Ôn Mặc sửng sốt, vươn tay che bên mặt nóng rát của mình, chỉ vào Cố Trung giận dữ mắng: “Thằng phế vật mày dám đánh tao?”

Cố Trung vươn tay bẻ ngược ngón tay Ôn Mặc ra.

“A!”

Ôn Mặc đau đớn nhắn mặt.

“Quỳ xuống xin lỗi!”

Giọng nói lạnh như băng của Cố Trung vang lên, tay dùng sức.

Thân thể Ôn Mặc uốn cong theo ngón tay, Cố Trung đá một cái, đầu gối Ôn Mặc đau nhức, lập tức quỳ xuống đất.

Đầu gối đập xuống đất phát ra một tiếng trầm đục, Ôn Mặc đau đớn ngã trên mặt đất, đau đớn kêu rên.

“AI” “Ông xã, mau xin lỗi đi!” Ôn Như Tâm thấy vậy lập tức tiến lên lôi kéo Cố Trung, nhỏ giọng nói.

Cô biết Cố Trung đang trút giận cho mình, nhưng dù sao ở đây cũng là cuộc họp gia tộc, đánh Ôn Mặc nhất định sẽ bị ông nội trách phạt.

“Tên phế vật này, mày dám ra tay đánh người sao?”

“Bố, con cảm thấy nên trục xuất tên phế vật Cố Trung này ra khỏi gia tộc, thu hồi phần trăm lợi nhuận của Ôn Như Tâm.”

“Dám đánh người trong cuộc họp gia tộc, mày có coi ông nội ra gì không, thằng phế vật mày muốn tạo phản à?”

Ôn Mặc là cháu trai trưởng nhà họ Ôn, cũng là đứa cháu được yêu chiều nhất, nhất thời ai cũng đứng ra bênh vực anh ta.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đối mặt với lời quát tháo châm chọc của mọi người, mặt Cố Trung không hề đổi sắc, nhưng anh còn chưa mở miệng, Phượng Xảo Lan ở phía sau đã đi lên đánh một cái vào đầu anh.

“Thằng phế vật này, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, sao mày dám ra tay đánh người hả?”

Sắc mặt Cố Trung cực kì lạnh lùng, đi từng bước về phía Ôn Mặc. “Mày muốn làm gì?”

Mặc dù có mọi người bênh vực, nhưng giờ phút này nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Gố Trung, anh ta vẫn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

Cố Trung không xin lỗi mà còn đá một cái nữa.

Ôn Mặc lập tức bị anh đá bay xa hia mét, đụng vào góc tường.

“Ông xã, đừng đánh nữa!”

Ôn Như Tâm có chút sợ hãi, lập tức tiến lên giữ chặt Cố Trung.

“Làm phản rồi!”

Ôn Triều tức giận quát một tiếng, đập mạnh lên mặt bàn, sau đó đứng lên chỉ vào Cố Trung nói: “Từ giờ trở đi, cậu không còn là con rể của nhà họ Ôn chúng tôi nữa, cút!”

“Phế vật, mau quỳ xuống xin lỗi!”

Phượng Xảo Lan lo lắng quát lớn, bà ta không muốn 10% lợi nhuận khó khăn lắm mới lấy được kia bị thu hồi vì Cố Trung.

Ôn Như Tâm cũng kéo tay Cố Trung, lo lắng nói: “Ông xã, mau xin lỗi đi!” Cố Trung không hề động đậy, nhìn Ôn Mặc năm ở góc tường: “Xin lỗi ngay!” Nhìn cảnh tượng đó, thân thể Ôn Triều nhịn không được phát run.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play