"Mẹ mày đừng có cười nữa.” Liên Dịch Minh từ dưới đất bò dậy, đúng lúc chuông cửa vang lên, chắc là bữa tối đã đặt trước.
Làm ầm ĩ nửa ngày ai cũng đều đói, bốn người ngồi vây quanh ở trước bàn ăn cơm, giống như hồi còn ăn cơm ở trường cũ. Lục Văn không nén được bi thương, vẻ mặt đưa đám nói: “Học kỳ sau tao tự trả tiền mở buổi biểu diễn, mày cũng không đến nghe được.”
Cố Chuyết Ngôn nhíu mày lại: “Ban nhạc của mày còn chưa giải tán nữa hả?”
“Đệt, tụi tao còn chưa chính thức debut nữa, giải tán con mẹ mày.” Lục Văn khi còn bé từng mơ mộng làm quân nhân, muốn làm một người lính, sau kì quân sự hồi cấp hai cũng không đề cập tới nữa. Mãi đến cấp ba, hắn từ từ khai phá ra giấc mộng ca sĩ của mình, ỷ vào tiền bạc thâm hậu kéo bè kéo phái lập ban nhạc, lúc đầu không đủ nhân lực, Cố Chuyết Ngôn còn tới đánh ghita giùm mấy tháng.
Tô Vọng hỏi: “Buổi biểu diễn của mày chừng nào?”
Lục Văn nói: “Chắc là lễ quốc khánh!”
Đầu tháng chín khai giảng, tháng mười mở buổi biểu diễn, lúc đầu đã chuẩn bị, diễn tập, luyện hát, cũng không có ý định học tập. Cố Chuyết Ngôn thay ba mẹ Lục Văn thở dài, than thở xong nghĩ đến cái gì đó: “Vậy có thể tao tới nghe được đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT