Kỳ Ngư đang định theo vào bên trong thì bị Lã Phó Quan ngăn chặn.
–" Anh đang làm gì thế"Cô bực bội nhìn anh nói.
–" Cô nên nhớ thân phận của mình đừng đi quá giới hạn,diễn kịch đừng xem là thật"Anh lạnh lùng lên tiếng.
Chung Linh vào trong vẫn đứng rất xa với anh cô vẫn đứng mãi ở ngay cửa không vào trong.
Duy An nhìn về cô,cảm giác cô càng ngày càng muốn xa cách anh,lòng anh đau biết bao nhiêu.
–" Bây giờ em đã xem anh là người xa lạ rồi sau"
Chung Linh nghe giọng nói anh có phần run rẩy,cô ngước lên nhìn thẳng anh lắc đầu.
–"Chúng ta bây giờ giữ khoảng cách là vừa vì tôi không muốn người phụ nữ của anh nghĩ xấu về tôi"
–" Em nói cái gì,quan hệ chúng ta em muốn chối bỏ là bỏ sau"Anh chạy lại cô bóp hai vai lắc lư cô nói .
Chung Linh giật mình hoảng sợ nhìn anh,cô không hiểu sau anh lại kích động như vậy.
—" Anh buông tôi ra,anh đang làm tôi đau đó"Cô lấy tay gỡ đôi tay anh đang trên đôi vai cô.
Duy An đã không còn kiềm chế được nữa,anh buông tay và kéo chiếc eo nhỏ xíu của cô về phía anh,cự ly hai người càng gần nhau hơi thở cũng hoà vào nhau hơn.
–" Đau sau,em muốn chối bỏ quan hệ với tôi để nối lại tình xưa với Uông Kiếm Trì phải không"Anh ôm chặt lấy eo cô .
Cô bất ngờ lời vừa nói của anh,cô ngước lên nhìn anh quát:
–" Anh bị điên rồi,anh mau buông tôi ra,không tôi sẽ la lên"
Duy An nhếch môi cười lớn.
–" Em la lên đi,em nên nhớ đây là địa bàn của anh,em còn là vợ của anh,để xem ai to gan mà dám vào đây"
–"Anh..."Cô thật điên khi nghe lời anh vào đây.
Thấy đôi môi cô vừa hé mở anh liền cuối xuống chiếm trọn đôi môi căng mọng của cô dù cho cô có vùng vẫy thì anh vẫn ôm và hôn cô điên cuồng như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Nụ hôn đó không biết đã qua bao lâu,khi cô còn vùng vẫy cho tới khi cô im lặng mặc cho anh làm càng trên môi cô .Anh lấy tay cô choàng qua cổ anh còn anh thì đỡ sau gáy cô làm cô phải phối hợp với anh.
Anh nhớ cô rất nhiều,anh muốn trân trọng giây phút này được ở bên cạnh cô,nụ hôn này đã làm anh đã nhớ nhung không biết bao nhiêu lần.
Khi tay anh định chạm tới cởi cút áo trên người cô thì cô đã dùng sức lực yếu ớt của mình mà đẩy thiệt mạnh anh
Cô đẩy anh ra,cô ôm chặt tim mình,thở gấp.
Duy An quá bất ngờ,anh bị cô xô ra vô tình chúng ngay cạnh bàn làm đồ trên bàn rơi xuống đất
Anh quay đầu nhìn cô,ánh mắt vô hồn lúc trước của cô đã quay trở về,cô liên tục không dám nhìn anh mà cô vẫn nhìn xuống đất chăm chăm.
–" Tôi xin lỗi,tôi không nên tới đây tìm anh nói về vụ việc ly hôn,hôm khác tôi sẽ cho người tới đưa đơn cho anh,anh ký hay không tuỳ anh.....chào anh"Nói xong cô kéo cửa đi ra
Cô còn chưa kịp đi ra anh từ phía sau đi tới bế thốc cô lên.
–" Anh đang làm gì vậy mau bỏ tôi xuống mau"Cô hốt hoảng đánh vào lưng anh nói.
Anh mặc kệ cô làm càng trên vai anh,anh đưa cô vào trong phòng mà anh đã chuẩn bị từ trước.Anh biết thế nào cũng sẽ có một ngày cô sẽ tìm đến anh nên từ đầu anh đã sai người chuẩn bị .
Bên trong cũng chỉ là căn phòng nhỏ của cái phòng VIP này nhưng cũng đủ làm cho hai người cảm thấy rất ấm cúng.
Anh trực tiếp quăng cô xuống chiếc giường
Chung Linh quay lại nhìn anh rồi nhìn khắp căn phòng này,cảm giác lo sợ của cô càng ngày cao hơn,cô không biết anh lại tính làm gì cô.
–"Anh đưa tôi vào đây làm gì,tôi muốn về nhà"Cô nói xong cũng đã ngồi dậy.
–" Em đi đâu,hôm nay để tôi xem em làm cách nào mà ra khỏi đây"
Anh xô cô lần nữa xuống giường,tay anh bắt đầu cởi từng cút áo của anh ra lộ ra một vòm ngực rất săn chắc.
Linh cảm của cô hiện lên điềm chẳng lành,cô liền lui về phía chân giường ánh mắt lo sợ của cô nhìn anh.
Tịch Duy An đã mất hết lòng tôn trọng của anh đối với cô như lúc trước bây giờ anh thật sự phát điên vì cô luôn một mực muốn ly hôn với anh.
Nghĩ tới việc Uông Kiếm Trì vẫn luôn nhòm ngó cô thì anh thật muốn giam cầm cô không một ai có thể nhìn thấy cô và anh còn muốn hắn ta phải chết dưới tay anh thêm một lần nữa
Anh cởi áo ra quăng xuống mặt đất một cách rất mạnh.
Anh nghiên đầu nhìn cô,miệng anh nhếch lên một nụ cười.
Tim cô liền đập thật nhanh,cô biết ngay khi anh bế cô vào đây và định làm trò gì với cô rồi.
–"Anh mau dừng lại" Thấy anh đang từ từ đi tới thì cô lên tiếng ngăn lại.
Anh thậm chí không nghe mà vẫn ương ương tự đại đi tới nắm lấy đôi chân cô kéo về phía anh.
Anh liền đè xuống thân hình nhỏ bé của cô.
–" Anh đừng như vậy,chúng ta sắp......ly hôn rồi" Đôi tay cô chóng đỡ trước ngực anh,cô đè nén giọng nói mình thật là nhỏ.
–" Ly hôn.....ai cho em cái quyền quyết định đó,anh chưa bao giờ nói là muốn ly hôn với em....."Phải anh chưa bao giờ có ý định sẽ để cô rời xa anh,có chết anh cũng không muốn chuyện đó sẽ xảy ra,cô mãi là vợ anh chưa bao giờ anh không ngừng suy nghĩ chuyện đó trong đầu vì chỉ có cô mới xứng làm phu nhân của Tịch Duy An này.