Sau khi huấn luyện xong hôm nay, Tô Cẩm Lê phát hiện bài hát cậu chọn trong tổ A này tương đối đơn giản.
Ô Vũ, Thường Tư Âm hát một bài phải lên cao nhiều lần, đứt quãng. Lúc nghỉ ngơi họ một bên uống nước, một bên tìm Hàn Khải dò hỏi phương pháp khống chế.
Bài của An Tử Hàm yêu cầu vừa múa vừa hát, lúc Tô Cẩm Lê còn đang ngâm nga, An Tử Hàm đã phải đi học nhảy với thầy.
Phạm Thiên Đình thảm nhất, một người giỏi đọc rap giờ bốc trúng bài trữ tình, hát được vài câu thì bay qua phong cách khác, giờ đang nghiên cứu cải biên.
Bài này của cậu chỉ cần bốn người ngồi trên ghế an tĩnh mà ca hát là được.
Nghe nói lúc bọn họ lên hát bài này đèn sân khấu sẽ mờ tối chỉ chiếu rõ dáng người.
Lần này thời gian chuẩn bị là một tuần, sau khi chia trong tổ xong, Tô Cẩm Lê bắt đầu tập hát trước gương.
Tới lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Tô Cẩm Lê cảm thấy cổ họng có chút khó chịu nên ngồi bệt xuống sàn nhà trong phòng huấn luyện, như muốn ngã quỵ.
Ô Vũ ngồi theo cạnh cậu, lấy kẹo nhuận họng cho Tô Cẩm Lê một viên.
An Tử Hàm cũng lại đây tìm Tô Cẩm Lê, còn tới trước mặt người ta nhảy nhảy.
Ô Vũ vừa ngẩng đầu lên đã thấy An Tử Hàm lủng lẳng trước mặt, lập tức không vui hỏi: “Cậu có thể đừng lắc hông trước mặt tôi được không?”
Ô Vũ nói xong, An Tử Hàm còn làm nặng thêm, đem áo khoác xả xuống bên vai làm lộ bả vai ra ngoài, đứng chính diện Ô Vũ xoắn đến xoắn đi, tay sờ dọc theo đùi, đây cũng là một động tác trong điệu nhảy.
An Tử Hàm là loại con trai có chút gợi cảm, làm động tác như vậy khá đánh sâu vào não người xem.
Ô Vũ cau mày, nhấc chân đá đũng quần An Tử Hàm.
An Tử Hàm lập tức nhanh chóng né tránh, thuận thế ngồi đối diện Tô Cẩm Lê, mắt trông mong nhìn kẹo trong tay Ô Vũ.
Kỳ thật Ô Vũ rất không muốn cho, nhưng không thể gây lộn trước camera, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cho An Tử Hàm một viên.
Kết quả An Tử Hàm không cảm kích, ăn xong thì than: “Thật khó ăn.”
“Khó ăn thì phun ra.”
An Tử Hàm không phun, nhai nát, nuốt.
Thường Tư Âm ủ rũ cụp đuôi ngồi đối diện Ô Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy bài lần này đều là kinh điển, tôi hát cũng được. Nhưng cứ nghĩ đến ngày thi đấu không phải trường hợp bình thường thì lại khẩn trương, hát một chặp thì sai nốt, hơn nữa lúc hát cao lại bị khàn giọng.”
Ô Vũ gật đầu, dịch một chút ngồi trước mặt Thường Tư Âm, nói: “Cậu lại hát phần của cậu cho tôi nghe chút.”
An Tử Hàm nhìn không nhịn được hỏi: “Hai người các cậu không phải đối thủ sao?”
“Đối thủ thì thế nào? Tôi chỉ hy vọng bài hát này của chúng tôi biểu hiện càng tốt một chút.”
An Tử Hàm cũng điều chỉnh tư thế, hướng tai về phía Thường Tư Âm nói: “Nào, cũng hát cho tôi nghe.”
Thường Tư Âm lập tức ngâm nga một lần, Tô Cẩm Lê nghe xong liền vỗ tay: “Dễ nghe.”
Ô Vũ lại lắc đầu: “Cậu hát đến đoạn sau thì yếu rồi, lượng hô hấp có được không?”
“Không tốt lắm.”
Ô Vũ kỳ thật cũng coi như là đã nhìn ra cái tổ hợp Mộc Tử Đào này, chỉ có thực lực An Tử Hàm cao hơn chút, mấy người kia đều đi theo chăm An Tử Hàm.
Thường Tư Âm tư chất như ngoại hình, khá, không có điểm sáng nào khác.
Ca hát không tồi, nhưng cũng không rất tốt.
Khiêu vũ có lực độ, nhưng nữa đoạn sau thì thở hổn hển, sai mấy nhịp.
Tính cách dễ nói, không có cá tính.
“Biết hô hấp tổng hợp không?” Ô Vũ đứng dậy, duỗi tay đè bụng Thường Tư Âm, để Thường Tư Âm hít thở theo cậu.
Tô Cẩm Lê phát hiện, phương pháp Ô Vũ dạy, có chút giống cái cậu học từ nhỏ.
“Đẩy không khí lên thanh quản.” Ô Vũ tiếp tục chỉ đạo, “Này rất dễ hiểu, cậu chắc biết chứ?”
Thường Tư Âm gật đầu.
Tô Cẩm Lê hít thở theo, lấy lời bài hát của Thường Tư Âm qua ngâm nga vài lần thì hát phần của Thường Tư Âm.
Chỗ nốt cao khống chế rất tốt, còn rất thành thạo.
Hát xong kinh hỉ ngẩng đầu nói: “Tôi phát hiện tôi cũng làm vậy được nè!”
Kết quả thấy ba khuôn mặt khiếp sợ bên cạnh, camera men vẫn luôn mai phục trong phòng tập còn lại đây quay đặt tả cho bọn họ.
“Làm sao vậy?” Tô Cẩm Lê cảm thấy rất kỳ quái.
“Cậu biết hát tiếng cá heo hả?” An Tử Hàm hỏi theo bản năng.
“Anh ở công ty dạy tôi, có phải cái này không.” Tô Cẩm Lê thanh giọng, bắt đầu phát ra âm thanh cá heo.
Giọng nói trong trẻo, không một chút tạp chất.
Không phải âm gào lên mà rất dễ nghe, như hát ra tiếng trời.
Từ âm cao, lại hạ xuống, sau đó thấp giọng ngâm.
Không có ca từ, giai điệu rất xa lạ, nhưng vô cùng dễ nghe.
“Dễ nghe.” An Tử Hàm là người đầu tiên cảm thán, “Bài cậu hát là gì vậy?”
“Không có tên, tôi tự biên, dùng để mở giọng mỗi sáng thôi.”
“Tự biên? Cậu có thiên phú soạn nhạc hả?”
“Lần đầu biểu diễn tôi cũng tự biên điệu nhảy.”
Thường Tư Âm ngạc nhiên đến mức mất biểu cảm, nhưng rất nhanh đã thử dài nhẹ nhõm: “May mắn không chung tổ với cậu, nếu không lòng tự tin của tôi đã sụp đổ.”
“Tôi cảm thấy cậu hát rất hay mà.”
Tô Cẩm Lê không phải loại người cố tình bày ra bộ mặt khác trước camera, những lời khen của cậu ấy đều rất nghiêm tú, ánh mắt nhìn Thường Tư Âm cực kì chân thành tha thiết.
“Tôi…… luôn cảm thấy thực lực không đủ.” Thường Tư Âm thở ngắn than dài một câu.
Tô Cẩm Lê vươn tay, xoa đầu Thường Tư Âm: “Người tốt sẽ gặp may mắn.”
“Tôi đây là có chúc phúc của cẩm lý sao?” Thường Tư Âm nói giỡn, bây giờ mọi người đều biết tên Tô Cẩm Lê là đồng âm với cẩm lý.
“A, sao cậu biết?”
“Cậu còn đi thừa nhận hả?” Thường Tư Âm rốt cuộc tốt hơn chút.
*
Tô Cẩm Lê trở lại phòng, thấy trong phòng không có ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy quần áo trong vali ra định đi tắm.
Lúc này, An Tử Hàm đột nhiên đi vào, nhìn thấy Tô Cẩm Lê muốn tắm rửa, lập tức hỏi: “Tắm cùng không?”
“Hả?!”
“Nhà tắm Đông Bắc chỗ tôi đều tắm ch ung, mọi người còn kì cho nhau.” An Tử Hàm trả lời.
“Cậu còn đi nhà tắm hả?”
“Tất nhiên rồi, tôi học nội trú.” An Tử Hàm nói xong, ngay lập tức dọn đồ, tính tắm ch ung với Tô Cẩm Lê.
Tô Cẩm Lê lắc đầu như trống bỏi, liên tục cự tuyệt: “Không được.”
Cậu không thể ra mồ hôi, pháp thuật không khống chế được xíu là vảy cá sẽ hiện ra, cho nên mới về lúc này để tắm.
Cậu không nghĩ tới An Tử Hàm cũng về lúc này, như cái đuôi đi theo mình
“Được rồi được rồi, nhìn cậu kìa, đi tắm một mình đi, tôi đợi trong phòng.” An Tử Hàm ngồi trên giường, tạm nghỉ ngơi một chặp.
Tô Cẩm Lê chạy nhanh vào phòng tắm, khóa chặt cửa, đứng tắm trong phòng.
Đang vui vẻ kì vảy cá, An Tử Hàm lại gõ cửa gọi vào phòng: “Em Tô ới, cậu hát giọng cá heo nữa đi.”
Tô Cẩm Lê toàn lực đề cao cảnh giác, hỏi: “Có thể chờ tôi ra ngoài rồi hát không?”
“Không thể, bây giờ cậu không hát tôi sẽ đá cửa vào.”
Tô Cẩm Lê không còn cách nào khác ngoài việc tắt nước, vừa gạt vảy cá vừa hát.
Kết quả hát xong rồi, An Tử Hàm vẫn chưa hài lòng: “Cậu hát lại bài lúc nãy nữa đi.”
“Cậu làm gì vậy hả?” Tô Cẩm Lê bất đắc dĩ.
“Muốn nghe.”
Tô Cẩm Lê hết cách, lại hát 《 Tình chưa dứt 》một lần nữa.
An Tử Hàm cầm điện thoại, gọi video với An Tử Yến nói: “Thế nào, em trai em hát có hay không?”
An Tử Yến vẫn còn lớp trang điểm, còn mặc trang phục cảnh sát đặc nhiệm, trên má dính chút máu, tạo hình nhìn qua rất đàn ông, An Tử Hàm trông khá vừa mắt.
“Ừm, được, anh mở loa lớn nhất, em nói nhỏ thôi.” An Tử Yến dựa vào ghế, trong tay cầm kịch bản tiếp tục xem, chỉ mang tai nghe nói chuyện phiếm với em trai thôi.
“Huấn luyện quá mệt mỏi, phiền chết em.” An Tử Hàm cuối cùng cũng buông tha Tô Cẩm Lê, lại lần nữa ngồi trở lại, nhỏ giọng nói.
“Không phải tự mình muốn đi à?”
“Em còn tưởng thi thì thi, ai ngờ còn chỉ định tiết mục, vẫn phải tập luyện.”
An Tử Yến tùy tiện nhìn An Tử Hàm, muốn coi xem em trai có ốm lại không, thì thấy trong video có cái gì đó bay ngang qua, lập tức nhíu mày.
An Tử Hàm vẫn luôn đưa lưng về phía đó, cũng không thấy được, cho nên căn bản không để ý.
Toàn thân An Tử Yến không tốt lắm.
“Em…… Phòng ngủ……” An Tử Yến muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?”
“Còn có người khác ở đó không?”
“Đi theo em trai mới đó.”
“……”
Tô Cẩm Lê phát hiện mình thế mà quên lấy quần l.ót, quần l.ót đều để trên giường, cậu lại không thể đi ra ngoài, chỉ có thể mở hé cửa, nhân lúc An Tử Hàm không chú ý, dùng thuật khống chế đem quần l.ót bay lại đây.
Sau khi bắt được quần l.ót, Tô Cẩm Lê dùng khăn tắm lau khô toàn thân, còn làm khô tóc, xác định trên người không có vẩy cá mới mặc quần áo đi ra ngoài.
An Tử Hàm quay đầu lại thấy Tô Cẩm Lê đã ra, không nhịn được hỏi: “Sao cậu mặc qua mặc lại mỗi hai bộ này vậy?”
“Tôi…… Người đại diện chưa mua cho tôi nhiều.”
An Tử Hàm đứng dậy, lấy trong vali mình ra một bộ, ném cho Tô Cẩm Lê: “Quần áo của tôi chắc cậu có thể vừa, cậu mặc đi.”
“Không cần……”
“Mặc đi, hai ngày nữa người nhà đem quần áo tôi qua thêm, một thân mồ hôi, đi tắm đây.” An Tử Hàm nói xong liền vào phòng tắm.
Nhưng mà…… Video không đóng, điện thoại còn đặt trên giá đỡ điện thoại dạng kẹp.
Tô Cẩm Lê không có mấy bạn trên WeChat, căn bản không gọi video bao giờ, cũng không biết việc này. Sau khi An Tử Hàm đi vào liền đứng trong phòng ngủ thay quần áo.
Cởi hết áo trên với quần ra, cậu cầm quần áo An Tử Hàm lên nhìn, lật qua lại xem bên nào là chính diện, cùng với quần yếm nên mặc như thế nào.
An Tử Yến nhìn trong video, có chút băn khoăn không biết có nên xem tiếp hay không.
Theo lý thuyết, anh là tên đàn ông già, xem một tên đàn ông khác thay quần áo không có gì.
Nhưng mà, anh là GAY.
Nhìn Tô Cẩm Lê trong màn ảnh không kiêng nể gì mà thay quần áo, lại nhìn dáng người Tô Cẩm Lê, liền cảm thấy lần này không lỗ.
Anh có phải nên khen An Tử Hàm làm rất tốt không?
An Tử Yến chịu đựng sự chỉ trích về giới hạn đạo đức trong lòng, đồng thời cũng trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt, nhưng vẫn chăm chú nhìn Tô Cẩm Lê thay quần áo.
Tiểu tử dáng người không tồi.
An Tử Hàm phẩm vị không đúng lắm, cho nên mua quần áo cũng không đúng lắm.
Tô Cẩm Lê mặc một cái quần yếm cực kì sáng màu chanh vàng, ống quần rất dài rộng, đi đường đung đưa qua lại.
Ở trên là áo thun sọc màu trắng, vị trí ngực có thêu một cái chuối.
Cậu mặc xong cảm thấy mình thực chói mắt
Cậu đứng quơ quơ vài cái thì không để ý nữa, ngồi trên giường tiếp tục tập hát
Vẫn bài cũ là 《 Tình chưa dứt 》.
“Hồi ức quá khứ, thống khổ tương tư không quên được, vì sao em còn tới k1ch thích tiếng lòng tôi, yêu người làm sao có thể dứt, tối nay người hẳn là sáng tỏ, duyên khó dứt, tình khó dứt……”
An Tử Yến cúi đầu nhìn kịch bản, lại giương mắt nhìn Tô Cẩm Lê nghiêm túc ca hát trong video.
Trong tai nghe giọng Tô Cẩm Lê hát, trong video nhìn gương mặt thanh tú của Tô Cẩm Lê, có vẻ hát đến dâng trào cảm xúc, mày nhíu lại, còn làm An Tử Yến cảm thấy đau lòng.
Không nên để đứa nhỏ này thương tâm khổ sở, cậu nên được bảo vệ.
Kết quả Tô Cẩm Lê vừa mới hát xong, lại đột nhiên đứng dậy, lấy đồ ăn vặt trong tủ ra, ăn xong một túi lại thêm một túi, làm An Tử Yến có cảm giác như đang xem chương trình ăn uống.
Tô Cẩm Lê có vẻ hơi sốt ruột, cho nên ăn ngấu nghiến, gương mặt phình phình, nỗ lực nhai nuốt.
Kỳ thật là cậu chờ An Tử Hàm tắm xong thì lại đi chung đến phòng tập, nơi đó không được ăn đồ ăn vặt.
Sau khi An Tử Hàm ra, nhìn thấy Tô Cẩm Lê liền nói một câu: “Cậu mặc đồ này nhìn trắng lắm đó.”
“Hơi sáng quá.”
“Hôm nay, cậu chính là người tỏa sáng nhất 《Thần tượng quốc dân》.”
Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn về phía An Tử Hàm, mỉm cười.
Ngực An Tử Yến đột nhiên nảy lên, nụ cười của thiếu niên này có thể trực tiếp động lòng người.
“Tôi cảm thấy phòng mình có chút không thích hợp.” An Tử Hàm duỗi tay gỡ điện thoại xuống, không thèm nhìn anh mình, trực tiếp ngắt video, nói với Tô Cẩm Lê.
“Sao vậy?”
“Trong phòng tắm luôn có một xíu mùi cá.”
“……”
Tác giả có lời muốn nói: An Tử Yến giơ ngón tay cái lên: Tử Hàm, làm tốt lắm.