Đây là lần đầu tiên Ngu Hạ nghe Lý Duật nói những lời ngả ngớn như vậy. Tuy cả hai là người yêu của nhau nhưng mà từ trước đến nay, hành vi thân mật của họ chỉ giới hạn ở việc ôm ấp và hôn môi thôi.

Ngoài ra không có thêm hành động nào khác cả.

Ngu Hạ có thể cảm nhận được Lý Duật rất khắc chế ở nhiều phương diện.

Nghĩ vậy, Ngu Hạ cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra mà lại vùi vào lồ ng ngực anh: “Vậy thì… Anh đừng kiềm chế nữa?”

Thân thể Lý Duật cứng đờ, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn cô một cách chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Ngu Hạ thoáng vặn vẹo sao cho tư thế xuống thấp, chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh: “Đương nhiên là em biết chứ.”

Cô là một người đã trưởng thành rồi mà.

Lý Duật nhìn cô, im lặng suốt một lúc thật lâu.

Ngay tại thời điểm Ngu Hạ cho rằng Lý Duật đang muốn làm gì đó thì anh đột nhiên kéo tay cô xuống, sau đó ôm Ngu Hạ vào lòng rồi khẽ nói: “Em đừng làm loạn nữa, ngủ đi.”

“?”

Ngu Hạ ngây ngẩn, nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Em làm loạn… Chỗ nào chứ?”

Nói xong, cô bèn mím môi dưới, cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Lý Duật nên thỏ thẻ hỏi tiếp: “Anh không muốn hả?”

Tất nhiên là anh muốn. Nhưng Lý Duật càng muốn trân trọng người đang nằm trong lòng mình hơn. Anh muốn đợi thêm một thời gian nữa, ít nhất là cho đến khi bắt đầu học đại học, hoặc là đợi đến lúc hai người họ ở bên nhau lâu hơn chút nữa.

Cũng như Lý Duật không có bất kỳ thành kiến ​​nào khi nghĩ theo cách này. Anh chỉ muốn đợi người trong vòng tay mình cảm thấy đủ an toàn, chứ không phải giống như bây giờ - tuy cô mong ngóng nhưng lại nói ra một cách run rẩy.

Anh biết thực ra cô hơi sợ hãi.

Nghĩ đến đây, Lý Duật bèn cúi đầu, đặt lòng bàn tay lên eo Ngu Hạ một cách đứng đắn, sau đó hôn lên khóe môi cô: “Anh hôn em một lát rồi chúng ta đi ngủ nhé?”

Ngu Hạ còn chưa kịp từ chối thì Lý Duật đã chặn môi cô lại rồi.

Đêm nay, ngoài cảm giác hơi buồn bực vì bị Lý Duật cự tuyệt ban đầu, đồng thời cảm thấy khó chịu vì nghĩ rằng có lẽ anh không thích cô đến vậy thì Ngu Hạ thực sự ngủ rất ngon giấc.

Cô được Lý Duật ôm vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, đôi chân anh còn gác trên người cô nữa, khiến Ngu Hạ cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Ngu Hạ cảm thấy thoải mái nhưng Lý Duật lại không thể ngủ ngon giấc suốt cả đêm.

Trước đây, không phải là Ngu Hạ chưa từng ngủ trong phòng Lý Duật. Nhưng mà lúc đó tư thế ngủ của cô thực sự rất đàng hoàng. Mặc dù cô cũng có một chút tật xấu nhưng cũng không quá to tát.

Chưa bàn tới việc cô lăn qua lộn lại suốt đêm, có lúc Ngu Hạ còn đặt chân lên người anh, có lúc thì lại dùng tay ôm anh thật chặt.

Tóm lại, Lý Duật trằn trọc cả đêm, hoàn toàn không ngủ được.

-

Sáng hôm sau, mọi người ngủ thẳng một mạch đến khi tự động tỉnh dậy.

Khi Ngu Hạ thức giấc, Lý Duật mới bước ra từ phòng tắm. Cô nằm trên giường, khẽ chớp mắt nhìn anh: “Anh dậy lúc mấy giờ vậy?”

Lý Duật: “Mới đây thôi.”

Anh nhìn Ngu Hạ, giọng nói hơi khàn khàn: “Em muốn dậy à?”

Ngu Hạ suy nghĩ một chốc, sau đó đòi anh đưa điện thoại di động: “Để em xem thử Tranh Tranh và những người khác đã dậy chưa đã.”

Lý Duật đưa điện thoại di động cho cô.

Những người còn lại đều đã thức dậy rồi, bọn họ đang bàn bạc xem sáng nay nên ăn món gì, ăn ở khách sạn hay là ăn ở chỗ khác.

Ngu Hạ và Lý Duật không có ý kiến, toàn bộ đều nghe theo cả nhóm.

Cuối cùng, mọi người quyết định đi ăn ở bên ngoài để nếm thử các món đặc sản địa phương.

Hành trình của mọi người trong ngày hôm nay được sắp xếp cực kỳ nhẹ nhàng. Họ sẽ tận hưởng làn gió biển tại thành phố ven biển này nhiều hơn.

Biết mấy cô gái muốn ra biển nên bọn họ đã đặc biệt tìm một chiếc thuyền, chuẩn bị ra khơi vào ngày hôm sau.

Ngày đi ra biển, nhóm Ngu Hạ thức dậy rất sớm, chưa tới năm giờ mà mọi người đều đã ra bờ biển để lên thuyền rồi.

Khi thuyền tới giữa biển, Ngu Hạ mở to đôi mắt vẫn chưa tỉnh táo hẳn để ngắm nhìn mặt trời mọc từ phía đường chân trời xa xa. Cực kỳ đẹp đẽ, lay động lòng người. Mùa hè này, Ngu Hạ đã ngắm nhìn vô số khung cảnh bình minh ở những địa điểm và tình cảnh khác nhau, mà mỗi một lần đều khiến cô cảm thấy dù có chết cũng không hề tiếc nuối.

Họ ở lại thành phố Vân Đảo suốt năm ngày, sau đó mới lên đường trở về nhà.

Hôm trở về, Ngu Hạ vẫn còn hết sức lưu luyến. Cô rất thích thành phố này, đồng thời cũng nghĩ nơi đây là một địa điểm phù hợp để sinh sống.

Thấy cô không nỡ đi, Lý Duật bèn thì thầm: “Trước khi nhập học, chúng ta lại tới đây thêm một lần nữa nhé?”

Ánh mắt Ngu Hạ sáng bừng lên: “Thật không?”

Lý Duật: “Chỉ cần em muốn thôi.”

Vậy tức là thật rồi.

Ngu Hạ nở nụ cười rạng rỡ: “Bây giờ em đang rất muốn. Đợi đến lúc nhập học, nếu em còn muốn đến đây thì em sẽ nói với anh.”

Lý Duật đáp được.

-

Sau khi từ Vân Đảo trở về Bắc Kinh, hai người chơi mãi cũng thấy mệt.

Họ nằm ở nhà hai ngày, cũng sắp có kết quả rồi.

Lúc đầu Ngu Hạ vốn không hề lo lắng nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của nhóm lớp mỗi ngày, tất cả mọi người đều đang so sánh đáp án và dự tính điểm số của mình thì Ngu Hạ lại bắt đầu hồi hộp.

Cô không đối chiếu đáp án, cũng chẳng ước tính điểm số.

Ngu Hạ vẫn luôn nghĩ là: Mọi thứ đều đã được số phận định sẵn cả rồi. Dù có dự đoán điểm số cũng chẳng thể nào thoát khỏi, vậy nên cô dứt khoát không làm chuyện đó.

Cảm nhận được sự lo lắng của Ngu Hạ nên Lý Duật đã dẫn cô đi chơi game mấy ngày.

Chỉ có điều, Ngu Hạ thật sự không hề hứng thú với trò chơi, do đó hai người bèn từ bỏ sự vật lộn này.

Một ngày trước hôm công bố kết quả, Lý Duật nói là sẽ đưa Ngu Hạ ra ngoài chơi.

Hai người ở nhà ăn cơm trưa xong, sau đó đi tới quán cà phê truyện tranh mà đã lâu Ngu Hạ không đến. Vừa tới một nơi mà mình quen thuộc, Ngu Hạ lập tức thả lỏng. Cô chọn một cuốn truyện tranh mới ra rồi ngồi vào một góc với Lý Duật.

Đột nhiên, điện thoại di động đang đặt trên bàn của Ngu Hạ rung lên, là cuộc gọi đến của Trương Minh Tuyết.

Kết quả còn chưa có, Trương Minh Tuyết gọi cô làm gì nhỉ?

Ngu Hạ ngập ngừng nhận điện thoại: “Alo, cô Trương…”

Ngu Hạ vừa gọi một tiếng thì giọng nói sốt ruột của Trương Minh Tuyết đã vang lên rồi: “Ngu Hạ, em đang ở cạnh Lý Duật đúng không? Tại sao em ấy không nghe điện thoại thế?”

Ngu Hạ: “Ơ?”

Cô cụp mắt xuống, nhìn vào cặp sách của Lý Duật trên ghế rồi trả lời một cách không chắc chắn cho lắm: “Có thể anh ấy đã cài chế độ im lặng cho điện thoại di động rồi ạ.”

Lý Duật vừa mới vào nhà vệ sinh.

Nghe vậy, Trương Minh Tuyết còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Phùng Quang Lượng giật lấy điện thoại: “Ngu Hạ, em và Lý Duật hãy cùng đến trường ngay lập tức đi.”

Ngu Hạ còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Phùng Quang Lượng nói thêm: “Giáo viên của tổ tuyển sinh đã tới đây rồi!”

Sau khi cúp điện thoại, Ngu Hạ ngơ ngác nhìn người vừa bước ra từ nhà vệ sinh: “... Cô Trương gọi điện thoại cho em, bảo là có người trong tổ tuyển sinh tới trường tìm anh đấy. Cô Trương còn kêu chúng ta hãy tới trường một chuyến nữa.”

Rõ ràng vẫn chưa đến ngày công bố điểm số, thế mà giáo viên của tổ tuyển sinh đã đến gặp Lý Duật rồi. Có rất nhiều chuyện không cần nói cũng hiểu rõ.

Nói chung, nếu thành tích của một học sinh nào đó cực kỳ xuất sắc, chẳng hạn như thủ khoa của thành phố hoặc là thủ khoa của tỉnh, thì bên phía tổ tuyển sinh đều có thể biết trước, sau đó tới tận nhà để cướp người.

Cho nên không có gì đáng ngạc nhiên cả. Chắc hẳn Lý Duật đã trở thành thủ khoa rồi, nếu không thì Phùng Quang Lượng cũng sẽ chẳng kích động đến vậy đâu.

Hai người vội vã rời khỏi quán cà phê truyện tranh để đến trường.

Vừa xuống xe ở cổng trường, Ngu Hạ đã nhìn thấy Phùng Quang Lượng, phó hiệu trưởng cùng với mấy người đàn ông trung niên đang đứng trước cổng trường.

“Lý Duật!” Hai người còn chưa kịp lên tiếng thì Phùng Quang Lượng đã sốt sắng giơ tay về phía họ: “Hai em mau tới đây đi.”

Khi hai người đến gần, Phùng Quang Lượng vừa cười ha hả vừa giới thiệu với người ta: “Các vị giáo viên, đây chính là học s1nh Lý Duật.”

Bọn họ nhìn nhau, trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc đúng như dự đoán.

Bởi chẳng ai trong số họ có thể ngờ rằng: Học sinh có thành tích ưu tú như vậy lại đẹp trai đến thế.

Cổng trường không phải là nơi thích hợp để hàn huyên nên phó hiệu trưởng nhanh chóng mời mọi người đến văn phòng để thảo luận chi tiết.

Trên đường đi tới đó, Ngu Hạ đã lén hỏi thăm Phùng Quang Lượng về việc Lý Duật đã thi được bao nhiêu điểm.

Phùng Quang Lượng liếc nhìn cô một thoáng: “Thầy cũng không biết.”

Ngu Hạ: “?”

Ông ấy không biết á?

Dường như Phùng Quang Lượng cảm nhận được sự nghẹn lời của cô nên đã khẽ nói: “Thầy chỉ biết em ấy xếp hạng nhất chứ cũng chưa biết điểm cụ thể.”

Ngu Hạ im lặng.

Lúc đến văn phòng, Ngu Hạ không tiện vào trong. Cô không đợi những người khác lên tiếng mà đã chủ động nói rằng mình sẽ ra ngoài đi loanh quanh một vòng.

Lý Duật nhìn cô đi xa, sau đó chuyển tầm mắt sang nhóm người đang tỏ vẻ háo hức trước mặt mình.

Trong số những người đang nhìn anh, có một vị giáo viên mặc áo sơ mi và đeo kính chợt đưa tay về phía anh rồi giới thiệu: “Xin chào học s1nh Lý Duật, thầy là giáo viên thuộc hội đồng tuyển sinh của trường đại học P, có cùng họ với em đấy. Em cứ gọi thầy là thầy Lý cũng được. Chúng ta đúng là khá có duyên với nhau nhỉ.”

Lý Duật gật đầu: “Chào thầy Lý.”

“Ừm.” Thầy Lý vừa cười ha ha vừa đáp lại, sau đó hỏi anh: “Em thấy các thầy cô tới đây, chắc là đã biết kết quả của mình rồi đúng không?”

Lý Duật: “Vẫn chưa đến lúc tra điểm nên em không biết ạ.”

Thầy Lý không ngờ Lý Duật lại không tiếp lời của mình nên nhất thời nghẹn họng.

Một chàng trai trẻ tuổi bên cạnh nghe vậy thì bật cười: “Thầy Lý à, thầy đừng thừa nước đục thả câu nữa.”

Anh ta nhìn về phía Lý Duật rồi nói ngắn gọn: “Học s1nh Lý Duật, chúc mừng em, thủ khoa của tỉnh.”

Khi nghe thấy mấy chữ “thủ khoa của tỉnh”, biểu cảm trên khuôn mặt Lý Duật vẫn như trước đó, không ngạc nhiên mà cũng chẳng vui mừng, như thể anh đã sớm biết mình sẽ là thủ khoa của tỉnh vậy.

Trong lúc nhất thời, những người khác đều âm thầm líu lưỡi. Tố chất tâm lý của học sinh này cao thật đó.

Thấy dáng vẻ này của Lý Duật, giáo viên của trường đại học P đã thẳng thắn hỏi thăm Lý Duật về việc lựa chọn trường đại học và chuyên ngành mà anh ưu tiên, thậm chí ông ấy còn mời anh đến tham quan trường đại học P nữa. Trước khi điền vào đơn nguyện vọng, nếu học sinh đến trường đại học để tìm hiểu rõ tình hình trước thì cũng sẽ hỗ trợ trong việc đưa ra lựa chọn chính xác.

Lý Duật nghe vậy thì gật đầu với vẻ bình tĩnh và trấn định: “Em sẽ thử cân nhắc ạ.”

Thấy anh như vậy, một giáo viên nữ trong số đó sực nhớ đến cô gái vừa tới đây cùng anh, thế là cô ấy vội vàng hỏi thăm Phùng Quang Lượng ở bên cạnh rằng cô là ai.

Phùng Quang Lượng nói với cô ấy rằng: Cô cũng là một học sinh tốt nghiệp lần này của họ, học ban xã hội, thành tích cũng rất xuất sắc. Cô đã đạt hơn 650 điểm trong kỳ thi thử lần thứ ba. Chỉ cần Ngu Hạ phát huy một cách ổn định trong kỳ thi tuyển sinh đại học thì chắc hẳn cô sẽ không gặp vấn đề nào khi xét tuyển vào trường đại học P.

Sau khi nghe Phùng Quang Lượng nói vậy, một số giáo viên lập tức bày tỏ thiện ý với Lý Duật. Họ nói rằng nếu anh đồng ý thì cũng có thể đưa cô bạn vừa đi với anh theo cùng.

Họ đã hết sức nỗ lực để tuyển sinh.

Lý Duật nghe xong thì lại gật đầu: “Được, em sẽ suy nghĩ ạ.”

Thấy anh như vậy, giáo viên của trường đại học P cũng biết rằng họ không thể miễn cưỡng được. Bọn họ chỉ đành bảo Lý Duật suy nghĩ ổn thỏa rồi hãy gọi điện thoại cho họ, cánh cửa của trường đại học P sẽ luôn rộng mở cho anh bất cứ lúc nào.

Vừa ra khỏi phòng của phó hiệu trưởng, Lý Duật đã gửi tin nhắn cho Ngu Hạ để hỏi xem cô đang ở đâu. Phùng Quang Lượng lại nhận một cuộc điện thoại rồi nói với Lý Duật: “Các giáo viên trong tổ tuyển sinh của trường đại học T cũng đến đây rồi, em sẽ gặp họ một lát chứ?”

Suy cho cùng thì anh cũng không thể chỉ gặp người của trường đại học P mà lại không gặp người của trường đại học T được. Điều này sẽ khiến các giáo viên trong trường khó xử.

Lý Duật gật đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó lại nghe giáo viên trong tổ tuyển sinh của đại học T nói về lợi ích của ngôi trường đó một hồi.

Tuy khó có thể từ chối thiện chí nồng nhiệt nhưng Lý Duật là một người cực kỳ sáng suốt. Anh đã có ngôi trường mà mình muốn học rồi. Nhưng Lý Duật sẽ không nói ra, thậm chí cũng sẽ chẳng tiết lộ bất cứ điều gì cả.

Câu trả lời mà Lý Duật dành cho cả hai trường đại học đều giống nhau. Anh cần phải cân nhắc và bàn bạc với gia đình thử xem.

Câu cuối cùng chỉ là một cái cớ thôi. Nhưng việc anh sẽ cân nhắc là thật.

Lý Duật muốn đợi kết quả của Ngu Hạ rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

-

Hai người ở trường suốt mấy tiếng đồng hồ, lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi. Ngu Thanh Quân với Nhậm Nham biết bọn họ đã đến trường, đồng thời cũng biết Lý Duật đã trở thành thủ khoa của tỉnh nên cả hai đều vô cùng xúc động. Trong lúc ăn cơm tối, Nhậm Nham còn bảo dì Dương mang một chai rượu quý trong bộ sưu tập của mình ra, nói là muốn uống rượu để chúc mừng.

Ngu Hạ ở bên cạnh lẳng lặng lên tiếng: “Ba à, kết quả của con vẫn chưa có mà, bây giờ ba chúc mừng thì có phải là hơi sớm rồi không?”

Cô gần như nghi ngờ rằng mình không phải là con ruột của ông.

Nhậm Nham: “... Có sao đâu. Ngày mai có kết quả của con thì chúng ta lại ăn mừng thêm một lần nữa nhé.”

Chủ yếu là ông thèm rượu thôi.

Ngu Thanh Quân chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn thấu chồng mình rồi. Bà nói với Ngu Hạ: “Ba con chỉ muốn uống rượu thôi. Hiếm khi ông ấy tìm được lý do hợp tình hợp lý để uống rượu, con cứ để ông ấy uống đi.”

Lý Duật cười khẽ, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp để lấy ly rượu: “Để cháu uống một ly với chú Nhậm ạ.”

Nhậm Nham nhìn anh với vẻ tán thưởng: “Được, vậy chúng ta hãy uống một ly đi.”

Cả hai người đều tương đối kiềm chế nên thực sự chỉ uống một ly thôi.

Ăn tối xong, Ngu Hạ và Lý Duật ở phòng khách dưới lầu xem tivi cùng với hai người lớn một lúc, sau đó trở về phòng mình.

Lúc về phòng, Ngu Hạ thấy Thẩm Nhạc Tranh với Thích Hy Nguyệt đang @ tên cô để hỏi về điểm số của Lý Duật.

Nhiều học sinh đã biết chuyện Lý Duật được các giáo viên của tổ tuyển sinh tìm gặp. Chắc hẳn anh đã đạt được thành tích hạng nhất rồi. Nhưng mà mọi người cũng chẳng biết thông tin cụ thể.

Do đó, bọn họ chỉ có thể hỏi thăm Ngu Hạ thôi.

Sau khi đọc tin nhắn của hai người, Ngu Hạ bèn trả lời: [Thực ra tớ cũng không biết điểm số cụ thể đâu. Thầy Phùng chỉ nói rằng anh ấy đúng là thủ khoa thôi.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Tớ biết ngay là Lý Duật không thành vấn đề mà.]

Nguyệt Nguyệt đang hồi hộp: [Quào, cậu bảo thủ khoa Lý hãy cho tớ mượn một chút may mắn đi nào.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Phỏng vấn bà xã của thủ khoa một chút nhé. Bây giờ cảm giác của cậu ra sao?]

Ngu Hạ ngơ ngác nên đã gửi cho cô ấy một dấu chấm hỏi.

Một Quả Chanh Nhỏ: [? Chứ cậu không phải à?]

Vành tai của Ngu Hạ hơi nóng lên, cô nhìn chằm chằm vào mấy chữ “bà xã của thủ khoa” hết lần này tới lần khác, khóe môi cong lên: [Cậu nói gì đó? Đừng nói lung tung.]

Bà xã của thủ khoa gì chứ? Bây giờ cô chỉ được xem là bạn gái của thủ khoa thôi.

Nguyệt Nguyệt đang hồi hộp: [Đây là chuyện chẳng sớm thì muộn.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Đúng vậy, không sai. Ngày mai sẽ có kết quả, tớ quả thực hơi hồi hộp đấy.]

Nguyệt Nguyệt đang hồi hộp: [Nhìn nickname của tớ đi.]

Ngu Hạ dở khóc dở cười: [Tớ cũng vậy. Bây giờ, chắc hẳn người duy nhất ít căng thẳng nhất chính là Lý Duật.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Chưa chắc đâu. Có thể cậu ấy đang lo lắng về điểm số của cậu đấy.]

Nguyệt Nguyệt đang hồi hộp: [Ừ, đúng rồi ha. Hai người các cậu đã thảo luận về mấy chuyện như nguyện vọng chưa?]

Ngu Hạ nói thật: [Chưa. Bọn tớ đều muốn đợi có kết quả rồi mới quyết định.]

Một Quả Chanh Nhỏ: [Đó cũng là chuyện sẽ xảy ra sau mười mấy tiếng đồng hồ nữa. Chúng ta cứ việc ngủ một giấc rồi sẽ biết thôi.]

Cả ba người động viên lẫn nhau để cố gắng giảm bớt cảm giác căng thẳng đang bao trùm.

Trong khi họ đang trò chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Ngu Hạ lên tiếng: “Mời vào.”

Là Lý Duật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play