Giờ phút này, trên trán quản lý Triệu lấm tấm mồ hôi lạnh, tuy rằng ông ta không hiểu vì sao giám đốc thẩm lại tự mình hỏi thăm tình hình nhà họ Ôn nhỏ bé kia.

Ở tập đoàn Cổ Dược, Thẩm Linh chính là người không nói hai lời. Nếu để cô biết ông ta đã làm gì, vậy chắc chắn ông ta sẽ bị đuổi việc.

Hai người Cố Trung và Ôn Như Tâm ngây ra, trong mắt chỉ còn sự kinh ngạc, như thể nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

"Giám đốc Thẩm, cô nói thật ư?"

"Tất nhiên rồi, thưa cô Ôn. Chúng tôi từng tìm hiểu về tập đoàn Ôn Thị, vì vậy nên cho rằng các vị xứng đáng làm đối tượng hợp tác của tập đoàn Cổ Dược chúng tôi."

"Chủ tịch của chúng tôi rất coi trọng tài năng của cô, đơn đặt hàng lần này sẽ giao cho cô toàn quyền phụ trách. Đây chỉ là bắt đầu thôi, giai đoạn tới tập đoàn Cổ Dược chúng tôi sẽ tăng cường hợp tác nhiều hơn."

Cố Trung vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Nếu giám đốc Thẩm không xuất hiện, chỉ sợ quản lý Triệu đây sẽ lạm quyền mất. Tôi nghĩ tập đoàn Cổ Dược các cô nên chú ý đến vấn đề dùng người nhiều hơn."

Cố Trung nói xong, tất cả mọi người đều hít hà.

Tập đoàn Cổ Dược chính là con quái vật khổng lồ ở Hàng Thành, tập đoàn nhỏ như nhà họ Ôn lấy được đơn đặt hàng lớn như thế cũng coi như niềm vui bất ngờ rồi.

Vào giờ phút này, không ngờ Cố Trung lại chẳng biết tốt xấu, dám nói chuyện với giám đốc Thẩm như thế.

Ôn Như Tâm đang định lên tiếng xin lỗi thì Thẩm Linh lại gật đầu tán thành.

"Người anh em này nói có lý đó. Trước đây từng có người phản ánh về vấn đề này rồi. Anh là Triệu Lỗi đúng không, anh đã bị sa thải, mau cút đi."

"Ơ?"

Quản lý Triệu trợn tròn mắt, bản thân anh ta khó khăn lắm mới leo lên được cái ghế quản lý của tập đoàn Cổ Dược, thế mà lại bị sa thải dễ dàng như vậy ư?"

"Giám đốc Thẩm, tên nhãi này không có bằng chứng, anh ta vu oan giá họa!"

"Hơn nữa tập đoàn Ôn Thị chỉ là công ty nhỏ, vốn không có tư cách hợp tác với tập đoàn Cổ Dược chúng ta, vì thế nên tôi mới không nhả đơn cho họ."

"Những gì tôi làm đều vì công ty cả thôi!"

Thẩm Linh mặt không đổi sắc, giọng điệu lạnh lùng.

"Tôi không muốn nói hai lần, bản thân anh tự cút hay đợi tôi gọi người đến đuổi?"

Ngay sau đó, cô quay lại nhìn Ôn Như Tâm, giọng cực kỳ nhẹ nhàng: "Cô Ôn, nếu không ngại thì đến văn phòng tôi đi. Tôi sẽ bàn bạc việc hợp tức với cô."

Lúc này, đầu óc Ôn Như Tâm đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ đứng đơ ra đó.

Cố Trung đứng sau lưng đẩy cô, nói: "Đi nhanh em, nắm chắc cơ hội!"

Lúc này Ôn Như Tâm mới hồi phục tinh thần, gật đầu liên tục: "Được, được, không vấn đề gì."

"Mời cô, cô Ôn."

Nói xong, Thẩm Linh nghiêng người làm tư thế mời.

Cảnh này khiến Triệu Lỗi và Ôn Uyển Nguyệt choáng váng. Thẩm Linh chính là dòng chính của nhà họ Thẩm, một trong tứ đại gia tộc, lại còn là quản lý cấp cao của tập đoàn Cổ Dược.

Ngày thường, dù là những người khác của tứ đại gia tộc tới, cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường.

Để lấy được đơn hàng từ tập đoàn Cổ Dược, Ôn Uyển Nguyệt đã vật lộn hơn nửa năm, còn chưa được gặp Thẩm Linh lấy một lần, tại sao lại như vậy chứ?

"Vợ à, em đi đi. Cố lên nhé, anh đợi em ở dưới."

"Ừm."

Ôn Như Tâm gật đầu, cố nén sự lo lắng trong lòng.

Tuy rằng mấy năm nay cô học rất nhiều kiến thức chuyên môn, nhưng cũng chỉ là kiến thức trên giấy, ra thương trường làm ăn lại là chuyện khác.

Ôn Như Tâm tự cổ vũ tinh thần, bước vào trong văn phòng của Thẩm Linh, khi cô đang chuẩn bị lên tiếng trình bày.

Thẩm Linh đứng dậy, tự mình pha trà cho cô.

"Ơ? Giám đốc Thẩm, để tôi tự làm là được."

"Không sao, không sao, cô đừng ngại."

"À thì, giám đốc Thẩm, để tôi nói qua về phương án của mình nhé."

"Không cần phải vội, tôi đã cho người đi soạn hợp đồng rồi."

"Ơ?"

Ôn Như Tâm hoàn toàn không ngờ hiệu suất làm việc của tập đoàn Cổ Dược lại cao đến thế, tự nhiên cảm thấy kinh ngạc trong lòng, Thẩm Linh lại tưởng cô không hài lòng.

"Cô Ôn, có phải cô vẫn khúc mắc ở điểm nào không?"

"Cô cứ nói ra, chúng tôi sẽ cố hết sức thỏa mãn nhu cầu của cô. Có phải cô ngại đơn hàng ít quá không?"

"Nếu không thì tôi thêm vào cho đủ một trăm triệu, à không, ba trăm triệu!"

Ôn Như Tâm ngẩn người.

Cô còn chưa lên tiếng, Thẩm Linh đã giao cho cô đơn đặt hàng ba trăm triệu.

Phải biết rằng, đơn hàng trong một năm của tập đoàn Ôn Thị cộng lại cũng chưa chắc đã được một trăm triệu, Thẩm Linh vừa lên tiếng đã hơn cả tổng đơn hàng ba năm của họ.

"Đủ rồi, đủ rồi, giám đốc Thẩm, 50 triệu là đủ rồi!"

Quy mô của tập đoàn Ôn Thị có hạn, đơn 50 triệu đã đủ khiến bọn họ bận quay cuồng.

Tập đoàn Cổ Dược làm việc hiệu suất rất cao, chỉ vài phút sau, thư kí đã cầm hợp đồng bước vào, Ôn Như Tâm ngẩn ngơ ký tên.

Cầm hợp đồng với tập đoàn Cổ Dược ra ngoài, cô vẫn cảm thấy không chân thực.

Đó chính là tập đoàn Cổ Dược đấy, bản thân cô còn chưa cần mở miệng đã lấy được hợp đồng 50 triệu vào tay!

Cố Trung mở cửa xe, hai người lên xe.

"Chồng ơi, sao em thấy như đang mơ ấy. Cứ cảm giác như giám đốc tập đoàn Cổ Dược đang nịnh bợ em."

"Đơn đặt hàng mà chị em bàn nửa năm không xong, loáng cái đã vào tay em, hạn mức còn tăng lên gấp năm!"

Cố Trung cười nói: "Có gì lạ đâu, đơn đặt hàng 50 triệu chỉ như con tép trong mắt tập đoàn Cổ Dược mà thôi, quan trọng phải cho bọn họ thấy được tài năng và thành ý của em."

Ôn Như Tâm trầm tư một lát, nhìn Cố Trung trước mặt, hỏi: "Chồng, anh nói thật cho em biết, giám đốc Thẩm coi trọng em như thế là vì anh đúng không?"

Cố Trung lắc đầu, nói: “Sao có thể là vì anh được? Anh chỉ là cô nhi không nơi nương tựa, làm sao quen được tai to mặt lớn như nhà họ Thẩm?"

"Vậy còn biệt thự Vân Long anh dẫn em đến lúc trước thì sao?"

"Biệt thự Vân Long là nhà chiến hữu cũ của anh thôi. Anh về Giang Châu không có chỗ ở nên anh ấy bảo anh qua đó."

"Thật hay giả vậy?"

"Tất nhiên rồi, bản thân anh lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự Vân Long."

"Hơn nữa, nếu giám đốc Thẩm có quen anh thì ban nãy phải lên tiếng chào rồi."

Nghe vậy, Ôn Như Tâm trầm ngâm gật đầu.

"Nói cũng có lý."

"Nhưng biệt thự Vân Long không phải của anh, em có thất vọng không?"

"Hừ, anh coi tiểu thư đây là loại người gì?"

"Bây giờ em lấy được đơn hàng từ tập đoàn Cổ Dược rồi, sau này em nuôi anh!"

Thấy vậy, Cố Trung mỉm cười: "Vợ à, đi nào, đưa hợp đồng về là anh được ông nội em đồng ý rồi."

Hai người nhanh chóng quay trở về nhà họ Ôn.

Vào giờ phút này, trong đại sảnh nhà họ Ôn, tất cả mọi người đang vây quanh một người đàn ông xa lạ, hèn mọn lấy lòng.

Sau khi Ôn Như Tâm khôi phục dung mạo, người nhà họ Ôn lại nuôi tâm tư khác. Với dung mạo của cô, gả vào bất kì nhà giàu có nào ở Hàng Thành cũng không phải là vấn đề.

Người đàn ông trước mắt chính là rể quý mà Ôn Triều tỉ mỉ lựa chọn!

Đại thiếu gia nhà họ Long ở Hàng Thành, Long Đào.

Tuy nhà họ Long chỉ là gia tộc hạng hai, nhưng nhà họ lại là trực hệ của nhà họ Cố, một trong bốn đại gia tộc lớn nhất Hàng Thành, bối cảnh sâu nặng.

Khi nhìn thấy Ôn Như Tâm quay về, Ôn Triều lập tức đứng lên: "Như Tâm, cháu về rồi à. Để ông giới thiệu cho nhé, đấy chính là đại thiếu gia nhà họ Long, cậu Long Đào."

"Còn thất thần gì nữa, mau đi pha trà mời cậu Long đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play