Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 2: Linh hồn bị câu mất


6 tháng

trướctiếp

Nửa tiếng sau, xe đã đến câu lạc bộ Cửu Gian Đường ở ngoại ô phía Bắc.

Câu lạc bộ trong nhà kiểu Trung Quốc này luôn là nơi rải tiền của những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ở Thân Thành. Nó chưa bao giờ mở chế độ hội viên và có tính riêng tư rất cao. Một lá thư mời ra vào lúc bình thường đã trở thành một chuẩn mực cho giới thượng lưu để đánh giá địa vị của gia đình.

Sau khi Tần Thư Nhiễm đưa Khương Nại đến thì đưa cho đứa bé giữ cửa một tấm thiệp mời màu vàng.

Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ cung kính đưa các cô đến chỗ phòng bao ở tầng hai.

Trước khi vào, Tần Thư Nhiễm thấp giọng nói: “Phim của Đàm Cung là do thái tử gia Thân Thành đầu tư, trước khi quyết định nữ chính thì anh ta cũng có quyền phát ngôn tuyệt đối, em hiểu không?”

Thấy Khương Nại mãi vẫn không có động tĩnh gì, Tần Thư Nhiễm giơ hai ngón tay lắc qua lắc lại trước mắt cô: “Nại Nại? Đừng nói em sắp ra trận thì muốn bỏ chạy đấy nhé?”

Khương Nại lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Em không có.”

Tần Thư Nhiễm đưa cô bước vào trong phòng, còn liếc nhìn thời gian: tám giờ mười lăm.

Cũng không tính là muộn.

Trong phòng có rất ít người, đang ngồi đều là những nhân vật có máu mặt trong giới làm ăn.

Trong mắt Khương Nại chợt lướt qua một sự nghi hoặc, làm sao Tần Thư Nhiễm lại lấy được thư mời của bữa tiệc tụ tập của giới nhà giàu đỉnh cao này chứ? Khương Nại xoay đầu định hỏi thì thấy cô ấy đã thành thạo lôi kéo trò chuyện cùng với khách mời rồi.

Mà ở đây, Khương Nại không nhìn thấy người đầu tư cho bộ phim lần này của Đàm Cung.

Dò hỏi mới biết được, anh ta đã tự mình đi đón người rồi.

Thái tử gia Thân Thành có địa vị đặc biệt trong giới ở trong nước, có thể được anh ta coi là khách quý thì đó phải là nhân vật lớn cỡ nào đây?

Khương Nại tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, mặc dù cô không giỏi giao tiếp nhưng cũng rất dễ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

Giám đốc Quách ở góc chéo đối diện với Khương Nại, ánh mắt ông ta vẫn luôn tỉ mỉ quan sát cô. Ông ta là một lão cáo già đã lăn lộn lâu trên thương trường, mặc dù để ý đến Khương Nại, cũng biết cô là một minh tinh nhỏ không có bối cảnh lẫn hậu thuẫn, vậy mà lại có thể đến được nơi mà những ông lớn tụ tập thế này, chắc chắn không hề đơn giản.

Vì vậy ông ta liền dò hỏi: “Tên của cô Khương là nghệ danh sao?”

Khương Nại mỉm cười gật đầu: “Đó là tên thật của tôi.”

Trong danh sách những nhà giàu trong đầu giám đốc Quách không có người nào như cô, ông ta cười đầy thâm ý: “Cô Khương còn trẻ mà đã thành công như vậy, thật sự khiến người ta phải ngưỡng mộ từ lâu… Không biết bây giờ cô Khương có còn độc thân hay không?”

Một câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư, Khương Nại dừng lại hơi cong khóe môi.

Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh sợ cô nói nhầm, thấy có chỗ trống thì không tiếng động chen vào nói: “Tối nay tuyết rơi, chúng tôi cũng bị tắc đường trên cầu cao tốc, tình hình giao thông không được tốt cho lắm, thái tử gia đang đi đón ai vậy ạ?”

Vừa nói xong.

Trong phòng bao, không biết ai đó hô lên một tiếng: “Đến rồi.”

Không khí yên lặng mấy giây.

Khương Nại vô thức xoay người lại, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Người đầu tiên đẩy cửa bước vào chính là thái tử gia Thân Thành, Cố Minh Dã. Cùng bước vào vơi anh ta là một người đàn ông đẹp trai mặc vest đi giày da.

Dưới ánh đèn lồng màu vàng ấm áp trong phòng bao, người đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo theo thói quen được bẻ thẳng nghiêm chỉnh, khuỷu tay màu nâu nhạt vắt một chiếc áo dạ không mặc đến, dáng người cao thẳng, giống như một cây bút cứng cáp với những nét vẽ linh hoạt.

Những đường nét của gương mặt đó còn lạnh lùng hơn trong trí nhớ của Khương Nại, nhưng chỉ cần hơi giãn ra một chút thì giống như có thể tạo ra một loại nhan sắc tươi đẹp.

Nhiều năm không gặp, Khương Nại cũng từng tưởng tượng ra vô số tình cảnh khi gặp lại anh, nhưng lúc cảnh tượng đó thật sự diễn ra trước mắt thì nó giống như hoa trong gương trăng trong nước, có cảm giác không chân thật lắm.

Cô thấy anh chậm rãi đưa cái ly đang cầm trong tay cho người bên cạnh rồi đột nhiên Tạ Lan Thâm quay sang nhìn.

Hai người yên lặng đối mặt nhìn nhau.

Cả phòng chìm trong âm thanh tiếng cười đùa và nịnh hót, không có ai phát hiện ra ánh mắt của anh và cô bất giác đã chạm vào nhau.

Hô hấp của Khương Nại trở nên chậm lại, cô bưng ly rượu lên uống một hớp, cố gắng bình ổn lại tâm trạng hồi hộp của mình.

Bầu không khí trong phòng rõ ràng đã nhộn nhịp hơn lúc nãy rất nhiều, thức ăn trên bàn đều được những nữ phục vụ mặc sườn xám dọn xuống, thay lại thành một bàn thức ăn chay.

Toàn bộ những nhà giàu có trong giới, ăn chay dưỡng tính nhiều năm, ai mà không biết vị kia của nhà họ Tạ chứ.

Giám đốc Quách lúc đầu quấn lấy Khương Nại bây giờ cũng không đoái hoài gì đến người đẹp nữa mà đi đến bên vị trí trung tâm: “Hóa ra là cậu Tạ đến.”

Nhóm đại lão nói chuyện, tự nhiên sẽ không có chỗ cho người bên cạnh nói chen vào.

Khương Nại yên lặng nhìn, ngay cả khi giám đốc Quách mời rượu, anh cũng chỉ uống một ly nước trắng.

Coi như dùng nước thay rượu, cũng không ai dám nhiều lời.

Điều đó khiến cô không biết sao lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác.

Cô và anh, dường như khác nhau một trời một vực, lại càng không phải là người trong cùng một thế giới.

Giống như đã phát hiện ra mình đang bị nhìn chằm chằm, người ngồi ở vị trí chủ tọa liếc mắt, nhìn thẳng về phía cô.

Gần như trong chớp mắt đã bị vị thái tử gia của Thân Thành Cố Minh Dã nhận ra, anh ta cười ranh mãnh nói bằng giọng chế giễu: “Lan Thâm, cậu vốn là người có địa vị lớn ở trên cao xa xôi như vậy là hạ mình nhân nhượng chạy đến đây, đến linh hồn cũng bị câu mất luôn rồi. Cứ ngồi cả đêm nhìn người ta như vậy sao? Có cần tôi giúp cậu gọi tiểu mỹ nhân đến đây không?”

Bàn tay với những ngón tay thon dài và khớp xương rõ ràng của Tạ Lan Thâm bưng cái ly lên, ung dung thong thả đưa đến bờ môi mỏng, chưa kịp tiếp xúc với nước đã dừng lại, như đang nói chuyện phiếm nói ra mấy chữ: “Đừng chọc cô ấy.”

Cố Minh Dã cụp mi xuống, đúng là bảo vệ đủ chặt đấy.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, lại bắt đầu có một nhóm khác thay phiên lên mời rượu.

Khương Nại vừa nhìn đến vị trí chủ tọa thì đã bị ánh mắt cười như không cười của Cố Minh Dã bắt được, tính ám thị rất mạnh.

Cô cũng không dám nhìn nữa, sợ tình cảm đang che dấu sẽ bị lộ ra ngoài, lại lộ vẻ giấu đầu hở đuôi.

Đúng lúc này, trên điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc.

Cô cúi đầu, vuốt lên mở khóa.

Trên giao diện màn hình trò chuyện của Wechat, tin nhắn của Tần Thư Nhiễm hiện ra: Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao tối nay em câm như hến vậy… Ngoan, đi mời rượu bắt chuyện với Cố Minh Dã đi! Vừa nãy chị đã tìm cơ hội đề cập đến chuyện quay phim với anh ta rồi, anh ta còn từng xem qua phim của em diễn nữa, nói là đánh giá rất cao em đấy.

Không để cho cô kịp tỉnh táo, lại thêm một tin nhắn nữa: Hơn nữa chị phát hiện, tối nay anh ta đã lén nhìn em ba lần rồi đấy. Chỉ cần kính một ly, rồi chị sẽ đưa em về ngay.

“…”

Ngón tay trắng nõn của Khương Nại dừng lại trên màn hình, vẫn không trả lời lại, trong phòng đột nhiên yên lặng như tờ.

Khương Nại theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, là Tạ Lan Thâm đứng lên khỏi vị trí chủ tọa, chuẩn bị khiêm tốn rời đi, cũng có nghĩa là buổi tụ tập của những ông lớn này không tiếng động mà biểu thị sắp kết thúc rồi.

Đây là… Anh định đi về sao?

Tâm trạng của cô hơi trùng xuống một chút, mãi đến lúc bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc của đàn ông, lãnh đạm mà lại rõ ràng gọi ra hai chữ: “Khương Nại.”

Đôi mắt đen nhánh của Khương Nại nhìn anh với vẻ kinh ngạc, môi khẽ mở: “Hả?”

Tạ Lan Thâm nhìn thoáng qua cô khẽ gật đầu, rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng bao.

Phía sau có hai người vệ sĩ mặc vest thẳng thớm rất quy củ theo sát.

Đầu ngón tay của Khương Nại không kìm được mà bấm vào lòng bàn tay, cô còn chưa kịp phản ứng.

Cố Minh Dã dùng tư thế lười biếng dựa vào ghế, những ngón tay thon dài chạm nhẹ vào chiếc ly đế dài, giọng nói thanh thúy vang lên: “Còn không đi cùng đi, cậu Tạ gọi cô đấy…”

Một câu này đã khiến cho bầu không khí bữa tiệc một lần nữa rơi vào yên lặng.

Trong nháy mắt tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều dồn hết lên người cô.

 Trên hành lang yên tĩnh không tiếng động, Khương Nại đi giày cao gót về phía trước, rất nhanh đã thấy Tạ Lan Thâm một tay đút túi quần đang đứng ở trước cửa thang máy, hai gã vệ sĩ đi theo giờ không thấy đâu cả.

Bước chân cô dần chậm lại, đối mặt với người đàn ông trước mắt này, trái tim không khống chế được mà cảm nhận được sự khẩn trương đã lâu không xuất hiện, há miệng thở dốc lại phát hiện ngay cả lời chào hỏi mở đầu đơn giản nhất cũng không thể nghĩ ra.

Cũng may sự xấu hổ khó giải thích này không duy trì bao lâu, chỉ thấy sườn mặt Tạ Lan Thâm nghiêng lại đây, khóe miệng hơi cong lên: “Đã lâu không gặp.”

Khương Nại ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen huyền của anh, tim bỗng rung động, sau khi nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng lại hỏi: “Anh tới Thượng Hải từ khi nào vậy?”

“Tối nay.” Tạ Lan Thâm nói cực ít, bàn tay thon dài rút ra khỏi túi quần dẫn cô đi vào thang máy.

Ánh sáng vàng trên đỉnh đầu bao trùm thân hình của hai người, Khương Nại sau khi đứng yên cố gắng khiến bản thân cư xử tự nhiên một chút, thấy cửa thang máy chậm rãi khép lại, đang muốn ấn nút đi xuống lầu một thì anh đã duỗi tay tới, tay cô không tránh kịp nên đã chạm phải người đàn ông này. Khoảng chừng một giây lập tức né ra, độ ấm rõ ràng thấm qua lớp da trắng ngần, chảy theo dòng máu làm trái tim đang hoảng loạn của cô yên ổn hơn.

Đến khi quay đầu qua, Tạ Lan Thâm đã đút tay lại vào túi quần, khẽ nói với cô: “… Lầu ba.”

Lầu ba sao?

Trong mắt Khương Nại lướt qua một tia hoang mang, có lẽ là anh ấy muốn tìm nơi yên tĩnh để ôn lại chuyện cũ?

Rất nhanh thang máy đã đến lầu ba, trên hành lang còn có hai gã vệ sĩ chuyên nghiệp canh giữ trước cửa phòng.

Tạ Lan Thâm đưa cô vào, Khương Nại lúc này mới phát hiện bên trong là phòng suite* rộng rãi kiểu Trung Quốc. Chỗ sô pha cạnh bàn trà có một đám đàn ông tinh anh mặc tây trang đang ngồi, gương mặt đều rất xa lạ, hẳn là các thư kí đi theo Tạ Lan Thâm.

(*) Phòng suite (viết tắt là SUT): Là một phòng có diện tích lớn, bao gồm các phòng nhỏ (như phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách…) liên thông với nhau, là loại phòng cao cấp nhất chỉ có ở các khách sạn và resort 4 hoặc 5 sao. Phòng Suite được trang bị đầy đủ các thiết bị tiện nghi, nội thất, vật dụng cao cấp và các dịch vụ đặc biệt khác.

Hiển nhiên anh tới Thượng Hải có chuyện quan trọng, vội đến mức chẳng phân biệt ngày đêm.

Tối nay có thể gặp được nhau cứ như một phần kinh hỉ nhỏ mà trời cao tặng cho cô vậy.

Lúc này một nam nhân đeo kính đi tới đưa cho anh một bộ tây trang sạch sẽ: “Công tử.”

Thói quen hình thành từ sớm đã ăn sâu bén rễ, tựa hồ như cấy vào cơ thể của Khương Nại khiến cô tự nhiên nhận lấy, ngón tay đụng phải mặt vải bóng loáng của bộ tây trang mới phản ứng được mình đang làm gì.

Khuôn mặt cô nóng lên, sau đó nhìn thấy trong mắt thư ký của đối phương đang nhịn xuống ý cười, hình như cũng không dám nhìn lại đứng bên Tạ Lan Thâm.

Tạ Lan Thâm cũng không lấy lại, bàn tay dài với khớp xương rõ ràng kia chậm rãi đẩy một cánh cửa bên cạnh, bình tĩnh giải vây cho cô: “Cùng anh đến thư phòng.”

Một phút sau.

Sau khi hai vị đương sự rời khỏi hiện trường, đội thư ký vốn an tĩnh không tiếng đội cũng không còn kiêng kị nữa, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Người được Tạ tổng đưa tới là ai vậy?”

Đi theo Tạ Lan Thâm mấy năm nay, các vị đang ngồi đều rất rõ anh là một ông chủ có bệnh sạch sẽ cực kì nặng, là người yên lặng trầm tính thu mình, từ năm mười tám tuổi tiếp quản xí nghiệp của gia tộc tới nay đã được biết đến với tài kinh doanh của mình, bây giờ thì ở ẩn chỉ đầu tư một ít hạng mục từ thiện, vẫn là nhân vật lớn truyền kỳ trong giới.

Cho nên bên ngoài có vô số phụ nữ tre già măng mọc tìm cách trèo cao cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nếu thông minh một chút, hỏi thăm cũng biết.

Tạ Lan Thâm tính chay tịnh đã nhiều năm, cũng không dính tới thân thể của phụ nữ.

Sự nghi hoặc này vẫn phải dựa vào Du Duệ để trả lời, anh ta là trợ thủ lâu năm đã đi theo anh mười năm của Tạ gia, nhìn thấy nhóm người này nghĩ cả trăm lần cũng không ra, hai ngón tay đỡ đỡ mắt kính trên mũi, cười như không cười nói: “Còn có thể là ai chứ? Vị kia được Tạ tổng của chúng ta đặt ở trên đầu quả tim đấy. Ngày thường cũng không cho ai nhắc tới, các cậu không biết cũng là bình thường.”

“Trừ cô ấy ra, còn có ai có thể làm Tạ tổng đi nửa ngày tới Thân Thành, lại dành thời gian cả đêm đến tiệc rượu đó chỉ để ngắm?”

Nói xong, lập tức có người thông suốt nói: “Người yêu bí mật?”

“Thời gian gặp người yêu bí mật cũng không đủ kìa, còn có mười phút nữa là Tạ tổng phải xuất phát đi sân bay rồi.”

“Nói nhỏ chút, đừng làm phiền…”

Du Duệ chỉ cái cửa đang đóng kia, thở dài: “Trong lòng Tạ tổng hiểu rõ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp