"Cậu ấy là đau buồn quá mới ngất đi."

Người nọ hơi đẩy mũ lên, duỗi cổ nhìn vào phòng bệnh. Chỉ lộ ra một đôi mắt lo lắng.

"Ngất đã có bệnh viện lo rồi. Ông đang ở trong tình trạng nguy hiểm, mau về đi. Nếu không, mọi nỗ lực của ông đều vô ích! Mau đi nhanh!"

Lý Thất đẩy người, cảnh giác nhìn chung quanh, muốn đối phương nhanh chóng rời khỏi đây!

Mà người nọ vẫn không nhúc nhích, thậm chỉ đẩy cũng không đi được.

"Chỉ cần nửa năm thôi. Ráng chịu đi ha! Mau về đi mà!"

Lý Thất thấp giọng vừa thuyết phục vừa năn nỉ!

"Tôi nhìn em ấy một cái rồi đi ngay."

Người đàn ông cố chấp không chịu đi, Lý Thất không còn cách nào khác chỉ vỗ nhẹ cánh tay của đối phương, đứng dậy đi tìm bác sĩ.

Hắn đi vòng qua cửa phòng cấp cứu không thấy ai khác ngoài bác sĩ và y tá đi ra

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút! Y tá, làm phiền nói cho tôi cách chăm sóc cậu ấy được không?"

Khi họ đi ngang qua phòng bệnh, bác sĩ và y tá bị Lý Thất chặn lại, bắt đầu trò chuyện ngoài cửa phòng bệnh về vết thương của Minh Giản và cách chăm sóc đối phương. Thân hình Lý Thất cao ngất đứng chặn cửa.

"Vâng, vâng, vâng, vâng...." và đưa tay ra sau lưng— Người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ nhanh chóng lẻn vào phòng cấp cứu.

Tấm màn trắng được kéo lên, Minh Giản nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng gạc cũng không làm mất đi đường nét khuôn mặt thanh tú, sắc mặt tái nhợt, cánh tay trái bó bột, tay phải hơi nắm chặt thành nắm đấm — đang truyền dịch, trên cổ áo còn có vết máu, Minh Giản trông chật vật như thế này, làm người đàn ông đội mũ run rẩy.

Người nọ đưa tay ra, có chút do dự, cuối cùng cũng khẽ chạm vào bàn tay đang bó thạch cao của Minh Giản, nhéo nhéo đầu ngón tay ai kia, có vẻ rất thỏa mãn.

Được ba bốn giây, người nọ lại chăm chú nhìn vào Minh Giản đang nằm trên giường bệnh.

Khẽ cắn môi xoay người rời đi.

Cửa không tiếng động khép lại.

Bàn tay phải đang siết chặt thành nắm đấm từ từ thả ra, một viên đá nhỏ sắc nhọn từ trong lòng bàn tay rơi ra, khiến lòng bàn tay đỏ bừng.

Bên đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối.

Lý Thất chơi điện thoại di động ở ngoài phòng bệnh hơn một giờ, thấy cửa phòng bệnh mở ra Minh Giản đi ra. Lý Thất vội vàng cất điện thoại.

"Anh dâu, anh thấy khỏe hơn chưa?"

Minh Giản nhìn Lý Thất, tự hỏi tại sao mình lại ở đây.

"À à à, là là nhân viên nhà tang lễ nhìn thấy anh ngã xuống dưới bậc thang liền đưa anh đi bệnh viện. Biết anh là người nhà Nhung Cửu, nên gọi cho tôi.Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên tới đây xem thử."

Lý Thất vội vàng giải thích. Dù , việc hắn ta ngồi ngoài cửa phòng bệnh có chút kỳ lạ.

Minh Giản gật đầu, như thể không bận tâm đến chuyện này.

"Làm phiền anh rồi."

"Có gì đâu mà phiền, bác sĩ yêu cầu anh ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi, tôi sẽ làm thủ tục cho anh nhé?"

"Không cần, chuyện nhỏ thôi, dưỡng mấy ngày liền tốt thôi. Tôi còn có chuyện khác phải làm."

Trên tay vắt áo vest, tuy trán quấn băng gạc, cổ áo bẩn thỉu nhưng lưng lại thẳng tắp, nhìn qua có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo vô thức khiến người khác tôn trọng người hơn.

Lý Thất không hiểu sao, chỉ cảm thấy phía sau toát ra mồ hôi hột miệng vẫn cố nặn ra một nụ cười tươi, chân chó nói: "Anh dâu, anh dâu, anh muốn làm gì? Em đi cùng anh nhé?"

Minh Giản nhếch môi cười.

"Được!"

Ê...

Lý Thất nhận ra chuyện không ổn, Minh Giản không còn nhíu mày hay lạnh lùng vô cảm nữa mà dường như...có chút vui vẻ. Giống như chim nhỏ sắp ra khỏi lòng đang nhảy cẫng lên vì sung sướng ?

Quái lạ, hôm nay chồng cũ của cậu ta mới chuyển xuống nằm dưới đất???

Đúng vậy, chồng cũ đã chết, thông thường đó là một điều rất đáng mừng!

Nhưng trường hợp này không phải vậy!

Minh Giản ném bộ đồ của mình vào thùng rác, cầm chiếc cặp táp, bước như có gió đi ra khỏi bệnh viện.

Lý Thất theo sau từng bước một, muốn xem cái gọi là chuyện quan trọng của ai kia là gì.

Minh Giản rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến trung tâm mua sắm, đi vào tầng hàng hiệu cao cấp nhất, không cần nhìn giá mà mua! Kiểu mua sắm điên cuồng đó!

Cậu mua một bộ vest và một cái sơ mi Dior mới, đem bộ đồ cũ vứt đi, nó bẩn và có vết máu trên cổ áo, không cần nữa, cậu mặc một bộ vest mới, xịt nước hoa mùi mới trình làng. Đem bản thân hóa thành một ông chủ theo style glamorous trong tiệc tối nào đó.

(*Style glamorous: là tên gọi khác của phong cách thời trang coi trọng tính thanh lịch, hào nhoáng và ấn tượng. Glamorous thường pha trộn giữ sự quyến rũ, cá tính và tinh tế, kiêu sa.)

Cà thẻ — thẻ ngân hàng của 'chồng cũ đã chết.'

Năm bộ vest, hai mươi chiếc áo sơ mi, ba mươi chiếc cà vạt, mười đôi giày da, mười chiếc thắt lưng và đủ loại các trang phục thường ngày khác, quần jean, áo thun ..... rồi được nâng cấp thẳng lên thành viên VVIP tại quầy.

Lý Thất nghẹn họng nhìn một phần mười sinh mệnh của Nhung Cửu bị tiêu diệt.

Không chút khách khí, không hề có cảm giác thương tiếc, chỉ hưởng thụ thú vui mua sắm.

Khi chồng cũ qua đời, số tiền bồi thường không hề nhỏ, cậu ta một góa phụ, điên cuồng tiêu số tiền mà chồng cũ cống hiến cả đời!

Đồ không biết xấu hổ, không có điểm mấu chốt của đạo đức, cậu ta không quan tâm rằng đây là tiền bồi thường tử vong của người khác, cậu ta chỉ đơn giản là tiêu tiền để ăn mừng cái chết của chồng cũ!

Hận thù có bao nhiêu lớn? Mà phung phí như vậy?

Lý Thất thật sự không nhìn được nữa.

"Anh dâu, anh có thể thu liễm một chút được không? Nhìn anh không giống như chồng cũ đã chết, mà giống như vừa trúng vé số vậy! hoặc là người khác sẽ tưởng anh là ước gì chồng cũ của mình thăng thiên vậy đó!"

"Tôi khá hạnh phúc!"

Minh Giản mua một cái ví trị giá khoảng 5 vạn tệ.

(*tương đương khoảng 180 củ)

Một câu nói khiến Lý Thất nghẹn họng không biết nên nói thế nào. Hắn mấp máy mãi mới phun ra được một câu: "Đó là tiền bồi thường tử vong của chồng cũ anh mà, nói cách khác số tiền đó là được trả bằng mạng của anh ấy. Anh nỡ lòng tiêu pha như vậy?"

"Tiền này là của tôi hay của anh?"

Minh Giản đợi nhân viên giúp mình đóng gói, cười như không cười hỏi Lý Thất.

"Của anh."

"Như vậy là được rồi nhỉ? Tôi có thể tiêu tiền theo cách tôi muốn."

Lý Thất dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau của mình, được lắm, cậu thật trâu bò.

Nhân viên mặt tươi như hoa, đưa túi hàng bằng cả hai tay cho cậu. Minh Giản giơ bàn tay bị thương về phía Lý Thất.

"Cầm nó giúp tôi nhé!"

Minh Giản tiếp tục đắm chìm trong mua sắm.

Lý Thất mắt cá chết, đành phải cầm túi, mẹ nó! hắn đã lấy hơn hai mươi túi rồi, trở thành tiểu đệ xách túi của Minh Giản!

Không cầm không được! Tay Minh Giản bị thương, nếu hắn dám thả Minh Giản một mình ở đây thì chắc chắn đêm nay sẽ có người đưa hắn đi cấp cứu!

Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thở ngắn than dài, đấy xem đi, ông chết vì bênh vực kẻ yếu mà vợ của ông mừng đến độ xém đốt pháo ăn mừng luôn kìa.

"Giờ này 4S cửa hàng cũng đóng cửa. Ngày mai lại đi đổi phòng ở vậy!"

Lấy thẻ ngân hàng của Nhung Cửu ra, Minh Giản cười tít cả mắt, nói: "Anh chết giúp được tôi nhiều lắm, chờ thanh minh tới tôi đốt thêm ít giấy cho anh nhé!"

Lý Thất trừng muốn rớt con mắt ra ngoài, Minh Giản chính là cái đồ..con người lòng dạ sắt đá! Đồ không có trái tim! Không đúng phải là lòng lang dạ sói! Không biết xấu hổ!

Giận mà không dám nói gì, đem túi hàng ném hết vào cốp xe, phải hai lần mới nhét xong được đống đồ của cái tên cuồng mua sắm này vào được.

Lau lau mồ hôi trên trán.

"Anh dâu, mua đồ xong rồi, giờ anh về nhà chưa? Nếu tay anh không tiện, tôi đưa anh về nhà nhé?"

Minh Giản không biết mình đang làm gì trên điện thoại, nghe thấy thế lắc đầu.

"Không, tôi muốn đến nghĩa trang."

Lý Thất nhìn thời gian, trời đã tối rồi, đến nghĩa trang làm gì?

Hắn cau mày định hỏi thì thấy Minh Giản đang sốt ruột nhìn đồng hồ.

"Tôi không có nhiều thời gian, anh không đi cũng không sao, tôi không trì hoãn anh đâu."

Vừa nói, anh vừa mở cửa xe bước vào.

Trong đầu Lý Thất một ánh đèn đỏ cảnh báo đột nhiên sáng lên.

Cẩn thận nhìn Minh Giản từ trên xuống dưới một lần.

Cậu ta ăn mặc chỉnh tề, sau khi được chải chuốt kỹ lưỡng thì có thần thái phi thường, tinh thần rất tốt, có chút hưng phấn và vui mừng không giấu được.

Này liền không ổn!!!

~~~~~

Editor: Sao nào có like không thì bảo??

Editor: Sao nào có like không thì bảo??


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play