Xe tải chở đầy hàng chạy trên đường quê, con đường đất gập ghềnh làm Lâm Dĩ Nhiên choáng váng đầu óc. Hai bên đường là ao nước được ngăn thành từng bể, vào chạng vạng tối không có gió, mặt nước tĩnh lặng phản chiếu bầu trời.

Nếu như kéo dài ống kính ra, toàn bộ màn hình sẽ trở nên yên tĩnh, chiếc xe tải từ góc màn hình lao tới, ầm ầm chạy xuyên qua, nhưng không lấy đi sự yên bình và không khí của cuộc sống ngưng đọng trên những cánh đồng, ao hồ ở nơi đây.

Sau con đường nhựa dài là một ngôi làng có rất nhiều nhà máy theo kiểu gia đình.

Khâu Hành lái xe đến trạm hàng, để Lâm Dĩ Nhiên ngồi trên xe, không cho cô xuống xe. Chỗ này Khâu Hành cũng không tới thường, không thân quen với người ở đây. Lâm Dĩ Nhiên đang cảm thấy không khỏe nên không đi với anh.

Ở đây mới nhìn thì giống như xưởng sửa xe của anh Lâm, chỉ khác là xe đỗ ở đây nhiều hơn một chút, tài xế mặc áo ba lỗ hoặc là để trần thân trên, mặc quần đùi rộng, đa số đều nói tiếng địa phương.

Có người ngậm thuốc lá đi ngang qua nhìn lên xe, thấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi trên ghế phụ, ánh mắt của họ không kiềm chế được mà cứ nhìn cô mãi.

Lâm Dĩ Nhiên không biết Khâu Hành đi đâu, nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy anh. Cô mở điện thoại đã tắt máy nhiều ngày, cầm điện thoại ra phía sau ngồi xuống giường Khâu Hành, như thế thì người bên ngoài đi ngang qua sẽ không nhìn thấy cô.

Khâu Hành đi gần một tiếng, trời đã sập tối.

Ánh sáng trong xe bắt đầu mờ, Lâm Dĩ Nhiên rụt người tựa ở đằng sau, đỉnh đầu chạm vào vách xe. Trong người không thoải mái cũng không quá khó chịu, thế nhưng cứ mệt mỏi kéo dài khiến cô cảm thấy ớn lạnh trong đêm hè oi bức này.

Từng tin nhắn trên điện thoại nhảy ra, gần nhất là một tin nhắn được gửi đến mấy ngày trước, cô vẫn luôn tắt nguồn, đối phương cũng không liên lạc lại với cô. Lâm Dĩ Nhiên nhìn những tin nhắn này vẫn cảm thấy hơi bất an, nhưng không còn quá sợ hãi nữa, cho dù cô biết mình không thể đi theo Khâu Hành mãi được, đến khi kỳ nghỉ kết thúc cô phải đi học một mình, phải đối mặt với những chuyện này.

Nhưng hiện giờ Lâm Dĩ Nhiên không muốn nghĩ tới nó.

“Lâm Thuyền Nhỏ.” Cô nghe tiếng Khâu Hành đứng dưới xe gọi cô.

“Dạ?” Lâm Dĩ Nhiên lập tức trả lời.

“Lấy đồ của em xuống đây.” Khâu Hành nói.

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên đáp xong rồi xách theo ba lô của mình.

Khâu Hành nói tiếp: “Lấy đồ của tôi xuống luôn.”

Lân Dĩ Nhiên đã dịch đến ghế phụ bên này, ló đầu ra ngoài hỏi anh: “Lấy gì anh?”

“Đồ rửa mặt.” Khâu Hành còn muốn nói gì nữa, khựng lại rồi nói tiếp: “Em xuống đây đi, để tôi tự lấy.”

Lâm Dĩ Nhiên ôm ba lô của cô, Khâu Hành mang theo quần áo để thay và đồ rửa mặt, hai người đi qua bãi đậu xe.

Người trong bãi đậu xe không nhiều như lúc nãy, chỉ có lác đác vài người. Lâm Dĩ Nhiên cảm giác được có người đang nhìn mình, là không hề che giấu mà đánh giá.

Không phải Lâm Dĩ Nhiên có sức hút đến mấy, mà là đang ở nơi như thế này xuất hiện một cô gái thì rất kỳ lạ, huống hồ còn là một cô gái trẻ. Cô không hợp với nơi này, ai cũng liếc nhìn vài lần.

Đi qua bãi đậu xe, qua hai căn nhà nhỏ còn kèm theo tiếng chó sủa, Khâu Hành đưa cô tới một cái sân rộng.

Hai con chó mực sủa inh ỏi về phía bên này, Lâm Dĩ Nhiên bị tiếng sủa đó dọa giật mình. Trong đó một con chó vừa sủa vừa chạy tới chỗ bọn họ, Lâm Dĩ Nhiên nhắm mắt lại nép mình vào Khâu Hành.

Khâu Hành không để ý, con chó kia chạy đến cách bọn họ vài bước thì không tiến lên phía trước nữa, chỉ đứng ở đó sủa.

Trong sân là mấy dãy phòng, có bật đèn sáng, cửa sổ đen sì.

Trong sân có rất nhiều người, mấy tài xế vừa nãy phần lớn đều ở đây. Có người ngồi hút thuốc với nhau, cũng có người bày bàn nhỏ để uống rượu.

Khâu Hành không chào hỏi ai, dẫn Lâm Dĩ Nhiên đi mở cửa phòng trong dãy đó, bật đèn lên.

Căn phòng rất đơn sơ, bên trong bày hai chiếc giường dựa vào hai bên vách tường, có một cái bàn, trên bàn có một cái tivi LCD không biết đã bao nhiêu tuổi đời. Ngoài ra còn có một cái ghế nhựa nhét dưới gầm bàn và hai cái quạt điện treo trên tường.

Khâu Hành mở hết cửa sổ ra, bật quạt, nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Em ở đây với tôi.”

Lâm Dĩ Nhiên gật đầu ngay, ở nơi như thế này bảo cô ở một mình cô cũng không dám.

Cô đặt ba lô mình lên giường, ít nhất thì ra trải giường vẫn rất sạch sẽ, không có vết bẩn rõ ràng.

Buổi tối xe dừng ở bên ngoài xếp hàng chờ dỡ hàng, đợi lát nữa thì có người ở trạm hàng lại đây lái xe qua, tiếng động dỡ hàng của mấy xe khác cứ luôn loảng xoảng liên tục, dỡ hàng xong rồi ngày mai bốn giờ phải đi.

Vậy nên đêm nay chỉ có thể ngủ ở đây, Lâm Dĩ Nhiên không hỏi gì cả, bất luận điều kiện có kém bao nhiêu đi nữa, từ trước đến nay cô chưa bao giờ tỏ ra miễn cưỡng hay là làm khó ai dù chỉ một chút.

“Phòng vệ sinh và phòng tắm ở bên ngoài, tôi dẫn em đi.” Khâu Hành nói.

Lâm Dĩ Nhiên không muốn tắm ở một nơi như thế này, nhưng cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy đồ đi tắm, hôm nay thực sự cô thấy không thoải mái.

Phòng tắm là một gian phòng riêng biệt, có thể khóa cửa từ bên trong, không bẩn lắm, chỉ là rất cũ thôi.

Đến trước cửa Lâm Dĩ Nhiên quay đầu lại nhìn Khâu Hành. Khâu Hành hất cằm với cô, ý bảo cô đi vào.

Trong khoảng thời gian ở chung này đã khiến cho hai người họ nảy sinh ra một sự ăn ý, ví dụ như hiện tại, mặc dù Khâu Hành không nói chuyện, nhưng cô có thể hiểu được rõ ràng ý của Khâu Hành là anh sẽ ở đây chờ cô.

Một ánh mắt của Khâu Hành có thể khiến Lâm Dĩ Nhiên yên tâm, cô biết Khâu Hành sẽ không bỏ cô ở đây một mình.

Lâm Dĩ Nhiên tắm xong, Khâu Hành bảo cô ở trong chờ một lát, anh tranh thủ đi tới phòng khác tắm, tiện thể thay luôn quần áo.

Lúc hai người trở về, Khâu Hành đi ở đằng trước, trên người Lâm Dĩ Nhiên còn mang theo hơi nước ẩm ướt, nhưng mặc quần áo rất kín đáo.

Hai con chó mực vẫn còn đang sủa inh ỏi trong sân, Lâm Dĩ Nhiên dính chặt vào Khâu Hành, Khâu Hành vừa mở cửa phòng thì cô đã chui tọt vào.

Mặc dù bình thường cô và Khâu Hành ở trên xe, thậm chí khoảng cách còn gần hơn thế này, nhưng thuê một căn phòng như vậy để hai người ở chung với nhau thì vẫn có chút khác biệt.

Nhưng họ không so đo, Khâu Hành không quan tâm, Lâm Dĩ Nhiên thì không có điều kiện để tâm đến những thứ này.

Cô không nằm gối trên giường, cũng không đắp chăn trên giường.

Cô mặc lại cái áo mà Khâu Hành vừa thay ra, gối đầu lên ba lô của mình.

Khâu Hành nằm trên giường bên kia, nói: “Có gì thì gọi tôi.”

Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, Khâu Hành nhắm mắt lại ngủ.

Bên ngoài dần yên tĩnh lại, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua cách cửa bọn họ không xa. Ở đây Lâm Dĩ Nhiên ngủ không được, cô nằm thẳng tắp trên giường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hít thở của Khâu Hành.

Ở đây không làm cho cô thấy an tâm như ở trên xe.

Cô nhẹ nhàng trở mình, mặt xoay về tường, cuộn tròn lại, hai tay đặt ở trên bụng của mình, siết chặt áo của Khâu Hành.

Đêm khuya, Lâm Dĩ Nhiên mơ màng ngủ một chút, nhưng không ngủ sâu.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì cô đột nhiên mở mắt ra, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

Trong nháy mắt, trái tim Lâm Dĩ Nhiên co rút lại.

Chỗ cửa sổ có người đang nhìn vào, trong bóng tối Lâm Dĩ Nhiên không thấy rõ mặt hắn, nhưng cô thấy rõ dáng người.

Lâm Dĩ Nhiên ngồi dậy, ngực phập phồng dữ dội.

Người ở cửa thấy cô dậy thì quay người bỏ đi, động tác chậm rãi, dáng vẻ không xem ai ra gì.

Cảnh tượng này tương tự như lúc cô ở trong phòng trọ, thật lâu sau đó Lâm Dĩ Nhiên vẫn còn thở rất gấp, tim đập thình thịch.

Cô không dám nhắm mắt lại, luôn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm.

Nỗi hoảng sợ từ trong bóng tối bao trùm lấy cô, thứ duy nhất có thể làm cô yên tâm là tiếng hít thở của Khâu Hành.

Lâm Dĩ Nhiên mang giày vào, lẳng lặng đi tới bên giường Khâu Hành, ngồi ở chân giường.

Lâm Dĩ Nhiên là cô gái kiên cường, khi có biến cố ập đến trong cuộc sống, tai họa liên tiếp đổ xuống đầu cô, cô mất đi mẹ, bị ba của mình đẩy vào tình cảnh như thế, những thứ mà Lâm Dĩ Nhiên đang trải qua đã vô cùng khó khăn đối với một đứa trẻ vừa mới trưởng thành như cô rồi.

Mặc dù vậy nhưng cô vẫn khá điềm tĩnh. Ngoại trừ mấy lần sợ hãi cầu cứu Khâu Hành, thời gian còn lại cô chỉ im lặng ở bên cạnh Khâu Hành, cố gắng hết sức để tỏ ra mình bình tĩnh trong hoàn cảnh khó khăn chật vật như vậy.

Tất cả những đau buồn và khó khăn mà cô phải đón nhận này, cô không thấy tủi thân, cũng không rơi nước mắt như mọi khi.

Nhưng đêm hôm đó, mặc dù cô đã đè nén hơi thở của mình xuống mức thấp nhất, nhưng Khâu Hành vẫn nghe thấy.

Có thể là bởi vì trong người không thoải mái, có thể là bởi vì bị dọa sợ, cũng có thể là vì tất cả mọi chuyện trong khoảng thời gian này cuối cùng đã bị phá vỡ, để cho cô tạm thời buông thả cảm xúc của mình.

Khâu Hành mở mắt ra, thấy cô duỗi thẳng lưng, ngồi một bên dưới chân mình, lặng lẽ lau nước mắt.

Cô vốn dĩ đã hơi gầy rồi, khoảng thời gian này đi theo Khâu Hành chịu khổ trên xe như thế càng làm cho cô gầy hơn trước nhiều.

Bây giờ cô đang mặc áo phông của Khâu Hành, dù bên trong còn áo của mình nhưng trông vẫn còn rộng thùng thình. Bờ vai gầy, cổ thon nhỏ, lúc này hơi cúi đầu, độ cong thoạt nhìn mỏng manh mà yếu đuối.

Cô không biết Khâu Hành đã thức dậy, cố gắng làm cho mình hít thở đều đặn và nhẹ nhàng.

Khâu Hành để cô lặng lẽ khóc một lát mới lên tiếng hỏi: “Em ngồi đây làm gì?”

Lâm Dĩ Nhiên ngồi thẳng lưng lên, quay đầu nhìn Khâu Hành, lần này không có xin lỗi, chỉ thấp giọng nói: “Khâu Hành, em sợ lắm.”

Khâu Hành “Ừ” một tiếng, giọng nói bình tĩnh ở trong bóng tối nghe có chút ôn hòa: “Sợ gì?”

Trong giọng Lâm Dĩ Nhiên vẫn còn nghe ra tiếng khóc, giọng cô hơi khàn: “Vừa nãy có người đứng ở cửa sổ.”

“Sợ quá nên khóc à?”

Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu nói: “Không có.”

Khâu Hành hơi nhích vào trong, chừa một chỗ trống ở bên cạnh.

Lâm Dĩ Nhiên nhìn sang đó rồi im lặng đi qua ngồi xuống.

Đó là nơi mà Khâu Hành mới nằm, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh. Chỗ này cách Khâu Hành gần hơn, phía sau cô là cánh tay của Khâu Hành.

Khâu Hành nằm ngửa, nhắm mắt lại nói: “Tôi ngủ thêm chút nữa đã, buồn ngủ quá, đợi lát nữa rồi đi.”

Lâm Dĩ Nhiên “Dạ” một tiếng, nói: “Anh ngủ đi.”

Khâu Hành lúc nào cũng im lặng, nhưng anh luôn giữ lại cho cô một mảnh mất trống an toàn nho nhỏ ở bên cạnh, chỗ không rộng lắm, vừa đủ cho cô dung thân.

Chỉ cần có một nơi như vậy, Lâm Dĩ Nhiên có thể bình tĩnh mà đợi ở bất cứ hoàn cảnh nào, đợi Khâu Hành xong việc rồi sẽ đưa cô đi.

Khoảng thời gian kế tiếp, cô đi theo Khâu Hành đến nhiều nơi hơn, gặp nhiều người lạ hơn, cũng gặp được một Khâu Hành đa dạng hơn.

Khâu Hành không chỉ có dáng vẻ thường thấy, cũng sẽ có lúc anh cười hì hì đùa giỡn với những chú bác kia, cắn thuốc không châm lửa, rất khéo ăn nói.

Thực ra lúc Khâu Hành như thế này mới phù hợp với ấn tượng của Lâm Dĩ Nhiên về anh khi còn bé.

Là một cậu bé nghịch ngợm.

Mà Khâu Hành dù đi đến đâu cũng sẽ giữ lại cho Lâm Dĩ Nhiên một không gian nhỏ, anh không cố ý dặn dò cô điều gì, cũng sẽ không chú ý đến cô mỗi giờ mỗi phút mà chỉ thỉnh thoảng liếc mắt về phía sau.

Lâm Dĩ Nhiên vẫn cách chỗ anh không xa không gần, tầm mắt luôn dõi theo anh. Bất cứ lúc nào Khâu Hành quay đầu lại cũng có thể đối diện với cô, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và kiên trì của cô.

Thời gian lâu dần, mọi người đều biết Khâu Hành có một cô bạn gái nhỏ, Khâu Hành luôn đưa cô ấy đi theo mình, lại còn bảo vệ rất kỹ. Bạn gái nhỏ không thích nói chuyện lắm, rất xinh xắn. Khâu Hành không giải thích nhiều, anh lười quan tâm.

Bọn họ ở chung cũng có chút thay đổi so với lúc đầu, trở nên ăn ý hơn, nhiều ánh mắt giao lưu hơn, Lâm Dĩ Nhiên cũng không còn khách sáo giống như trước nữa.

Trong sự ăn ý ngày càng sâu sắc này, bọn họ cũng không thể tránh khỏi càng ngày càng thân mật, chỉ là họ không cảm nhận được mà thôi.

*

Khâu Hành từ dưới xe đi qua, nửa bánh xe bên ghế phụ bị treo lơ lửng, bên đường là sườn dốc, phía dưới là rãnh nước.

Hai chiếc xe chở hàng dừng bên đường, trong thùng hàng có mấy công nhân đang đem hàng trên xe chuyển tới xe khác. Như vậy hai bên có thể đi giao hàng trực tiếp, giảm bớt đi lộ trình ở giữa.

Lâm Dĩ Nhiên không xuống xe, Khâu Hành từ ghế phụ đi vòng qua, đứng trên sườn dốc, giơ tay đưa một xấp tiền dày cộm cho Lâm Dĩ Nhiên.

Lâm Dĩ Nhiên thò người ra ngoài nhận lấy, nhỏ giọng hỏi anh: “Đếm hả anh?”

Khâu Hành nói: “Ừ, đếm.”

Lâm Dĩ Nhiên đáp “Dạ”.

Lâm Dĩ Nhiên đếm xong gửi tin nhắn cho Khâu Hành, nói số tiền với anh. Cô dùng điện thoại của Khâu Hành, Khâu Hành chỉ mang theo cái điện thoại thường dùng khi làm việc, cái ít dùng thì anh để lại trên xe.

Khâu Hành nhắn về: [Biết rồi.]

Đều là người quen thường xuyên qua lại nên lúc tính tiền hàng Khâu Hành không thể đếm trước mặt họ, chỉ cuộn lại rồi mang đi, nhưng thật sự có lúc số tiền mặt nhận được sẽ không khớp với số tiền đã được tính.

Anh thường ném tiền lên xe, Lâm Dĩ Nhiên gom lại mang đi cất vào chỗ để tiền.

Thư thông báo trúng tuyển của Lâm Dĩ Nhiên đã được lấy từ trường về, cùng với hồ sơ, chứng minh thư, thẻ ngân hàng của cô đều cất ở trong xe, cô không cần phải mang theo ngay cả lúc đi vệ sinh nữa.

Khâu Hành ngầm đồng ý mọi hành động của cô, trên chiếc xe này, Lâm Dĩ Nhiên muốn làm gì cũng được.

Bọn họ đã dừng ở con đường bỏ hoang này đổ hàng gần ba tiếng đồng hồ mà mới được phân nửa.

Ở bên này Lâm Dĩ Nhiên mở cửa là rãnh nước của sườn dốc, cô vốn dĩ không thể đứng vững theo quán tính, có thể hụt chân mà ngã vào rãnh. Cửa bên ghế lái đã bị xe bên cạnh chặn lại không mở ra được, vừa nãy Khâu Hành nhảy xuống từ ghế phụ, ngay cả Khâu Hành cũng phải phóng nhanh hai bước mới đứng vững.

Lâm Dĩ Nhiên không xuống được nên đành ngồi ở trên xe.

Một lát sau Khâu Hành bước tới, đứng ở phía dưới hỏi cô: “Đi vệ sinh không?”

Lâm Dĩ Nhiên nằm nhoài trên cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn Khâu Hành, gật đầu lia lịa.

Khâu Hành khẽ cười, nói: “Xuống đi.”

Lâm Dĩ Nhiên chỉ rãnh nước phía dưới: “Em không xuống được.”

Khâu Hành bảo cô mở cửa xe, còn mình thì bước xuống dưới, Lâm Dĩ Nhiên giẫm lên bậc thứ nhất, luống cuống nhìn khắp nơi, không biết đặt chân ở đâu.

Khâu Hành giơ tay lên, ra hiệu với cô, nói: “Xuống đây.”

Lâm Dĩ Nhiên hiểu, hơi do dự một giây rồi cúi xuống, cơ thể nghiêng về phía trước.

Một tay Khâu Hành bao bọc lấy chân cô, đưa cô xuống.

Trong khoảnh khắc hai chân bay lên không, Lâm Dĩ Nhiên nhắm mắt lại, sau khi xuống đất sợ cô đứng không vững, Khâu Hành còn đỡ lưng cô, sợ cô mất thăng bằng trên sườn dốc.

Lâm Dĩ Nhiên đưa lưng về phía Khâu Hành, cụp mắt, tim đập nhanh.

Đến phòng vệ sinh thì phải vào trong xưởng, cách đó hơi xa, Khâu Hành dẫn cô qua, trên đường có người hỏi thăm anh: “Bạn gái à Tiểu Khâu?”

Bị hỏi nhiều rồi, Khâu Hành không đáp, chỉ mỉm cười.

Lâm Dĩ Nhiên mặc áo phông trơn màu trắng, lần trước khi đi ngang qua chợ làng cô đã mua với giá ba mươi tệ. Lúc đó cô và Khâu Hành đi ăn cơm, khi đi tới chợ Lâm Dĩ Nhiên cảm thấy thú vị và náo nhiệt, Khâu Hành đi với cô vào trong dạo một vòng, mua hai cái khăn và hai cái áo phông. Cái của Khâu Hành là màu đen, anh nói anh không mặc màu trắng được.

Lâm Dĩ Nhiên còn mua cho mình một đôi dép tông, bây giờ cô mặc áo thun rộng và mang dép tông, trông vừa thả lỏng vừa tùy ý, không còn che người kín mít như lúc đầu nữa.

Nhưng mặc dù là vậy, hơi thở học sinh giỏi dịu dàng điềm đạm trên người cô vẫn như cũ không xóa đi được, là một cô gái biết nghe lời ở trong mắt người khác.

Lâm Dĩ Nhiên tựa như một cô gái ngoan ngoãn bị Khâu Hành dạy hư, bị bạn trai dụ dỗ dẫn đi bất chấp sự phản đối của gia đình, trải qua cuộc sống khổ cực mà còn tưởng là lãng mạn.

Nhưng Lâm Dĩ Nhiên làm gì có nhà, cô cũng không phải bị bạn trai dụ dỗ dẫn ra ngoài.

Chẳng những không phải bị dẫn đi, mà còn là do cô chủ động nương tựa nhờ vả người ta, ở trên xe người ta ăn vạ không chịu đi.

Tính toán đâu ra đấy, cô còn ở trên xe Khâu Hành được một tháng nữa.

Lâm Dĩ Nhiên đương nhiên là muốn đi học, đó là những ngày tháng hoàn toàn mới, tràn ngập hy vọng mà cô vẫn luôn mong đợi.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô phải bắt đầu đối mặt với những chuyện tạm thời bị cô quên lãng kia.

Và đối mặt với chuyện không có Khâu Hành.

*

Đa số thời gian Khâu Hành vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng mấy khi để lộ cảm xúc lộ ra ngoài.

Anh giống như cỗ máy kiếm tiền, không xem mình là người, như thể không biết buồn ngủ hay mệt mỏi là gì, anh chăm chỉ một cách mạnh mẽ, lạnh nhạt đến mức vô cảm.

Chỉ có Lâm Dĩ Nhiên ở gần anh mới có thể nhìn thấy anh thỉnh thoảng lộ ra chút dịu dàng, tựa như trong lớp vỏ cứng đã bị phong hóa nứt ra một khe hở.

“Con đồng ý hồi nào?” Bả vai Khâu Hành kẹp điện thoại, cười nói với người bên kia.

“Làm gì có chuyện đó, con bận túi bụi thế này thì sao mà ra ngoài chơi được, nằm mơ chơi thì được.” Khâu Hành tự giễu nói.

“Nhớ con sao? Vậy vài hôm nữa con đến.”

Nghe giọng điệu nói chuyện của Khâu Hành, Lâm Dĩ Nhiên biết người bên kia là dì Phương, mẹ của Khâu Hành.

“Ba con? Ba con cũng bận mà.” Khâu Hành nói: “Mẹ muốn làm món gì cho con?”

Khâu Hành “Dạ” một tiếng, nói thêm: “Hầm canh đi.”

Khâu Hành nói mấy phút điện thoại, trước khi cúp còn bảo đảm nhiều lần, nói mấy hôm nữa nhất định đến thăm bà.

Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Anh muốn đi thăm dì Phương sao?”

Khâu Hành nói: “Không chắc, nói sau đi.”

Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh, nói: “Anh đã đồng ý với dì rồi mà.”

Khâu Hành để điện thoại xuống, lạnh nhạt nói: “Bà ấy không nhớ.”

