Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng người ta, hai người sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, chỉ muốn vả ngay vào miệng mình mấy cái.
Sao vị sát thần này lại tới đây.
Các nàng cậy Mạnh Nguyên còn non dễ bắt nạt, sẽ không dám đem chuyện xấu của nhà mẹ đẻ và nhà chồng ra nói, vì thế mới không kiêng dè giữ miệng, ai ngờ đột nhiên Mộ Hoài lại chạy đến nội viện.
Mặc dù đều là máu mủ ruột rà, vả lại không có nữ quyến chưa chồng, nhưng chàng đến mà không truyền báo, quả thật cực kỳ vô lễ.
Thế nhưng Mộ Hoài không thèm quan tâm, thậm chí còn bước nhanh đến đứng trước mặt Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên càng kinh ngạc hơn các tỷ tỷ của nàng nữa: “Không phải Hầu gia đang dự yến tiệc ở tiền viện với phụ thân, các huynh trưởng và tỷ phu ta sao? Sao ngài đến hậu viện vậy?”
Mộ Hoài lạnh lùng liếc mắt, doạ đám người kia sợ hãi không dám rên lên một tiếng, sau đó xoay người lại đổi sang vẻ dịu dàng: “Trong cung có cấp báo thẳng từ phủ Bác Vọng hầu đến tận đây, ta tức khắc phải lĩnh mệnh vào cung, vì thế ta mới đến nói cho nàng biết, sợ nàng tìm không thấy ta sẽ hốt hoảng.”
Mạnh Nguyên thầm oán, đã có công vụ khẩn cấp vậy sao còn không mau đi đi, mà phải đặc biệt đến nội viện xin phép nàng là sao vậy chứ?
Tuy vậy, nếu Mộ Hoài giữ thể diện cho nàng như thế, Mạnh Nguyên sẽ không phá hỏng nó trước mặt đám đông.
“Vậy hôm nay Hầu gia có trở về phủ không? Có cần chuẩn bị bữa tối và ăn khuya không?”
“Nếu thuận lợi, giờ Dậu ta sẽ xuất cung, đến lúc đó ta quay lại đón phu nhân về nhà; nếu khi đó ta còn chưa tới, vậy nàng ở nhà mẹ một đêm đi, chờ sáng mai ta sẽ đến đón nàng về sớm. Còn phía tổ mẫu, ta sẽ đích thân giải thích.”
Mạnh Nguyên sửng sốt, lẽ ra ngày tân phụ về nhà không thể ở lại nhà mẹ, Mộ Hoài cố ý đi vào nói với nàng những điều này, hình như hơi bất thường.
Vì muốn tìm hiểu đến cùng, nàng đánh tiếng với các tỷ tỷ sau lưng rồi kéo thẳng Mộ Hoài vào phòng trà nước kế bên. Sau khi bảo nữ sử rời đi, nàng mới bắt đầu phơi bày nỗi bất an trong lòng.
“Hầu gia để ta ở tạm nhà mẹ, có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tuy Mộ Hoài kinh ngạc vì Mạnh Nguyên đột nhiên quan tâm tới chuyện trên triều đình nhưng cũng không gạt nàng: “Hôm nay trong cung lại xuất hiện thích khách và vẫn nhắm đến Nghi Quận vương. Dù thủ phạm chính ra tay đã đền tội nhưng còn dư đảng chạy thoát. Ta tự suy xét thấy vị ‘Thương cô nương’ trong phủ chúng ta có lẽ cùng một phe với thích khách hôm nay, ta chỉ sợ lỡ như đêm nay ta không thể ra khỏi cung thì trong phủ của chúng ta sẽ không yên ổn.”
Nghe chuyện nguy hiểm vậy, Mạnh Nguyên không khỏi sốt ruột: “Ta ở lại nhà mẹ, vậy tổ mẫu phải làm sao đây ạ?”
“Yên tâm, sau khi vào giờ thắp đèn đêm, ta sẽ sai người lặng lẽ đưa tổ mẫu vào mật thất thứ tư. Mục tiêu của tặc nhân hoặc là cứu người hoặc là diệt khẩu, tóm lại nơi đặt chân hẳn là ở chính viện và khách viện, không có gì chúng sẽ không xông loạn ra phía sau đâu.”
Mạnh Nguyên muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành phải dặn dò chàng: “Vậy ở trong cung Hầu gia cũng nên cẩn thận đấy ạ, những thích khách kia có thể ra tay trong cung đủ thấy thực lực không tồi, nói không chừng còn có hậu chiêu, lúc ngài bảo vệ vương giá cũng đừng nên lơ là.”
Mộ Hoài cau mày lại: “Phu nhân, đang quan tâm ta ư?”
Mặt Mạnh Nguyên ửng hồng: “An nguy của Hầu gia liên quan đến sinh tử tồn vong của cả phủ Bác Vọng hầu, ta thân là đại phụ đương gia nên đương nhiên phải quan tâm rồi ạ.”
Mộ Hoài hơi thất vọng, rồi lắp bắp bướng bỉnh hỏi: “Nếu ta không phải là Bác Vọng hầu, phu nhân sẽ mặc kệ sống chết của ta sao?”
Mạnh Nguyên rất muốn lườm chàng một cái, nhưng vẫn khẩu thị tâm phi trả lời có lệ: “Hầu gia là phu quân của ta, bất luận chàng có thân phận gì, ta đều sẽ quan tâm đến chàng.”
Bấy giờ Mộ Hoài mới mỉm cười: “Ta biết mà, phu nhân rất xót ta. À đúng rồi, người vừa gây khó dễ cho nàng là tỷ muội nào trong nhà nàng thế?”
Mạnh Nguyên biết Mộ Hoài muốn đích thân ra mặt “báo thù” thay nàng nên vội vàng lắc đầu: “Hầu gia, chính sự quan trọng hơn, không đáng phân tâm vì hai kẻ tôm tép này đâu. Dù sao đi nữa ta là phu nhân Bác Vọng hầu nên sẽ không để họ tuỳ tiện cưỡi lên đầu ta tác oai tác oái đâu.”
Mộ Hoài tựa hồ tiếc nuối vì chàng không có đất dụng võ, chỉ ồ lên đáp lại.
Mạnh Nguyên vội đẩy chàng ra khỏi phòng.
Mộ Hoài cảm thấy sự “quan tâm” Mạnh Nguyên quá theo lề thói, không hề thật lòng chút nào, vì vậy trong lòng chàng rất không thoải mái.
Chàng thấy cửa còn đóng kín, đoan chắc không có ai, thừa cơ Mạnh Nguyên không đề phòng, chợt kề môi vào sát má phấn của nàng.
Sau khi thơm mạnh nàng một cái, chàng mới nghênh ngang mở cửa ra ngoài.
Hoá ra cảm giác làm đăng đồ tử thoải mái đến nhường này!
Biết vậy đời trước chàng chẳng thèm làm người khiêm tốn quái gì trước mặt nương tử rồi.
Sau khi bị “đánh lén”, Mạnh Nguyên như bị trúng lôi sét. Quả thật nàng không thể tin được những gì Mộ Hoài vừa làm, kinh hãi một hồi lâu mới chậm rãi định thần lại.
Tìm đường chết à!
Giữa ban ngày ban mặt, còn đang ở trong phòng trà nước nữa, lỡ như bị người hầu nào xông lầm vào rồi nhìn thấy thì sao hả?
Thật sự chẳng chững chạc như cái mã ngoài cánh tay đắc lực của triều đình gì cả.
Vừa nghĩ lại, nàng mới nhận ra có điều không đúng. Nàng đã nghĩ kỹ sẽ vạch rõ giới hạn với Mộ Hoài rồi và chỉ làm hiền nội trợ của chàng mà, tại sao có thể để chàng có cử chỉ thân mật với mình thế chứ?
Tuy mai này hai người khó tránh khỏi lễ Chu công, nhưng đó chỉ vì hậu tự trong phủ thôi, chứ không phải bất nhã như vừa rồi.
Trái lại mình còn phản xạ theo bản năng, biết rõ thời gian và hoàn cảnh không hợp nhưng lại không trách Mộ Hoài...
Thật sự khiến người ta đau đầu, chắc chắn do nàng chưa thoát khỏi cảm giác thân thiết Mộ Hoài để lại cho nàng đời trước.
Đáng tiếc, nàng rầu rĩ cũng vô dụng vì người khởi xướng chuyện này đã đi xa lắm rồi. Tướng đi của chàng ung dung và khoan thai trông vui vẻ lạ thường, nếu giờ phút này được gắn thêm cái đuôi, tất nhiên nó sẽ vểnh lên cho xem...
Mặc kệ thôi, chờ trở về Mộ phủ, nàng sẽ chia sẻ tâm tư của mình với Mộ Hoài một phen, để sau này chàng dùng thái độ “tương kính như tân” chung sống với mình, đấy mới là lẽ phải.
Tuy không còn sự phá rối của Mộ Hoài trong Tiểu Thinh Châu nhưng rốt cuộc các nữ quyến không thể nào tiếp tục bữa tiệc lại mặt này nữa.
Đầu tiên là lão Ngũ và lão Thất vừa gây sự mượn cớ rời tiệc, sau đó có thêm mấy cô gia ở ngoại viện cũng chào từ biệt và đưa cả gia đình rời đi. Cuối cùng, vì không yên tâm ấu tử trong nhà, ngay cả Mạnh Thiên cũng vội vã trở về Triển gia.
Một buổi tiệc lại mặt chợt trở thành như vậy, Nghê thị cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Song bà vốn dĩ không trông cậy những người đó có thể thật lòng thật dạ đối đãi với Mạnh Nguyên, vì họ không phải cùng một bụng mẹ chui ra, không sinh lòng hại người đã hiếm thấy lắm rồi.
Trong bữa tiệc Mạnh Nguyên chưa ăn gì cả, đến phòng Nghê thị, nàng càng không khách khí với món cam nhồi cua nàng van nài Tần nương tử làm cho mình hiện giờ, chứ không còn lo nghĩ như trước đó. Lúc này, nàng mới kéo cánh tay Nghê thị làm nũng.
Nghê thị ôm nàng ngồi lên giường, trong miệng lại tỏ ra ghét bỏ: “Con đã làm nương tử người ta rồi mà sao còn dựa vào mẹ làm nũng thế này đây hả? Mai sau con cũng làm cái điệu này với bà mẫu và thái bà bà luôn phải không?”
“Thái bà bà thương con, còn bà bà thì mặc kệ ạ, với lại con sẽ không làm nũng để người ta bắt chẹt đâu.”
Nghe giọng điệu của Mạnh Nguyên, Nghê thị biết chắc chắn Phù thị không lập quy củ với nàng nên bà thoáng yên tâm. Thế nhưng khi nhớ tới lời đồn đãi trên phố, bà chợt đẩy Mạnh Nguyên ra.
“Tranh thủ lúc này không có ai quấy rầy, mẹ có lời muốn hỏi con đây. Mấy lời đồn về việc hôm hôn lễ Mộ hầu bực tức rời nhà và vứt bỏ con không quan tâm là thật hả?”
Trước mặt Nghê thị, Mạnh Nguyên chỉ đành đáp lại một cách khái quát: “Đó là Hầu gia lĩnh lệnh vua đi phá án, mẹ đừng nghe đám người ngoài nói năng lung tung mà sinh lòng nghi ngờ, Hầu gia rất săn sóc nữ nhi, vừa rồi không phải mẹ đã chứng kiến ở cửa rồi sao?”
“Vậy hôm sau ngày tân hôn, phu quân con ôm cô nương trẻ vào phủ là chuyện gì hả?”
Vì để tránh cho mẫu thân nghĩ nhiều, Mạnh Nguyên cắn răng ghé vào tai bà tiết lộ chân tướng: “Thật ra không phải là cô nương nào đâu, mà là một thích khách đấy ạ.”
Nghê thị kinh hãi.
Mạnh Nguyên vội vàng ra hiệu đừng lên tiếng: “Trong lòng mẫu thân hiểu là được rồi, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, vả lại xem ra sẽ phải kéo dài thêm mấy ngày nữa, mẹ cứ xem như chưa từng nghe con nói gì nhé.”
Nghê thị thấy Mạnh Nguyên trả lời đầy thuyết phục thì mới tin, nhưng nghĩ lại sợ nữ nhi nóng nảy và cậy sủng sinh kiều nên bà cố ý làm ra vẻ nghiêm túc ân cần dạy bảo.
“Con và phu quân con hoà thuận là tốt, mẹ sợ cái tính mềm yếu này của con không thể giữ nổi uy danh bên ngoài của phu quân con, vừa lo con nhất thời tham lam quên đi thân phận và hoàn cảnh của mình rồi làm ra chuyện thất lễ vượt khuôn phép.”
“Mẫu thân yên tâm, nữ nhi biết phải làm sao mà.”
“Mẹ thấy con chẳng giống như đã biết đâu. Mẹ hỏi con này, con có biết trước mắt nguy cơ lớn nhất của Mộ phủ là gì không?”
Mạnh Nguyên muốn nói nguy cơ lớn nhất của Mộ phủ là tuổi thọ không lâu dài của đương gia Mộ Hoài đó, có lẽ trong vòng nửa năm sẽ gặp hoạ mất mạng.
Song lời đến khóe môi, nàng lại đổi thành: “Mẫu thân muốn nói chuyện con cháu của Mộ phủ phải không?”
Đây cũng là chuyện Nghê thị sầu lo nhất vào ngày lại mặt đời trước.
“Con biết thì tốt. Không phải mẫu thân thích làm bà già lắm điều, mà chính con cũng nhìn thấy, nghĩ đến chiến công nối tiếp mấy đời của Mộ gia, đến thế hệ của phu quân con lại thành một cành độc đinh của tam phòng. Nếu con không mau mau một chút thì sẽ bước vào vết xe đổ của đại tỷ con đấy, bị trưởng bối trong phủ uy hiếp rước thêm thiếp, đến lúc đó cuộc sống sẽ không còn dễ dàng nữa đâu.”
“Hôm nay con mới tân hôn yến, quả thật chưa ai nói gì với con, nhưng mẫu thân nói rất đúng, trong ba tội bất hiếu, không con là lớn nhất, con vừa gả vào Mộ phủ làm đại phụ đương gia, luôn luôn phải gánh vác trách nhiệm nên làm.”
Nghê thị thấy nữ nhi nói vậy mới gật đầu ra chiều được an ủi, tuy vậy câu tiếp theo của Mạnh Nguyên lại khiến người ta khiếp hãi.
“Con nghĩ, xương cốt của cơ thể này không tốt, nếu hấp tấp muốn có trai hoặc gái, vậy chỉ đành vì cái trước mắt, không bằng chọn một người đồng lòng với con để ở phòng trong...”
Nghê thị không đợi Mạnh Nguyên nói hết chợt ngắt lời ngay: “Tại sao con của mẹ lại có cách nghĩ nguy hiểm như thế? Người ngoài đề phòng phu quân cưới thiếp không kịp nữa là, còn con lại muốn lo liệu?”
Mạnh Nguyên giải thích rõ ràng: “Mẹ nghĩ đi ạ, người khác thành gia thất đều là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Tuy nhiên, nữ nhi thì sao chứ, rõ ràng bị ép vào vào Mộ gia có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Hiện giờ, người ta nhân lúc mới mẻ còn nhìn nhiều và chú ý đến con, nhưng nếu một ngày nào đó con đi nhầm bước khiến vị kia không vui, vậy không phải sẽ bị quên mất một cách chóng vánh sao, lúc ấy sẽ quá muộn để nghĩ kế, đúng không ạ?”
Nghê thị kinh ngạc, cảm thấy nàng nói khá có đạo lý, nhưng ngờ ngợ thấy có chỗ không đúng.
“Con của mẹ thật sự nghĩ vậy sao?”
Mạnh Nguyên gật đầu: “Vâng, nữ nhi đã suy nghĩ rất cặn kẽ.”
“Vậy con định sẽ gả người nào của con cho phu quân làm thiếp? Bích Phù đáng tin cậy chắc hẳn sẽ không có dị tâm; Thanh Bình tỉ mỉ cũng hầu hạ người khá thoả đáng; Xích Thược ngây thơ, có lẽ sẽ lấy được lòng nam nhân; còn về Tử Đường...”
“Mẫu thân nghĩ gì thế, con xem mấy đại nha đầu này như tỷ muội, sao có thể gả họ cho người ta làm thiếp chứ.”
“Vậy ý của con là?”
“Nếu mẫu thân rỗi rãi thì giúp con để ý với, hoặc có ai đàng hoàng thích hợp, giúp con tìm tới đây...”
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính sẽ không tự cắm sừng mình đâu, yên tâm nha ~
Xanh lè (còn có nghĩa là cắm sừng, tác giả chơi chữ) sẽ chỉ có gương mặt thối hoắc của ai đó thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT