“Lâm Phượng Kiều, cô có tật xấu gì thế, sao gặp người ta là cứ kêu ông đây vậy?”
Khi thấy vẻ chấn động của Lâm Phượng Kiều, Diệp Phong cười khẽ. Rạp chiếu phim nằm ở tầng một của cửa hàng này, vì phim chưa chiếu nên Diệp Phong và Cố Vân Tường vẫn chưa đi xa.
Không ngờ lại gặp Lâm Phượng Kiều, dựa vào tình hình hiện giờ thì có lẽ chiếc váy trắng cổ điển này do cô ta mượn danh nghĩa của mình để tìm ông chủ của Gucci đặt may.
“À, tôi, cậu Diệp…”
Lâm Phượng Kiều còn lắp bắp hơn cả vừa nãy, cô ta như chuột thấy mèo, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Phong.
Trong lòng cô ta đầy tức giận, nhưng không phải với Diệp Phong mà là với nữ nhân viên vừa rồi kia.
Mắt cô ta đúng là mắt chó, đến cả cậu Diệp có tiếng tăm vang dội cũng không biết!
Nhưng điều khiến cho Lâm Phượng Kiều cảm thấy khó xử là chiếc váy trắng cổ điển trên người cô gái ngồi cạnh Diệp Phong chính là bảo bối của mình..
Cô ta còn định trông cậy vào chiếc váy này để giả vờ làm thiên kim nhà giàu, sau đó đi câu một cậu ấm nhiều tiền.
Bây giờ lại hỏng hết bánh kẹo rồi.
Tuy Lâm Phượng Kiều không cam lòng nhưng nói cho cùng thì cô ta cũng không dám đòi Diệp Phong, chỉ có thể nhìn Cố Vân Tường với vẻ đầy mong chờ.