Thấy Lý Duật đã ngồi vào bàn học, Trương Minh Tuyết hài lòng nhìn quanh lớp một lượt rồi bắt đầu dạy học.

Tiết học đầu tiên là môn ngữ văn, môn học mà Ngu Hạ thích nhất ngoài môn tiếng Anh, thế nên trong giờ học sẽ nghe giảng rất nghiêm túc. Song lúc này, cô không tài nào tập trung sự chú ý vào bài giảng, trong đầu cô chỉ toàn là dấu chấm hỏi ngập tràn…

Thứ nhất là vì chuyện Lý Duật chuyển vào lớp xã hội, thứ hai là vì anh ngồi sau lưng mình.

Có điều người khiếp sợ không chỉ có mình Ngu Hạ.

Thẩm Nhạc Tranh quay lại liếc nhìn Lý Duật rồi dùng khuỷu tay thọc mạnh vào cánh tay Ngu Hạ, kích động không thôi: “Hạ Hạ!” Cô ấy hạ thấp giọng điệu phấn khởi của mình: “Lý Duật đẹp trai quá đi!”

“…”

Thẩm Nhạc Tranh cứ thúc cánh tay cô, không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng: “Sao cậu không nói gì?”

Ngu Hạ thầm nghĩ mình không có lời nào để nói. Mặc dù cô cũng cảm thấy Lý Duật rất đẹp trai nhưng cô lại không muốn thừa nhận điều đó.

Trương Minh Tuyết đứng trên bục giảng chú ý tới động tác của hai người, nói bằng giọng thoải mái: “Cô biết học sinh mới chuyển đến lớp mình thì các em rất vui nhưng cô mong rằng sau giờ tan học, các em hãy bộc lộ sự vui vẻ của mình. Bây giờ đang là giờ học.”

Nói đến đây, bà ấy nhìn Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh: “Tập trung nghe giảng bài trước đã.”

Thoáng chốc, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh, kể cả các học sinh khác cứ liên tục quay đầu quan sát Lý Duật đều không dám lỗ mãng nữa. Trong phòng học chỉ còn lại tiếng giảng bài to rõ của Trương Minh Tuyết và tiếng chim hót ve kêu truyền đến từ ngoài cửa sổ phòng học.

Tiếng ve kêu tháng chín tuy không ầm ĩ như mùa hè, song vẫn khiến người ta không thể làm lơ.

Ngu Hạ chuyên chú nghe giảng một lát, dần dà sự chú ý bị thu hút bởi cảnh vật ngoài cửa sổ. Cô và Thẩm Nhạc Tranh ngồi gần cửa sổ, bên ngoài là một cây bạch quả cao vút, khi cơn gió thổi vào phòng học sẽ ngửi thấy mùi hương tươi mát thoang thoảng, rất giống mùa hè. Cô cực kỳ thích mùi thơm này.

Cuốn theo cơn gió là mùi bạc hà se lạnh phả vào chóp mũi, hơi quen thuộc.

Khi nhận thấy mùi thơm này phát ra từ chỗ nào, thân thể của Ngu Hạ hơi mất kiểm soát, chỉ muốn ngoảnh đầu lại nhìn người ngồi bàn sau. May mà cô còn chưa kịp làm hành động ngốc nghếch này thì Trương Minh Tuyết đã gọi tên cô: “Ngu Hạ.”

Ngu Hạ ngẩng đầu. Trương Minh Tuyết đứng bên bàn giáo viên, búi tóc lên đỉnh đầu gọn gàng chỉnh tề, hất cằm nhìn cô: “Đọc lại một lần bài thể văn ngôn mà cô mới giảng.”

“…”

Tiếng đọc bài thánh thót êm tai của thiếu nữ vang lên trong phòng học, hòa cùng tiếng cành lá va chạm vào nhau phát ra âm thanh sàn sạt của không gian ngoài trời.

Giọng Ngu Hạ rất êm ái, có cảm giác như cơn mưa rào mát mẻ làm mát lòng người, sẽ khiến đa số các bạn trong lớp chuyên chú lắng nghe. Từ năm lớp 10 làm giáo viên chủ nhiệm của lớp Ngu Hạ, Trương Minh Tuyết đã phát hiện điều này. Kể từ đó về sau, chỉ cần có nhiệm vụ đọc bài thì bà ấy sẽ giao cho Ngu Hạ.

Ngu Hạ hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Cô chăm chú nhìn vào sách giáo khoa, chỉ sợ mình sẽ đọc sai đọc sót mất chữ nào, thế nên cô không hề chú ý tới người vừa ngồi xuống chiếc bàn sau lưng mình đang nằm ngủ trên bàn chợt lơ đễnh ngẩng đầu lên nhìn mình.

Đọc xong bài văn cổ, Trương Minh Tuyết hiền lành kêu Ngu Hạ ngồi xuống, không nhắc đến chuyện cô mất tập trung trong giờ học.

Không lâu sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Khi Trương Minh Tuyết vừa ôm giáo án bước ra phòng học, các học sinh vừa rồi còn ngoan ngoãn lập tức làm ầm lên. Nguyên nhân khiến cả đám ồn ào chỉ có một, đó là Lý Duật.

Ngu Hạ đang định nằm xuống bàn chợp mắt một lát, ngăn cách tiếng ồn ào náo động bên ngoài thì Thẩm Nhạc Tranh lại túm chặt cánh tay của cô, cuống hết cả lên: “Hạ Hạ! Cậu không được ngủ!”

“…” Ngu Hạ cạn lời mở mắt: “Cậu định làm gì?” Cô hỏi bằng tiếng thở.

Thẩm Nhạc Tranh cũng bắt chước cô, liếc nhìn bàn sau, ý đồ đã quá rõ ràng: “Sao Lý Duật lại đến lớp tụi mình? Chẳng phải cậu với Hy Nguyệt đều nói cậu ấy sẽ chuyển đến lớp khoa học tự nhiên à?”

Ngu Hạ: “Tớ có nói thế đâu?”

Bởi vì Thích Hy Nguyệt nhắc đến chuyện này trước nên cô mới nghĩ rằng Lý Duật chính là người sẽ chuyển đến lớp chuyên khoa học tự nhiên trong truyền thuyết.

Thẩm Nhạc Tranh kêu rên một tiếng: “Đây không phải là trọng điểm.”

Cô ấy lại lén lút nhìn về phía Lý Duật một cái, gò má đỏ ửng: “Lý Duật đẹp trai quá trời, sao hồi trước tớ hỏi cậu thì cậu bảo là tạm được?”

Ngu Hạ cứng đờ, nói mạnh miệng: “Tớ thấy tạm được thôi chứ sao.”

“Cậu bớt xạo.” Thẩm Nhạc Tranh trừng cô một phát, phản bác cô bằng lời lẽ chính nghĩa: “Cậu ấy còn đẹp trai hơn cả hai anh chàng idol mà cậu đang đu đấy nhé.”

Ngu Hạ bị bạn thân chặn họng, không khỏi khẽ hừ một tiếng nhắc nhở bạn thân: “Thẩm Nhạc Tranh, đừng có mà dìm bên này nâng bên kia.”

Thẩm Nhạc Tranh: “Ồ thế à.”

Nhân vật chính ngồi bàn sau mà hai người đang trò chuyện đồng thời cũng là tâm điểm cuộc bàn tán của các học sinh khác, thậm chí còn có học sinh to gan hơn một chút, chủ động lại gần bắt chuyện với Lý Duật.

Buổi sáng còn chưa trôi qua, đa số học sinh của khối 11 đều biết, một nam sinh rất cao rất đẹp trai mới chuyển đến lớp xã hội, tên là Lý Duật.



Sau khi ăn bữa trưa ở căn tin, Ngu Hạ đang chuẩn bị cùng Thẩm Nhạc Tranh đến chỗ quầy bán đồ ăn vặt thì lại nhận được điện thoại của quý bà Ngu.

Cô vừa nghe máy, gọi một tiếng “mẹ” thì giọng bà Ngu vang lên bên tai: “Hạ Hạ, con ăn cơm chưa?”

Ngu Hạ ừ một tiếng: “Con mới ăn xong. Còn mẹ thì sao?”

Ngu Thanh Quân: “Mẹ mới làm việc xong, đang định đến nhà ăn đây.”

Ngu Hạ: “Vâng, mẹ ăn nhiều một chút nhé.”

Ngu Thanh Quân cười tủm tỉm đồng ý, sau đó hỏi tiếp: “Hạ Hạ, Tiểu Duật đã ăn cơm chưa?”

“…”

Bước chân thong thả của Ngu Hạ dưới bóng cân khựng lại, hơi buồn bực: “Sao mẹ không hỏi thẳng cậu ta luôn cho nhanh?”

“Mẹ gọi điện cho thằng bé rồi nhưng mà thằng bé không nghe máy.” Ngu Thanh Quân nói: “Bây giờ thằng bé học chung lớp với con, con có thể chăm sóc thằng bé giúp mẹ không?”

Ngu Hạ bĩu môi, định trả lời không được.

Nhận thấy cảm xúc kháng cự của con gái, Ngu Thanh Quân giải thích: “Lúc mẹ làm thủ tục chuyển trường cho thằng bé thì quên làm thẻ trường, trường các con không có thẻ trường thì không thể đến căn tin ăn cơm, cho nên mẹ hơi lo cho thằng bé.”

Thẻ trường của trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm chỉ có thể làm vào lúc năm giờ rưỡi chiều thứ hai đến thứ năm. Thế nên cho dù Lý Duật biết hôm nay phải làm thẻ trường thì cũng phải chờ đến đến buổi chiều tan học mới được.

Tất nhiên, anh có thể ăn cơm ở ngoài trường. Trong việc quản lý đời sống của học sinh, trường trung học phụ thuộc đại học Sư phạm rất nhân tính hóa, nhà trường không hạn chế học sinh cần thiết ăn cơm trong căn tin trường học mới được.

Chẳng qua mặt trời tháng chín thật sự rất gay gắt, đi bộ từ tòa nhà dạy học ra cổng trường cũng tốn gần mười phút, cô không dám chắc Lý Duật mới đến trường học mới thì có biết ra ngoài kiếm ăn hay không.

Đã nói đến nước này, có vẻ như Ngu Hạ không còn lý do gì để từ chối.

Cô khẽ mím môi, giọng điệu không vui: “Thế thì con đưa…”

Ngu Hạ đang định nói lát nữa mình về lớp cho Lý Duật mượn thẻ trường của mình, nói được nửa câu cô mới chợt nhớ giờ này ra căn tin ăn cơm thì đừng nói là thức ăn, có lẽ Lý Duật còn không thể mua được cơm ấy chứ.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ miễn cưỡng nói: “Con đang định cùng Tranh Tranh đến quầy bán đồ ăn vặt, con mua bánh mì cho cậu ta được chưa?”

Ngu Thanh Quân mỉm cười: “Tiểu Duật đang trong tuổi dậy thì, nếu được thì mẹ mong con sẽ mua hai cái bánh mì, một ly sữa cho thằng bé.”

“…”

Ngu Hạ cúp điện thoại, xụ mặt nhìn về phía Thẩm Nhạc Tranh, cảm xúc suy sụp: “Đi thôi, đến quầy hàng nhỏ.”

Thấy cô như vậy, Thẩm Nhạc Tranh nhất thời không biết nên an ủi cô như thế nào.

Mặc dù cô ấy cảm thấy Lý Duật rất đẹp trai, cũng rất vui vẻ vì có một học sinh đẹp trai chuyển đến lớp mình. Song đặt mình vào vị trí của người khác, nếu cô ấy là Ngu Hạ thì có lẽ cô ấy cũng sẽ không vui nổi. Đầu tiên không bàn đến chuyện có thêm một người sống chung nhà với mình, sẽ phân tán sự chú ý của ba mẹ mình, chỉ riêng chuyện mẹ mình tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình nhưng lại là vì quan tâm một người khác, cô ấy cũng sẽ cảm thấy buồn bã giống hệt Ngu Hạ.

Không ai muốn làm một kẻ ích kỷ nhưng họ đang trong lứa tuổi dậy thì, dường như không thể tránh khỏi nảy sinh sự ích kỷ và ngang bướng.



Hai người im lặng đi đến quầy bán đồ ăn vặt.

Giờ nghỉ trưa, có không ít học sinh tụ tập trước quầy hàng, túm năm tụm ba kích động trò chuyện. Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đến gần thì trùng hợp nghe thấy tên Lý Duật.

Ngu Hạ không chú ý tới lời bàn tán của người chung quanh, im lặng đến trước kệ hàng lấy hai cái bánh mì, lại lấy hai chai sữa bò rồi đặt lên quầy thu ngân.

Hai người thường xuyên đến sạp hàng, lại có ngoại hình xuất chúng nên chủ quán rất có ấn tượng đối với hai người. Thấy Ngu Hạ lấy đồ ăn, chủ quán vừa tính tiền vừa hỏi: “Buổi trưa hai đứa không ăn cơm à? Sao lại mua bánh mì?”

Ông ấy nhớ rõ Ngu Hạ không thích ăn bánh mì, mỗi lần đến quầy hàng Ngu Hạ sẽ xách một đống đồ ăn vặt đủ các loại nhưng chưa bao giờ có bánh mì.

Ngu Hạ đáp: “Cháu ăn rồi.”

Chủ quán còn định hỏi thêm gì đó, Thẩm Nhạc Tranh đã nói ngay: “Bọn cháu mua sẵn phòng hờ cho buổi chiều.”

Nghe vậy, chủ quán cũng không mấy bất ngờ: “Cũng đúng, hai đứa đang trong tuổi ăn tuổi lớn mà, mau đói.”

Sau khi nhận túi nilon trong suốt mà chủ quán đưa cho mình, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh quay về tòa nhà dạy học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play