Sau khi nhận được điện thoại của quản gia, Tạ Lan Tịch im lặng một lúc lâu mới lí nhí trả lời một câu: “Tôi biết rồi, nói với anh trai… hai ngày nữa tôi sẽ về”.
Cô ngắt điện thoại, bàn tay vịn vào bàn tự đứng dậy. Bây giờ cô không cần dìu cũng có thể tự bước đi mặc dù đi vẫn rất chậm, không dám chạy, sợ rằng không cẩn thận làm đầu gối bị thương. Đi đến cầu thang, vừa hay cô nhìn thấy Bùi Tứ đang bê đĩa trái cây đi lên.
Anh ta rửa sạch quả dưa lưới, cắt thành từng miếng đem lên cho cô ăn. Không biết là do ánh đèn nơi này hơi tối hay là do ngũ quan anh ta vốn lạnh lùng nhợt nhạt, lại thêm chiếc áo sơ mi và quần dài đơn giản, cả người sạch sẽ giống như một đàn anh khóa trên trong trường học.
Tạ Lan Tịch thấy bộ dạng anh ta như vậy không khỏi ngẩn ngơ mấy giây mới bừng tỉnh, mười đầu ngón tay bấu chặt vào trong, lên tiếng nói: “Anh trai gọi tôi trở về rồi”.
Dứt lời, ánh mắt cô quan sát gương mặt ôn hòa nhẹ nhàng của Bùi Tứ.
Anh ta nghe thấy cũng không có biểu cảm bất thường gì, sau khi đưa đĩa dưa lưới cho cô, Bùi Tứ vô cùng bình tĩnh nói: “Làm phiền em nửa tháng… ngày mai sẽ chuẩn bị xe đưa em về”.
Vốn dĩ Tạ Lan Tịch không có nghĩa vụ phải ở lại đây, cô có thể đến đây chỉ vì không nhẫn tâm để người già trước khi ra đi còn có tiếc nuối gì. Thực ra cô cũng không cần làm gì, chỉ cần người ở đây là được. Bình thường Bùi Tứ đều sắp xếp ổn thỏa quần áo, chỗ ngủ cho cô, quần áo bẩn thay ra cũng là anh ta đem đi giặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT