Kiếp trước Mạnh Nguyên sống ở Mộ gia hơn mười năm nên không có căn phòng nào nàng không quen thuộc.

Ỷ vào việc không ai dám ra tay làm nàng bị thương, nàng đi thẳng đến cửa Đông khách viện mà không mảy may gặp trở ngại.

Lúc này cửa phòng khép kín, bên ngoài có hai thị vệ dũng mãnh đang trong tư thế sẵn sàng nghênh đón quân địch, tựa hồ nếu Mạnh Nguyên làm gì không thoả đáng thì họ sẽ không tiếc ra tay phạm thượng để bảo vệ an nguy của người trong phòng.

Mạnh Nguyên không bước lên thêm nữa, thay vào đó nàng gọi vọng vào qua cánh cửa: “Mạnh thị nữ cầu kiến Bác Vọng hầu, kính xin thông truyền.”

Bảo là thông truyền nhưng khách viện này nom không lớn là bao, e là con kiến trong kẽ đất cũng có thể nghe được rõ ràng, nếu người bên trong không bị điếc thì chắc chắn có thể nghe thấy tiếng gọi.

Quả nhiên, cửa phòng “két” được mở ra từ bên trong, Mộ Hoài một mình bước ra ngoài với thái độ lười nhác. Chàng mặc thường phục bằng lụa màu tím, tóc hơi rối, trên cổ tay trái hình như còn lộ ra một đoạn vải bông màu trắng.

Song nàng lại không thấy “Thương cô nương” trong truyền thuyết ở bên cạnh.

Mạnh Nguyên càng tức giận.

Đêm qua Mộ Hoài đi vội vàng nên đã mặc lễ bào kết hôn ra ngoài, hiện giờ chàng mới vừa về phủ và đang thay xiêm áo ở khách viện, vả lại trông chàng khá điềm tĩnh và thoải mái, chẳng hề có ý định giải thích vì sao đêm qua chàng về muộn mà hôm nay còn đưa người ngoài vào nhà.

Mạnh Nguyên cầm vũ khí đưa ra sau lưng, nếu lúc này nàng còn dùng tính mạng mình để uy hiếp, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười thôi.

Mộ Hoài thấy Mạnh Nguyên cầm binh khí đứng ở cửa, nét mặt vốn tươi tắn như hoa phù dung của nàng giờ đây đang tức giận thì chàng vô thức cau chặt mày thành hình chữ Xuyên (川). Chàng không vội nói chuyện với Mạnh Nguyên, trái lại hỏi thị vệ ở bên: “Ai giữ cửa ở đầu ngoài?”

“Bẩm Hầu gia, là Thanh Nham và Tùng Mậu ạ.”

“Truyền lời ta, bảo họ lát sau đến Hình Luật tư mỗi người nhận năm mươi hèo.”

“Dạ.”

Trong lòng Mạnh Nguyên càng giá rét.

Tưởng chừng như hèo này đánh vào thị vệ giữ cửa, chứ chẳng phải thể diện của người xông vào phòng.

Đây là Mộ Hoài mà nàng quen biết sao?

Người xưa kia vành tai chạm tóc mai cùng nàng, người từng tỉ mỉ săn sóc nàng, người từng xem nàng như bửu bối trong tim, vào giờ khắc này, đã toàn bộ hóa thành một giấc mộng hão huyền.

Lẽ ra nàng nên nghĩ đến, người chết một lần còn trùng sinh được thì với ưu ái mà trời cao đã ban cho thế này, nếu không trả một cái giá quý báu nào, vậy sao có thể xứng với cơn thịnh nộ của ông trời đây.

Hiện tại xem ra, nếu cái giá đó là người mà nàng luôn thương nhớ, đời này không còn gửi gắm tình cảm vào nàng nữa...

Mạnh Nguyên cố nén dòng nước mắt đang chực trào, kiềm chế bản thân để không nhìn vào vẻ mặt nguội lạnh của Mộ Hoài.

“Ta có lời muốn nói với Hầu gia.”

Mộ Hoài hơi do dự, sau đó gật đầu: “Đi đến phòng kế bên nói đi.”

Mạnh Nguyên càng giận hơn, chẳng lẽ chàng muốn Kim ốc tàng Kiều sao? Đại phụ trong nhà đã bị chặn ngay cửa rồi, thế mà chàng còn không chịu dẫn người ra ngoài gặp mặt, che chở đến vậy thì e rằng đấy là bảo bối tốt đẹp của đời chàng rồi...

Có khá ít người ở trong khách viện, vì thế nó được trang trí vô cùng đơn giản, may là được quét dọn thường xuyên nên không bám bụi nhiều.

Mộ Hoài đợi Mạnh Nguyên vào rồi tự tay đóng cửa phòng lại, đoạn chàng chỉ vào hai ghế con bên cạnh bàn bát tiên: “Ngồi đi.”

Dứt lời, chàng còn tiện tay rót chén trà rồi đẩy đến trước mặt Mạnh Nguyên.

Động tác này cực kỳ thuần thục như thể chàng đã làm vô số lần.

Tuy vậy, Mạnh Nguyên sẽ không mềm lòng vì chút thiện ý này đâu. Nàng thẳng tay đặt vũ khí lên bàn nhưng không uống trà của chàng.

Hiếm khi Mộ Hoài mới chủ động mở lời: “Nàng muốn hỏi lý do vì sao đêm qua ta bỏ mặc nàng không quan tâm phải không?”

Mạnh Nguyên không tỏ rõ ý kiến và cũng chẳng nhìn Mộ Hoài: “Xin lắng tai nghe.”

“Đêm qua trên đường về phủ, Nghi Quận vương chợt gặp mai phục, vì vậy ta phải hộ tống y trở về, vả lại còn vướng thêm một số việc nên không quay lại được.”

Giọng nói của Mạnh Nguyên nghe có vẻ hơi chua chát: “Vậy là Hầu gia đã biết trước và đoán chừng Quận Vương gia sẽ gặp nạn trên đường nên ngài mới bỏ lại sân viện đầy khách khứa và bạn hữu để hộ tống ngài ấy suốt cả chặng đường phải không?”

Mộ Hoài im lặng thoáng chốc: “Còn có vài nguyên nhân khác nữa.”

“Vậy nguyên nhân khác đó có liên quan đến ta không?”

Mộ Hoài chợt khựng lại, sau đó mới gật đầu: “Ừm.”

Mạnh Nguyên khép mắt, đây là quá chán ghét ư, nên mới có thể mặc kệ cái nhìn của người ngoài, để tân phụ phải chịu hổ thẹn.

Hồi lâu sau, Mạnh Nguyên lại cất tiếng: “Ta biết ngưỡng cửa Mạnh gia ta không với cao nổi tới phủ Bác Vọng hầu, hơn nữa ta cũng biết Hầu gia bị ép buộc mới bất đắc dĩ thực hiện cửa hôn sự này. Bây giờ hôn nhân đã thành, Thánh nhân cũng yên tâm rồi, nếu Mộ hầu muốn âm thầm rút khỏi hôn sự này, ta cũng không có gì để nói.”

“Không được.” Mộ Hoài từ chối không chút do dự, đoạn chàng ho khan như đang che giấu điều gì: “Thế cục trong triều chưa yên, không biết có bao nhiêu tai mắt đang nhìn chằm chằm vào hôn sự của ta và nàng, chỉ chờ chúng ta gây ra phong thanh gì thì sẽ lập tức phát tác, lúc này không thể gây thêm phiền phức cho Thánh thượng được.”

Mạnh Nguyên cụp mắt, không tiếp lời.

Quả thế, đến tận lúc này Mộ Hoài không hề cảm thấy có lỗi gì với mình, chẳng những tránh mặt không gặp vào đêm tân hôn, mà sáng nay chàng còn dẫn theo một nữ nhân không rõ lai lịch về phủ, giờ đây chàng cũng không hề có ý định sẽ giải thích...

Trước khi đến, Mạnh Nguyên đã nghĩ phải đòi lại công bằng cho nữ sử thiếp thân nhà mình, thế nhưng hôm nay cảnh còn người mất, thậm chí một tân phụ như nàng còn không được người ta xem trọng, vậy sao một nữ sử nho nhỏ có thể được đối xử khác biệt chứ?

Thôi, nếu cứ mãi ôm lấy mong đợi với kẻ trước mắt này thì quả là không có cốt khí, ta càng thấy áy náy với mẫu thân và sự yêu thương trân trọng của những người chí thân hơn.

Hãy cứ xem như kiếp này mình đã gặp phải một người hoàn toàn xa lạ và vô tâm vậy.

Rốt cuộc Mạnh Nguyên đã hạ quyết tâm, vẻ mặt nàng trở nên hờ hững: “Nếu Hầu gia lấy ta vì bất đắc dĩ, vậy ta cũng không vọng tưởng sẽ cùng ngài trăm năm trong kiếp này. Đợi thế cục trong triều dần dần ổn định thì ngài cho ta một bức thư hoà ly rồi cho ta về nhà đi vậy.”

Mộ Hoài như bị xúc động, đột nhiên ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động hồi lâu nhưng chàng không thể thốt lên được nửa chữ.

Mạnh Nguyên nghĩ chàng đã ngầm cho phép: “Tạ Hầu gia thành toàn.”

Ngay sau đó, nàng đứng dậy cất bước đi. Khi đến cửa, nàng quay lại và mỉm cười một cách sầu thảm: “Tổ mẫu, tổ thái phu nhân vẫn còn đang chờ gia báo bình an ở Tam Tư đường. Nếu ngài đã xong chuyện ở khách viện, vậy hãy qua đó thỉnh an để lão nhân gia cảm thấy nhẹ lòng hơn...”

Đứng trong bóng tối, Mộ Hoài vẫn không nói một lời, càng không trông rõ được vẻ mặt của chàng.

Cuối cùng Mạnh Nguyên không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt tuôn rơi xuôi theo đôi gò má trắng nõn.

Nàng vội xoay người chạy trối chết ra khỏi khách viện, bỏ lại một mình Mộ Hoài đang ngồi yên như nhập thiền trong phòng.

Hai nha đầu đã đứng hầu ở cửa khách cửa viện một chốc, thấy Mạnh Nguyên ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe thì không ai dám mở lời hỏi han.

Mạnh Nguyên hít mũi: “Chủ tử của các ngươi vô dụng nhỉ, không thể lấy lại công bằng cho Tử Đường. Nhưng mà các ngươi yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!”

Nói xong, nàng cất bước đi về chính viện cùng vẻ mặt kiên quyết.

Trà trên bàn đã nguội tanh, thế nhưng lúc này Mộ Hoài không trở về Đông phòng mà chống hai tay lên bàn và không ngừng vò đầu mình.

Hôm nay khi thấy Mạnh Nguyên, cảm giác quen thuộc khôn tả đó lại xuất hiện.

Không, nói đúng hơn là nó càng lúc càng mãnh liệt.

Nó còn làm người ta hoảng sợ hơn cả lễ thành hôn ngày hôm qua.

Chàng vốn tưởng rằng tránh né cả đêm, thêm nữa còn đeo phù trừ tà do cao tăng đắc đạo khai quang thì sẽ không bị Mạnh thị quấy nhiễu nữa. Song kết quả, hôm nay khi vừa gặp mặt nàng, sâu trong thâm tâm chàng chợt dâng lên một cảm giác tội lỗi khó hiểu.

Không những thế còn có một cảm xúc kỳ lạ không thể diễn tả được thành lời.

Có hối hận, có thương tiếc, có đau lòng, có lo lắng và niềm hạnh phúc khi mất rồi lại có được. Chúng trộn lẫn với sự kháng cự mà chàng chưa rõ, lúc ẩn lúc hiện.

Xưa nay Mộ Hoài luôn không muốn thể hiện rõ vui buồn trên nét mặt vì ngại sẽ bị người ta bắt được sơ hở, thế nên bất kể nội tâm chàng cảm thấy thế nào thì chàng đều luôn trưng ra gương mặt lạnh giá.

Đến khi Mạnh Nguyên mang theo thanh đao sắc bén đi vào với khí thế hung hăng, Mộ Hoài chợt thấy mũi đao nọ loé lên dưới ánh nắng sáng ngời, và loá mắt đến mức khiến cõi lòng chàng bất an và hơi mất bình tĩnh.

Thứ nàng đang cầm chính là binh khí được đặc chế cho thị vệ trong phủ sử dụng, là thứ được làm bằng thép chém sắt như chém bùn, nếu hơi lơ là thì sẽ làm người ta bị thương đến chảy máu.

Một khi sử dụng lực đao sai sót thì Mạnh Nguyên sẽ ngộ thương bản thân.

Trong lòng Mộ Hoài bùng cháy ngọn lửa tức giận.

Hai người gác cửa ngoài kia làm cái quái gì mà để một nữ lưu yếu đuối đoạt mất vũ khí trong tay mình thế chứ.

Tuy vậy, điều làm chàng quan tâm nhất là:

Lỡ như làm nàng bị thương thì sao đây?

Trước giờ nàng luôn sợ đau, vừa yếu ớt vừa khó dỗ, đến lúc đó chẳng phải người đau lòng sẽ là mình ư?

Ý nghĩ này vừa bột phát, Mộ Hoài chợt thấy nỗi lo âu ấy thật phi lý, ngay sau đó đầu óc chàng bỗng đau nhói như thể có một ý niệm nào đấy đang cố sức phá vỡ trói buộc, nhưng rất khó bắt lấy được đúng chỗ, rồi lại biến về một mớ hỗn độn.

Cố kìm nén nỗi khác thường nơi trái tim, chàng dẫn Mạnh Nguyên đến tháp phòng (*), nhằm để tránh việc lỡ như vô ý bị nàng nhìn thấy cảnh thích khách đang bị thẩm tra đến mức trầy da sứt thịt trong Đông phòng, lo sợ nàng sẽ gặp phải ác mộng đến tận vài ngày tới.

(*) tháp phòng: có nghĩa là nơi cất giữ hàng hóa sau thời nhà Tống. Thương nhân, quân đội, quan chức, đền chùa đều mở cửa, người ký gửi phải trả phí lưu trữ và vật chủ.

Mộ Hoài vốn đồ rằng Mạnh Nguyên muốn hưng sư hỏi tội về chuyện chàng đi suốt đêm không về trong ngày đại hỷ, vì thế chàng đã quyết định sẽ không để tâm trí bị lung lay, thà tỏ ra lạnh lùng cũng phải bảo vệ con tim mình. Thế nhưng Mạnh Nguyên lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hờ hững như người ngoài cuộc (*). Nàng nói: “Ta biết Hầu gia bất đắc dĩ buộc phải thực hiện hôn sự này... Nếu ngài muốn âm thầm rút khỏi hôn sự này, ta cũng không có gì để nói.”

(*) Nguyên văn 隔岸观火: dịch nôm na là nhìn ngọn lửa bên kia bờ, tương tự việc đứng ngoài cuộc, không giúp đỡ người khác khi họ gặp nạn và có thái độ ngồi bên lề.

Vẻ mặt ấy vô cùng chân thành và kiên quyết.

Mộ Hoài vừa nghe thế, cõi lòng hốt nhiên nghẹn cứng, gần như vô thức buột miệng bác bỏ “Không được”. Nhưng chàng lại cảm thấy mình trả lời có phần nhanh quá, sẽ đánh mất phong phạm lạnh lùng và oai nghiêm của chàng, lúc này chàng mới đỡ lời, lấy cớ là vì suy nghĩ cho thời cuộc.

Mạnh Nguyên lại nhắc tới sau này sẽ hòa ly...

Mộ Hoài hiếm khi cảm thấy toàn thân mỏi mệt thế này, vừa hiểu rõ quả thật hai nhà Mộ - Mạnh không cần thiết phải dây dưa với nhau, song khi con tim ẩn giấu sau bề ngoài lãnh đạm và cứng nhắc nghe thế lại vô cùng không nỡ...

Bây giờ nghĩ lại, lần gặp nhau này quả thật không làm người ta dễ chịu một chút nào.

Đặc biệt là lúc Mạnh Nguyên ra khỏi phòng, trên gương mặt nàng còn đang rưng rưng nước mắt. Mộ Hoài cảm thấy trái tim như bị đâm xuyên, máu tuôn ra xối xả như muốn bao phủ lấy chàng và tước đoạt đi sự hít thở của chàng.

Đang nghĩ phải cố giãy giụa thoát ra, trước mắt chàng đột nhiên hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ đến khó tin.

Khắp y phục của Mạnh Nguyên toàn là máu, nàng đang rúc vào lồng ngực được che chắn bằng nhuyễn giáp lạnh như băng của chàng. Nàng cười rồi khóc, tuy hơi thở mong manh nhưng nàng vẫn gắng gượng giơ tay lên lau đi nước mắt đang giàn giụa trên gương mặt chàng: “Lục Lang, đừng khóc. Có thể chết vì chàng chính là phúc khí mà ta đã tu luyện được từ kiếp trước. Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn làm nương tử của chàng...”

Chỉ câu này thôi đã khiến đầu óc Mộ Hoài như bị nổ tung, đau đến nỗi chàng hận không thể đâm vào bức tường phía tây (*) để có thể xoa dịu được nó.

(*) Bức tường phía tây hay còn gọi bức tường Than Khóc, là một địa điểm tôn giáo quan trọng của người Do Thái toạ lạc ở Phố cổ Jerusalem. Bức tường Than Khóc là một trong những địa điểm thiêng liêng nhất của Do Thái giáo.

Chàng liên tục đánh vào cái đầu mơ mơ màng màng của mình, bất giác ngất đi, vũ khí trên bàn cũng bị chàng đẩy rơi xuống đất, trên bề mặt dường như còn nhuốm vài vệt đỏ tươi.

Sau nửa canh giờ, Mộ Hoài mới thức tỉnh từ trong cơn đại mộng.

Hình ảnh trong mơ như một tấm gương lần lượt tái hiện ba kiếp đã qua của chàng. Mộ Hoài như thay đổi thành một người khác, cả người mướt mồ hôi, nhưng sâu trong đôi mắt sắc bén chợt lắng đọng lại tạo thành một đại dương mênh mông không thấy đáy.

Giờ phút này cơ thể chàng khá yếu ớt nhưng đầu óc minh mẫn hơn bao giờ hết.

Chàng đã nhớ lại tất cả rồi!

Chết ba lần, rồi sống lại ba lần, chàng không kiềm lòng được muốn ngẩng đầu lên nhìn lão trời già và cất giọng cười to.

Chẳng những ông trời không để chàng chết đi mà còn giúp chàng quay về mang theo cả ký ức của kiếp trước.

Nhưng giây lát sau, chàng lại không cười nổi nữa.

Vì rốt cuộc chàng đã nhớ ra, đêm qua, dường như là đêm tân hôn của chàng, thế nhưng nương tử mà chàng luôn nâng niu trong lòng đã bị chàng ghẻ lạnh cả đêm.

Vừa nãy, có vẻ như nương tử còn rất kiên định nói muốn hoà ly với chàng.

Chết thật, sao lại trùng sinh vào hôm sau ngày tân hôn chứ?

Dù thế nào, trước tiên chàng phải dỗ nàng ấy đã rồi hẵng bàn đến những chuyện khác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play