Hôn nhân ân ái ngày nào giờ lại biến thành trò cười, khi đó Khương Nại còn quá nhỏ vẫn chưa hiểu được gì, cả ngày chỉ sợ mẹ sẽ rời đi.
Kết quả ác mộng lại trở thành sự thật, Yên Vân Đình lựa chọn vứt chồng bỏ con, xoay người gả vào hào môn…
Thế lực tư bản rất cường đại, hiện giờ không ai biết Yên Vân Đình đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại không muốn người ta biết được cùng với đứa con gái mà bà đã vứt bỏ.
Có đôi khi Khương Nại nghĩ rằng đối Yên Vân Đình mà nói, cô chỉ là một gánh nặng có thể vứt bỏ sau khi trải qua cuộc sống mới.
Nếu không phải cha cô kinh doanh công ty bị người ta tính kế rồi phá sản, lại bị ám ảnh bởi việc tổn thất cổ phiếu, lỗ sạch tiền của cả gia sản, mà cô bởi vì phải trả hết nợ nần, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ nhảy múa, lao vào vòng danh lợi nơi giới giải trí này, liều mạng nỗ lực xuất hiện ở thế giới phồn hoa của Yên Vân Đình.
E là Yên Vân Đình cũng sẽ không cho cô nhiều hơn một ánh mắt.
…
Nửa ngày sau, ngón tay Khương Nại cầm tấm danh thiếp, xé nát nó từng chút một rồi ném vào thùng rác.
Cô không trở lại phòng riêng nữa mà một mình an tĩnh rời khỏi nhà hàng.
Thành phố Tứ Thành này thật phồn hoa biết bao, phố xá tấp nập người đi bộ, Khương Nại lại lang thang không biết phải đi đâu.
Cô cũng không nóng lòng tìm người khác tâm sự khi tâm tình buồn bực, đây không phải tính cách của cô.
Có nhiều lúc cô đã quen với việc ở một mình, tự tiêu hóa mọi chuyện.
Khi đi qua đèn giao thông, Khương Nại ngẩng đầu, thấy được một tấm biển quảng cáo trên một tòa cao ốc ở phía nghiêng đối diện.
Trên đó là tấm poster lớn cô làm đại ngôn chụp trang sức, mặc một bộ váy dài màu khói, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm màu đen, ánh sáng vàng ấm áp tạo ra một vẻ đẹp mông lung mờ ảo mơ hồ, mái tóc đen nhánh dùng kẹp tóc pha lê búi lên, lộ ra tấm lưng mảnh khảnh cực trắng, hơi hơi nghiêng người, trên mặt nở nụ cười chân thành.
Tầm mắt của Khương Nại dừng ở nụ cười kia thật lâu.
Nhớ mang máng, khi đó cô cười là bởi vì vừa vặn trùng với ngày trả hết được nợ nần cho nên mới có thể cười vui vẻ như vậy.
Những năm đó đều phải cắn răng nhịn, hà tất gì chỉ vì một ít việc trước mắt mà ảnh hưởng đến bản thân.
Khương Nại hít thật sâu, lúc cô chuẩn bị tiến lên phía trước, khó lòng phòng bị đâm một cái vào người đi đường đối diện, đôi giày cao gót nhọn hoắt trụ ở trên đường không đứng vững, té lăn trên mặt đất.
“Thật xin lỗi… cô không sao chứ?”
Nữ sinh vô tình đâm vào cô kinh hoàng bước tới đỡ, Khương Nại chật vật đứng lên, lộ ra khuôn mặt cực đẹp dưới mái tóc tán loạn.
Ngay lúc nữ sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô làm như không nhìn thấy, nhẹ giọng nói một câu: “Không có việc gì.”
Sau đó cô chịu đựng đau đớn, nhanh chóng rời khỏi đường cái, đi đến chỗ ghế dài ở đường đối diện, chậm rãi ngồi xuống.
Tâm tình bực bội bị cú va chạm này làm tan biến, đầu gối đau đớn ngược lại làm cô bình tĩnh hơn.
Khương Nại mở túi lấy khăn giấy ra, lông mi rũ xuống, quét tới màn hình điện thoại hơi hơi sáng lên ở trong túi, cô lấy ra phát hiện có không ít cuộc gọi nhỡ, đa số đều là:【Tần Thư Nhiễm】
Lướt xuống dưới, còn có một cuộc gọi nhỡ khác, rõ ràng chiếu vào đáy mắt cô.
Là Tạ Lan Thâm gọi tới.
Khi đó cô không nghe thấy, vì thế anh lại gửi tin nhắn tới.
Ngắn gọn một câu, gửi cho cô địa chỉ gặp mặt.
Hàng mi dày của Khương Nại rũ xuống nửa vòng cung, nhìn bộ dạng của bản thân vào giờ phút này, trải qua cú ngã kia, mái tóc đen nhánh rối tung, váy có chút bẩn, đầu gối đỏ bừng, tơ máu chảy ra, khăn giấy lau không có tác dụng, thoạt nhìn không biết có bao nhiêu chật vật.
Cô lập tức… từ đáy lòng sinh ra một thứ cảm xúc khổ sở mờ mịt.
Cô vô cùng không muốn để Tạ Lan Thâm nhìn thấy bản thân chật vật như thế này.
Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh lẽo của Khương Nại gửi một tin nhắn trả lời Tạ Lan Thâm: “Xin lỗi, tối nay em có việc, không thể đi gặp cô bé quàng khăn đỏ được rồi.”
…
Lúc trở lại khách sạn, Tần Thư Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Nại đã thiếu chút nữa lên cơn đau tim.
“Nại Nại… em chạy tới chỗ nào đấy, chị gọi điện thoại mãi cũng không nghe máy.”
“Điện thoại em hết pin.”
Khương Nại rũ mắt, tìm đại một cái cớ, cô khom lưng cởi giày cao gót trên chân, đôi chân trần lộ ra, trên cặp đùi kia có dính máu, vì da thịt quá trắng nên thoạt nhìn rất ghê người.
Tần Thư Nhiễm chạy nhanh đi lấy cho cô khăn lông ướt, không dám xuống tay: “Vậy thì em phải ngoan ngoãn ở nhà hàng chờ chứ, cái này là ngã ở đâu vậy… có đau không?”
Khương Nại bị câu có đau không này làm cho sửng sốt hai giây rồi mới nhận lấy khăn lông, đi đến sô pha ngồi xuống, bình tĩnh lắc đầu.
Nhìn dưới lông mi cong vút đang rũ xuống kia của cô, khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn một giọt máu, chỗ nào biểu hiện không đau cơ chứ?
Cũng chỉ là cái sự cứng đầu khủng khiếp này của cô, đến chết cũng muốn tự chống đỡ.
Tần Thư Nhiễm thở dài, xoay người đi lấy một chai nước khoáng, đồng thời hỏi: “Đúng rồi, tình hình bữa tiệc tối nay thế nào?”
“Người điều động nội bộ bộ phim của Đàm Cung là Dư Nam Sương.”
Khương Nại bình tĩnh lạ thường mà nói một câu, làm Tần Thư Nhiễm đột nhiên quay đầu, vẻ mặt kiểu không thể tin được.
“Điều động nội bộ?”
“Vâng.”
“Chuyện khi nào? Trước đó tới Tứ Thành cũng không nghe được tin tức gì cả…” Tần Thư Nhiễm càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cầm lấy di động, đi vào thư phòng gọi điện thoại.
Khương Nại dùng khăn lông thật cẩn thận lau khô vết máu xung quanh miệng vết thương ở đầu gối rồi đặt khăn lông ở trên bàn trà, đôi mắt cứ nhìn như vậy một lúc lâu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Thư Nhiễm một lần nữa quay trở lại, cũng không biết là gọi điện thoại cho ai để hỏi việc này, tức giận đến mức đặt vé trở về Thân Thành ngay tại chỗ, ánh mắt cũng lộ ra vẻ đằng đằng sát khí: “Đây là chơi chúng ta sao? Nại Nại… bây giờ chúng ta quay về Thân Thành tìm họ Đàm kia hỏi cho rõ ràng!”
—–
Khả năng thực thi* của Tần Thư Nhiễm từ trước đến nay đều rất mạnh, trong vòng mười phút đã bố trí xong hai chiếc xe.
*Khả năng thực thi: khả năng hoạt động để thực hiện ý định chiến lược và hoàn thành các mục tiêu đã định trước
Toàn bộ đoàn đội, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lặng lẽ âm thầm rời khỏi khách sạn.
Toàn bộ quá trình Khương Nại nói rất ít, làm tổ ở trên xe, bả vai mảnh khảnh đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng gạo, co mình lại thật chặt thành một quả bóng.
Bên cạnh là Tần Thư Nhiễm với khuôn mặt sắc lạnh, đang gọi điện thoại sắp xếp công việc ở Thân Thành bên kia.
“Hành trình của Nại Nại tuyệt đối phải được giữ bí mật, đừng thông báo cho các fan đến đón.”
Không biết qua bao lâu, Tần Thư Nhiễm rốt cuộc cũng cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy bên trong xe quá mức an tĩnh. Nói cách khác là Khương Nại đang co lại ngồi trên ghế, an tĩnh không có một âm thanh.
“Nại Nại?”
…
Khương Nại không đáp, sự mệt mỏi từ trong xương cốt như muốn nghiền ép hàng mi mảnh dài của cô, nhẹ nhàng khép hờ, tầm mắt dừng ở cảnh tượng xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe trên cầu vượt.
Khung cảnh phồn hoa ở bên ngoài đang theo ánh đèn đường nhấp nháy, bắt đầu biến mất ở trước mắt.
Điều này cũng có nghĩa là tiến thêm một bước, cách Tứ Thành này xa thêm một bước.
Cũng đồng nghĩa với việc, khoảng cách giữa cô và Tạ Lan Thâm càng ngày càng xa.
Khương Nại đột nhiên hối hận vì tối nay đã không tới cuộc hẹn, hối hận vì gửi xong tin nhắn liền tắt nguồn di động.
Cô nhăn mày, cả người đều cảm thấy rất khó chịu, dưới tấm chăn mỏng, ngón tay tự động sờ soạng điện thoại, khi đốt ngón tay trắng nõn đụng tới nhiệt độ lạnh băng của màn hình mới phản ứng được nhiệt độ cơ thể của cô lại cao như vậy.
Mở điện thoại lên, chưa khởi động xong, điện thoại đã rơi xuống từ lòng bàn tay.
Ngay sau đó, Tần Thư Nhiễm thò người tới, sờ trán của cô: “Em đang sốt!”
Dứt lời, Tần Thư Nhiễm vén tấm chăn mỏng mà Khương Nại quấn trên người, hít vào một hơi, nhìn thấy cổ Khương Nại bị mái tóc đen nhánh che phủ một nửa, trên làn da hiện lên một tia huyết sắc chạy dọc từ gân mạch cho đến cổ áo, đây là phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
“Nại Nại?”
“Tối nay ở bữa tiệc có phải em ăn hải sản hay không?”
Khi Tần Thư Nhiễm gọi cô một lần nữa, Khương Nại đã mồ hôi lạnh ròng ròng, gần như là trạng thái hư thoát*.
*Trạng thái hư thoát: hồn sắp lìa khỏi xác.
Trước kia cũng gặp qua tình huống này, Khương Nại một khi bị dị ứng sẽ sốt cao vào ban đêm, cần phải kịp thời chữa trị.
“Tiểu tổ tông… sao thân thể em khó chịu mà lại không hé răng hả!” Tần Thư Nhiễm biết tình huống khẩn cấp, dùng chăn mỏng quấn chặt lấy thân thể của cô, ngẩng đầu đang muốn kêu tài xế quay đầu trở về, ai biết chiếc xe đã dừng lại trước.
“Sao lại thế này?”
“Chị Thư Nhiễm, con đường phía trước bị tắc, hình như là xảy ra tai nạn xe cộ…” Trên cầu vượt dòng xe cộ đều đang giảm tốc độ, tài xế bị chắn ở giữa, chỉ có thể di chuyển từ từ, không còn cách nào khác.
Tần Thư Nhiễm gần như vội muốn chết, lúc này tiếng chuông điện thoại ở bên chân vang lên tiếng chuông.
Cô cúi đầu nhìn, là điện thoại của Khương Nại.
Trên màn hình, cuộc gọi đến hiện ra ba chữ… Tạ Lan Thâm.
Tần Thư Nhiễm nhẹ nhõm thở ra, giống như tìm được cứu tinh, vội vàng nhặt lên trả lời: “A lô? Là Tạ tổng ạ?”
Tiếng nói trầm thấp của Tạ Lan Thâm từ trong điện thoại truyền đến, lời ít ý nhiều lại trực tiếp hỏi trọng điểm: “Tôi gọi điện thoại cho Khương Nại nhưng mãi vẫn không có người tiếp nghe, cô ấy đang ở đâu?”
“Nại Nại đang bị chặn ở trên đường tới sân bay. Tạ tổng, bây giờ em ấy bị dị ứng nghiêm trọng và sốt cao, không tiếp điện thoại được…” Tần Thư Nhiễm nhanh gọn giải thích xong xuôi hoàn cảnh hiện tại, gấp đến độ chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ phía Tạ Lan Thâm.
Trong điện thoại trầm mặc hai giây, bên kia hỏi cô: “Bị chặn ở chỗ nào?”
“Trên cầu vượt, ở phía trước xảy ra vụ tai nạn xe cộ nên không có cách nào quay đầu được.”
Sau khi cúp điện thoại.
Tần Thư Nhiễm không ngờ Tạ Lan Thâm có thể tới nhanh như vậy, lúc cửa xe vừa bị kéo ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã nhìn thấy một người đàn ông mang theo hơi ẩm của mùa đông giá rét ở bên ngoài, hai giây sau mới phản ứng kịp.
Từ góc chiếu của ngọn đèn đường, không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ bị ẩn một nửa dưới bóng tối, nhưng từ khí tràng có thể thấy được, bất đồng với loại khí định thần nhàn bình thường, mang theo một cỗ cảm xúc cực đoan đang đè nén.
Cô nhìn thấy Tạ Lan Thâm cởi áo khoác Cashmere màu đen, bọc lấy Khương Nại rồi ôm ra.
Tần Thư Nhiễm chỉ có thể ngoan ngoãn thả người, không dám nói lời nào.
“Tôi đưa cô ấy đi, lịch trình làm việc mà cô sắp xếp đều hủy đi.”