Đường xá chen chúc, tàu điện ngầm cũng người chen người chật như nêm cối.
Ngu Hạ được Lý Duật nắm chặt tay để tránh bị dòng người phân tán. Lòng bàn tay của hai người dán sát vào nhau, ngay giữa mùa đông giá rét mà vẫn toát mồ hôi.
Sau khi xếp hàng vào trong tàu điện ngầm, bốn người đã gặp lại nhau. Thẩm Nhạc Tranh đã bị chen chúc đến mức ngộp thở, vất vả nói với Ngu Hạ: “Nếu biết trước sẽ thế này thì tớ sẽ không đề nghị sang bên đó đón năm mới.”
Ngu Hạ buồn cười nhìn cô ấy: “Đừng nói mấy lời nản chí như thế. Trải nghiệm cảm giác thời kỳ cao điểm cũng không tồi.”
Thẩm Nhạc Tranh bị đánh bại vì sự lạc quan của cô: “Không tồi chỗ nào?” Cô ấy cảm thấy quá tồi ấy chứ.
Ngu Hạ nhướn mày nhìn người bên cạnh, không cần nói cũng hiểu rõ. Nếu đi cùng Lý Duật và nhóm bạn thân thì cô đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Thẩm Nhạc Tranh hiểu rõ ý cô, bèn quay sang đối diện với Giang Phồn, sau đó cũng nhếch môi cười: “Được rồi, bây giờ tớ cũng cảm thấy không tồi rồi đấy.”
Cô ấy tựa lưng vào người Giang Phồn, cảm nhận khí chất thư sinh trên người cậu ấy, tâm trạng cũng bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Từ trường đại học ngồi tàu điện ngầm đến quảng trường năm mới phải xuống trạm đổi chuyến tàu một lần.
Trên đường xuống trạm, bốn người đều không thành thạo với việc đi tàu điện ngầm gần như bị dòng người chen lấn cuốn xuống xe. Sau khi xô đẩy xuống trạm, họ lại chuyển sang một chuyến tàu điện ngầm khác. Điều khiến Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đều không lường trước được là trên chuyến tàu này, hành khách còn đông hơn cả chuyến tàu lúc nãy.
Bốn người bị đám đông tách rời, may mà vẫn có hai người ở bên nhau.
Lý Duật ôm Ngu Hạ vào lòng để cô tựa vào người mình, tránh cho bị sẩy chân ngã xuống. Làm xong, anh cúi đầu nhìn người tựa vào lòng mình, hỏi bằng giọng nói trong trẻo: “Em thấy khó chịu không?”
Ngu Hạ dụi đầu vào lòng anh, khẽ chớp mắt nói: “Không đâu.”
Hai người đứng sát cạnh nhau, ôm nhau thật chặt, gần đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương và tiếng hít thở bên tai mình, lúc lên lúc xuống, khiến cả người như tê dại, nhịp tim đập thình thịch.
Dường như nhận thấy cảm xúc của Ngu Hạ thay đổi, Lý Duật cụp mi mắt, kề sát bên tai cô hỏi: “Em sao vậy?”
“Em không sao.” Ngu Hạ nằm trong lòng anh lắc đầu.
Lý Duật: “Thật không?”
Ngu Hạ bật cười, đứng gần anh hơn một chút, khẽ nói: “Thật mà.”
Nghe vậy, Lý Duật quan sát cô một lát, xác nhận cô thật sự không sao thì mới hơi yên tâm đôi chút.
Không lâu sau, tàu điện ngầm đã đến trạm.
Ngu Hạ và Lý Duật xuống trạm rồi đến chỗ lối ra hội hợp với nhóm Thẩm Nhạc Tranh. Người trong trạm tàu điện ngầm thật sự rất đông, muốn gặp nhau ở đó là chuyện còn khó hơn lên trời.
Không lâu sau, bốn người đã hội hợp với nhau rồi cùng nhau ra ngoài.
Từ cổng ra trạm tàu điện ngầm đến quảng trường còn có một khoảng cách ngắn, Ngu Hạ cứ tưởng rằng chỉ có trạm tàu điện ngầm mới chen lấn, nào ngờ bên ngoài còn chen lấn hơn. Cô rất ít khi đến những nơi sầm uất như thế này vào ngày lễ tết như dịp tết dương lịch lần này, đa phần đến giao thừa, họ sẽ lựa chọn vùng ngoại ô xa xôi để đón năm mới. Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cô hơi kinh ngạc một chút.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, Thẩm Nhạc Tranh buồn cười: “Cậu ngu người rồi hả?”
Ngu Hạ lườm cô ấy một phát, kìm lòng không đậu than thở: “… Đông người quá.”
“Đúng rồi đấy.” Thẩm Nhạc Tranh nói: “Nếu tớ bắt chước được cái meme kia thì tớ sẽ kêu cậu chụp ảnh động hộ tớ.”
Ngu Hạ cạn lời: “Cậu đừng tấu hề nữa.”
Thẩm Nhạc Tranh: “… Tớ sẽ cố.”
Hai chàng trai cố gắng đứng bên cạnh để bảo vệ họ nhưng thi thoảng, họ vẫn sẽ bị dòng người va chạm phải lùi về sau một hai bước.
May mà trải qua sự cố gắng của bốn người, cuối cùng họ cũng tìm được một vị trí khá tốt ở khu vực gần quảng trường. Sau khi dừng chân, Ngu Hạ hít sâu một hơi, cảm khái: “Ra ngoài đón năm mới thôi mà cũng vất vả nhường này.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Công nhận đúng thật. Sang năm tụi mình vẫn nên đến nơi nào vắng người thì tốt hơn.”
Ngu Hạ vô cùng đồng ý.
Hai người tán gẫu một lát, chẳng mấy chốc đã thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều. Rõ ràng là rất chen lấn nhưng ngay khoảnh khắc này, bỗng dưng Ngu Hạ lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí chung quanh, rất náo nhiệt, rất vui sướng, mọi người tụ tập cùng một chỗ nên không còn lạnh lẽo nữa.
Thấy nụ cười trên mặt cô, Lý Duật khẽ hỏi: “Em vui lắm à?”
“Vâng.” Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng ngời: “Lý Duật, sau này chúng ta ra ngoài tham gia nhiều hoạt động hơn nữa đi.”
Sau khi lên đại học, hai người đều bận việc học, rất ít có thời gian hẹn hò, càng ít có thời gian ra ngoài. Đôi khi Ngu Hạ cảm thấy mình và người khác học hai trường đại học khác nhau, sao cuộc sống đại học của người khác thì muôn màu muôn vẻ, còn cuộc sống đại học của mình chỉ có mỗi học học học thế không biết.
Nghe vậy, Lý Duật mỉm cười đồng ý: “Ừ.” Anh nhéo chóp mũi đỏ ửng vì bị lạnh của cô, giọng hơi trầm xuống: “Lạnh không?”
“Chút xíu.” Ngu Hạ nói: “Không lạnh cho lắm.”
Cảm nhận được sự hào hứng của cô, khóe môi Lý Duật cũng cong lên.
Thời gian trôi qua còn nhanh hơn mọi người nghĩ. Không lâu sau, Ngu Hạ đã nghe thấy người chung quanh đều nói rằng còn nửa tiếng nữa là bước sang năm mới.
Vào khoảnh khắc nào đó, nửa giờ chỉ lướt qua trong giây lát.
Khi còn năm phút nữa là bước sang năm mới, Lý Duật bỗng kề trán mình lên trán Ngu Hạ, đôi mắt sáng ngời nhìn cô: “Năm mới em có nguyện vọng gì không?”
Ngu Hạ ngơ ngác: “Em có rất nhiều nguyện vọng.”
Lý Duật: “Rất nhiều?”
“Đúng vậy.” Ngu Hạ cười toe toét: “Có phải anh hối hận vì đã hỏi em không?”
Lý Duật khẽ cười một tiếng, cúi xuống hôn lên môi cô: “Thế thì không có.” Đôi mắt anh mỉm cười, ôn tồn hỏi: “Em có những nguyện vọng gì?”
Ngu Hạ chớp mắt nhìn anh, đại khái hiểu được vì sao anh lại hỏi như vậy: “Anh muốn thực hiện nguyện vọng giúp em à?”
Lý Duật: “Ừ, anh muốn.”
“Không thể chỉ là muốn đâu nhé.” Ngu Hạ trêu anh: “Anh phải nói anh sẽ thực hiện nguyện vọng giúp em thì em mới nói cho anh biết.”
Vào thời điểm này, Lý Duật sẽ rất tỉnh táo. Anh nhướn mày, buồn cười nói: “Nhưng nếu nguyện vọng của em là muốn có vì sao trên trời thì có lẽ anh sẽ không có cách nào thực hiện giúp em được đâu.”
“À…” Ngu Hạ chớp mắt: “Nhưng mà, anh đã giúp em thực hiện nguyện vọng này rồi.”
Lý Duật kinh ngạc. Ngu Hạ nhón chân nhẹ nhàng chạm vào môi anh, đôi mắt cong lên như vầng trăng non: “Chẳng phải vì sao trên trời đã ở bên cạnh em rồi hay sao?”
Ngôi sao mà cô muốn hái xuống, đã hạ cánh xuống bên cạnh cô từ năm cô học lớp mười một, hơn nữa vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Lý Duật chợt vỡ lẽ, nâng tay búng lên trán cô: “Em học được ở đâu đấy?”
“Cái này mà còn cần học nữa à?” Ngu Hạ lườm anh một phát, vẻ mặt hơi ghét bỏ: “Em chỉ nói những lời thật lòng thôi nhé, thế mà anh dám nghi ngờ em.”
“…”
Lý Duật bị Ngu Hạ chặn họng không cãi lại được.
Trong lúc hai người đang trêu đùa nhau thì người chung quanh đã bắt đầu reo hò. Hai người đồng thời quay sang cùng một lúc, thấy con số đếm ngược hiển thị trên tòa nhà cao tầng cách đó không xa, mười, chín, tám… ba, hai một… khi con số 0 cuối cùng hiện lên, chung quanh tràn ngập những lời chúc mừng năm mới đầy hân hoan.
Giây phút đó, Ngu Hạ và Lý Duật đều dời tầm mắt, nhìn người trước mặt mình, đồng thanh nói: “Chúc mừng năm mới.”
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau người.
Ngay sau đó, Ngu Hạ chủ động nhón chân, ôm chầm cổ Lý Duật, chạm môi với anh.
Phút đầu tiên của năm mới, giữa quảng trường tụ tập hàng vạn người, họ tặng cho nhau một nụ hôn thật sâu.
Chúc mừng năm mới.
Sang năm mới, cả hai sẽ có nhiều niềm vui hơn, vừa yêu bản thân đồng thời cũng sẽ yêu đối phương nhiều hơn.
…
Đón năm mới xong thì trời cũng đã khuya. Ba người đã sớm đặt phòng khách sạn ở gần đây cho tiện, giờ này mà về trường học thì sẽ rất trễ, thế nên sau khi rời khỏi quảng trường, họ lập tức đến khách sạn.
Sau khi chúc ngủ ngon với Thẩm Nhạc Tranh, Ngu Hạ và Lý Duật cùng vào phòng.
Vào phòng, cô còn chưa kịp gọi điện thoại cho vợ chồng Ngu Thanh Quân để chúc mừng năm mới thì Lý Duật đã vội vàng hôn lên môi cô. Ngay từ khoảnh khắc đếm ngược sang năm mới, anh đã muốn làm chuyện này. Nếu không phải bận tâm chung quanh quá đông người thì anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.
Hai người ôm hôn nhau, trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cái bóng phản chiếu của hai người đan xen trên tường.
Hai người nghiêng ngả lảo đảo cùng vào phòng tắm. Không lâu sau, cửa thủy tinh trong suốt của phòng tắm đã bị sương mù mờ mịt phủ kín, để lại hình bàn tay in dấu rõ ràng trên tường thủy tinh.
…
Đêm giao thừa sang năm mới trở nên lâu dài đến kỳ lạ.
Sau khi mọi chuyện trở về bình tĩnh, Ngu Hạ thậm chí không còn sức để gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho Ngu Thanh Quân thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Hôm sau, khi Ngu Hạ tỉnh dậy thì đã là mười hai giờ trưa.
Cô nhận được không ít tin nhắn trong điện thoại, còn kẻ chủ mưu đã không có trong phòng.
Ngu Hạ nhìn chỗ trống bên giường, sau đó bấm vào khung chat của Lý Duật để xem tin nhắn anh để lại cho mình, nói rằng anh và Giang Phồn đã cùng nhau xuống nhà ăn của khách sạn ăn cơm, nhắc nhở cô ngủ dậy thì gửi tin nhắn cho anh.
Đọc dòng tin nhắn này mấy giây, Ngu Hạ do dự hỏi: “Tranh Tranh xuống nhà ăn chưa?”
Lý Duật trả lời tin nhắn rất nhanh: “Vẫn chưa.”
Thấy thế, Ngu Hạ yên tâm, không phải một mình cô ngủ dậy trễ là được.
Cô còn chưa kịp hồi âm cho Lý Duật thì tin nhắn của anh lại lần nữa gửi tới: “Em dậy chưa?”
Lý Duật không ngờ cô lại nhớ nhung bộ phim của Lăng Ngạn đến mức này, không khỏi trả lời bằng giọng điệu chua lòm: “Em và Thẩm Nhạc Tranh thảo luận với nhau đi, bọn anh sao cũng được.”
Ngu Hạ lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạc Tranh, hỏi cô ấy đã dậy chưa. Thẩm Nhạc Tranh không hồi âm ngay lập tức, Ngu Hạ nhướng mày, xốc chăn rời giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đánh răng xong, cô mới thấy tin nhắn Thẩm Nhạc Tranh trả lời mình: “… Dậy rồi.”
Ngu Hạ không nói lời nào, chỉ trả lời lại bằng emoticon hình bàn tay giơ ngón cái.
Một Quả Chanh Nhỏ: “… Cậu ăn cơm chưa?” Cô ấy đánh trống lảng một cách gượng gạo.
Ngu Hạ trực tiếp gọi điện cho cô ấy. Vừa nối máy, cô đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Nhạc Tranh. Im lặng mấy giây, Ngu Hạ hắng giọng rồi mới nói: “Tớ định hỏi cậu, mấy giờ mới đi xem phim?”
Ngu Hạ đang định nói tiếp thì Thẩm Nhạc Tranh lại bổ sung thêm: “Ờ, ăn cơm xong thì mấy giờ cũng được.”
Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì khoảng ba giờ nhé?” Cô còn nói thêm: “Ăn trưa xong tụi mình đi xem phim, xem phim xong vừa lúc ăn luôn bữa tối, sau đó giải tán ai về nhà nấy?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Ý kiến hay.”
Ngu Hạ chưa trang điểm xong thì Lý Duật đã về phòng. Hai người đối diện với nhau, kìm lòng không đậu, trong đầu Ngu Hạ hiện lên những cảnh tượng không phù hợp với trẻ em dưới tám tuổi đêm qua. Cô vuốt v e vành tai của mình, giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt: “Các anh ăn cái gì?”
Lý Duật đến bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ bừng của cô mấy giây rồi mới hỏi: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Mặc dù Ngu Hạ thấy anh biết rõ còn hỏi nhưng cô không đến nỗi làm lơ câu hỏi của anh: “Nhiệt độ của thiết bị sưởi ấm trong phòng cao quá.”
Lý Duật nhướn mày, không vạch trần lời nói dối của cô. Anh kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Đói chưa? Có muốn ăn chút gì đó trước không?”
Lúc nãy ở nhà ăn dưới lầu anh đã hỏi cô câu này nhưng bị cô từ chối. Lúc này Ngu Hạ vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Không cần.”
Cô lấy bút kẻ mắt, đang định vẽ eyeliner thì bỗng khóe mắt liếc thấy người ngồi bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực, động tác của cô chợt khựng lại: “… Anh ngồi ở đây làm gì?”
Lý Duật trả lời đúng lý hợp tình: “Ngắm em.”
Ngu Hạ cứng đờ, cảm thấy hơi ngượng nghịu: “Để lát nữa rồi ngắm không được à?”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ liếc anh: “Anh cứ nhìn em khiến em không trang điểm được.”
“Thế thì đừng trang điểm.” Lý Duật trả lời một cách khờ khạo: “Em không trang điểm vẫn xinh mà.”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, khó tin nhìn anh: “Ý anh là kỹ thuật trang điểm của em không tốt hả?”
“…”
Lý Duật hoàn toàn không ngờ cô lại xuyên tạc cỡ đó. Anh hoàn toàn câm nín, định giải thích rằng mình không có ý đó nhưng Ngu Hạ hoàn toàn không muốn nghe. Cô trực tiếp đuổi Lý Duật ra ngoài, không cho anh cơ hội để giãy dụa.
Trang điểm xong, Ngu Hạ mới mở cửa phòng. Lý Duật đang ngồi trên sofa, lập tức ngước mắt nhìn về phía cô.
Tầm mắt chạm nhau, nhận thấy ánh mắt không bình thường của Lý Duật, Ngu Hạ ngượng nghịu hỏi: “Em trang điểm không đẹp à?”
“Không phải.” Lý Duật đứng dậy tiến lại gần cô, giọng hơi trầm xuống: “Anh bỗng không muốn đi xem phim nữa.”
Ngu Hạ khựng lại, hiểu rõ ý anh, cô xấu hổ nhìn anh, cố ý xuyên tạc câu nói của anh: “Chẳng lẽ anh thật sự chán ghét Lăng Ngạn cỡ đó?”
“?”
Lý Duật cạn lời: “Phải nói là không thích.” Ai mà thích nổi tình địch của mình.
Ngu Hạ ừm một tiếng: “Được rồi, dù gì cậu ấy cũng là bạn cùng trường của tụi mình, phim mới của cậu ấy được công chiếu thì mình cũng nên ủng hộ chứ.”
“Ủng hộ.” Lý Duật bóp ngón tay của cô, hỏi cô: “Anh ủng hộ phim mới của tình địch, bạn gái có phần thưởng gì cho anh?”
Ngu Hạ: “… Anh còn đòi được thưởng nữa hả?”
Lý Duật nhìn cô với vẻ mặt đúng lý hợp tình, ý đồ rất rõ ràng, chẳng lẽ anh không thể đòi phần thưởng?
Im lặng nhìn nhau chốc lát, cuối cùng Ngu Hạ không kiên trì nữa: “Anh muốn phần thưởng gì?”
Lý Duật nghiêng đầu quan sát cô, khóe môi cong lên, dáng vẻ lười biếng: “Buổi tối anh sẽ nói cho em biết.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT