Lúc này tại biệt thự của Lôi gia, Lôi Trạm đang ở phòng khách cho đàn cá đủ mọi chủng loại quý hiếm mà ông vẫn chăm chút ăn.“Chú Lôi!”
“Mẫn Minh! Con vẫn còn coi ta như người ngoài hay sao, đến lúc này rồi phải gọi ta là cha mới đúng chứ.” Lôi Trạm bỏ túi thức ăn cho cá xuống, phất tay bảo người làm mang trà lên.
“Mẫn Minh! Ta nghĩ hay là con chuyển về đây sống đi. Con ở bên ngoài Lôi nhiếp cũng vì thế mà chuyển ra ngoài sống. Ở Lôi gia này không còn ai quan tâm đến lão già như ta nữa rồi.”
“Chú Lôi, chú bận nhiều việc như vậy con sợ sẽ làm phiền đến chú.”
Mẫn Minh đưa mắt nhìn quanh có vẻ như Lôi Nhiếp không có nhà. Trong lòng cô bất giác có chút khẩn trương. Cô vốn không thích Lôi gia, ở đây luôn có cảm giác làm cho người ta hít thở không thông, cô chỉ muốn nhanh chóng xong việc sẽ lập tức rời đi.
“Công ty hiện tại đã có Lôi Nhiếp lo liệu ta cũng không còn phải bận rộn như trước nữa. Thực sự cũng muốn giống như ba của con, ngày ngày chơi đùa với con cháu hưởng thụ cảm giác làm ông nội. Phải rồi, tình hình ba con thế nào?” Lôi Trạm chăm chú quan sát Mẫn Minh. Một bộ dạng hại nước hại dân khó trách khiến thằng nhóc Lôi Nhiếp kia đòi sống đòi chết.
Thật đúng là hồng nhan hoạ thuỷ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play