Lâm Dĩ Nhiên im lặng, cảm thấy hơi buồn.

Khâu Hành từng nói, lúc anh đến thăm bà sẽ kích thích bà, bà không thể chấp nhận Khâu Hành bây giờ, không thể chấp nhận anh đã trưởng thành.

Lâm Dĩ Nhiên nhẹ giọng hỏi: “Anh nhớ dì ấy không?”

Khâu Hành nói: “Nhớ.”

Anh bình tĩnh đáp lại như chuyện đương nhiên, nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Tôi cũng cảm thấy mình tàn nhẫn, bỏ mặc bà ấy ở đó không lo.”

Lâm Dĩ Nhiên lập tức lắc đầu nói “Không đâu”.

Khâu Hành nói: “Tôi hết cách rồi.”

Lâm Dĩ Nhiên không nói gì, một lát sau Khâu Hành mới mở miệng nói: “Tôi cũng nhớ bà ấy.”

Cuộc điện thoại vào buổi tối này khiến Khâu Hành trầm mặc hơn bình thường.

Lâm Dĩ Nhiên cảm nhận được tâm trạng anh không tốt.

Anh im lặng dừng xe, đi rửa mặt rồi lẳng lặng trở về ngủ.

Lâm Dĩ Nhiên không ngủ được nên không lên giường nằm. Bây giờ vào buổi tối cô sẽ ngồi ở phía trước, thế thì nếu như bên ngoài có tiếng động gì thì cô vẫn nghe được, có thể cầm đèn pin rọi về phía sau, không cần mỗi lần như thế thì Khâu Hành phải xuống kiểm tra, để Khâu Hành có thể yên ổn mà ngủ một chút.

Tối hôm đó Khâu Hành nằm mơ.

Bình thường anh ngủ rất yên tĩnh, những lúc ấy anh mệt mỏi đến nỗi nằm mơ cũng là điều xa xỉ. Đây là lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên thấy anh bị vây hãm trong ác mộng.

Tiết tấu hô hấp của Khâu Hành trở nên gấp gáp, tiếng lẩm bẩm khó chịu mơ hồ phát ra từ cổ họng, lông mày anh nhíu chặt, trông rất đau đớn.

Lâm Dĩ Nhiên quay đầu lại gọi anh: “Khâu Hành.”

Gọi vài tiếng vẫn không thể đánh thức anh. Lâm Dĩ Nhiên đi tới, nửa quỳ ở trước sàn xe, lay cánh tay của Khâu Hành: “Khâu Hành…”

Khâu Hành siết chặt tay Lâm Dĩ Nhiên, lòng bàn tay anh toát đầy mồ hôi lạnh.

Lúc mở mắt trong chớp nhoáng, Khâu Hành gọi một tiếng “Ba” ngắn ngủi.

“Anh nằm mơ rồi.” Tay Lâm Dĩ Nhiên bị Khâu Hành nắm chặt rất đau, nhưng cô không rút ra.

Khâu Hành vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, chỉ “Ừm” một tiếng.

“Không sao. “Lâm Dĩ Nhiên nhẹ giọng an ủi anh, lắc bàn tay đang nắm chặt tay cô của Khâu Hành, “Đừng sợ.”

Giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi mà dịu dàng. Khâu Hành “Ừm” một tiếng nữa, một lát sau mới buông lỏng tay ra.

Ánh mắt Khâu Hành sững sờ, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong mộng. Hô hấp của anh vẫn còn hơi gấp, trên trán đều là mồ hôi.

Lâm Dĩ Nhiên rút một tờ giấy, lau mồ hôi trên trán Khâu Hành.

Khâu Hành nhìn cô, ánh mắt trống rỗng, lần đầu tiên Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy sự mờ mịt trực tiếp như vậy trong đôi mắt anh. Mang theo sự yếu đuối mơ hồ vẫn chưa được rũ bỏ sạch sẽ từ trong giấc mộng.

Trái tim Lâm Dĩ Nhiên nặng nề rơi xuống.

“Đừng buồn nữa.” Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tất cả đã qua hết rồi.”

Khâu Hành ngây người nhìn cô.

Lâm Dĩ Nhiên sờ trán anh, ngón tay cái chậm rãi đảo qua ấn đường của anh, nói: “Đừng buồn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play