Nhan Văn Cảnh nói.

Ông ấy vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục bàn tán sôi nổi, rốt cuộc giá của bức tranh này là bao nhiêu.

Lúc trước Lâm Dịch đã nói bức tranh chữ này có giá hàng ngàn vạn, nhưng chính xác là bao nhiêu?

"Ông Nhan là bậc thầy tranh Trung Quốc, cho dù nói tôi tặng bức tranh này cho ông Nhan, tôi cũng bằng lòng."

Diệp Phong bình tĩnh nói, trong mắt Nhan Văn Cảnh cũng xuất hiện sự vui vẻ, không phải vì không tốn tiền, mà là vì anh có lòng yêu mến tranh chữ đến như vậy.

Bỗng nhiên, Diệp Phong lại thở dài nói: "Chỉ tiếc, tôi đã định tặng bức tranh chữ này cho người khác, xin lỗi ông Nhan."

"Tặng người khác?"

Mọi người giật mình, cậu Diệp ngang tàng như thế sao, bức tranh chữ có giá ngàn vạn cũng tặng cho người khác được.

Nhưng anh không biết đây là vận may hiếm có của nhà họ Diệp sao? Người nào có thể xứng đáng hơn cả Nhan Văn Cảnh.

Khi nghe thấy vậy, Bạch Kiến Hào xúc động đến mức run lên.

Hôm nay là tiệc mừng thọ năm mươi của mình, Diệp Phong mua tranh chữ này không đưa cho mình thì còn đưa cho ai?

Không hổ là cậu Diệp, tôi biết ngay cậu chưa quên được con gái tôi mà, chỉ cần cậu đồng ý thì chắc chắn tôi sẽ gả con gái cho cậu!

"Tặng, tặng người khác?"

Nhan Văn Cảnh cũng sửng sốt, với thân phận cũng như địa vị của ông ấy, gần như chưa có thứ gì là ông ấy không có được.

Cho dù mua tranh chữ trong phòng đấu giá thì người khác cũng sẽ nể mặt ông ấy mà không tranh giành.

Đây có thể là lần đầu tiên Nhan Văn Cảnh thất bại.

Nhưng ông ấy cũng không hờn giận gì, dù sao đó cũng là đồ của Diệp Phong đồ vật, lẽ ra phải do anh làm chủ.

"Vân Tương, em nhận bức tranh chữ này đi."

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Phong đưa tranh chữ về phía Cố Vân Tương.

"A!"

Cố Vân Tương kinh ngạc, anh lại đưa bức tranh chữ quý giá này cho mình.

Cô ấy vô thức xua tay, từ chối: "Anh Diệp Phong, em không nhận được."

Cô ấy biết mình lập nghiệp khó khăn nên anh Diệp Phong muốn giúp mình.

Nhưng đừng giúp như thế chứ!

"Lúc mua tranh chữ này anh đã lấy tiền của em, cũng có nghĩa, bức tranh này vốn là của em."

Diệp Phong kín đáo đưa bức tranh chữ cho Cố Vân Tương, cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Phong đã không cho cô ấy cơ hội đó.

Ngay sau đó, anh nói tiếp: "Ông Nhan, tranh chữ này cũng không phải của tôi nên xin thứ lỗi."

"Cậu Diệp thực sự có tình nghĩa."

Ánh nhìn của Nhan Văn Cảnh dành cho Diệp Phong có thêm mấy phần khen ngợi.

Đồng thời cũng hiếu kỳ hơn với anh chàng mà ban đầu ông ấy không có ấn tượng tốt này.

"Ông Nhan, vừa nãy anh Diệp Phong nói đùa thôi, tôi không am hiểu tranh chữ, nhưng tôi biết đây cũng là tác phẩm kinh điển do người xuất chúng để lại."

"Ý nghĩa của bức tranh chữ này đối với tôi cũng chỉ là tiền, nhưng với ông Nhan mà nói thì hẳn nó còn có ý nghĩa khác."

"Nếu ông Nhan thích, tôi sẽ tặng bức tranh này ông."

Nói đoạn, Cố Vân Tương đưa bức tranh đến.

Cô ấy rất thông minh, cô ấy biết nếu kết bạn được với người tài hoa như Nhan Văn Cảnh sẽ mang đến lợi ích lớn cỡ nào.

Cô ấy cũng không ham gì món lợi nhỏ, dù sao cô ấy cũng chỉ mua bức tranh này năm trăm tệ, không bằng cứ thuận thế tặng cho Nhan Văn Cảnh.

Cô ấy có linh cảm, một lúc nào đó trong tương lai, anh Diệp Phong sẽ cần Nhan Văn Cảnh.

"Chuyện này..."

Nhan Văn Cảnh hơi kinh ngạc, vừa nãy ông ấy đã gần như từ bỏ hy vọng mua bức tranh, nay bức tranh lại được đưa đến trước mặt mình.

Cảm xúc của Nhan Văn Cảnh lúc này là kinh ngạc không sao tả xiết.

"Tranh chữ của Vân Tương, cho dù cô ấy quyết định như thế nào, tôi cũng nghe theo cô ấy."

Diệp Phong vừa cười vừa nói.

"Ha ha, hai bạn trẻ này thật thú vị, nhưng ông già này cũng không có thói quen lấy không của người ta thứ gì."

Nhan Văn Cảnh cười sang sảng, tiếp tục nói: "Như thế này đi, tôi thấy bức tranh chữ này chắc khoảng trên dưới hai ngàn vạn, lão già này sẽ mua nó với giá hai ngàn vạn, không để hai cô cậu bị lỗ."

"Ông Nhan, không cần đâu."

Cố Vân Tương vội vàng xua tay, thực ra cô ấy chỉ muốn Nhan Văn Cảnh chịu ơn mình.

Bức tranh chữ này không đáng quý, Nhan Văn Cảnh mới đáng quý!

Nhan Văn Cảnh là người sòng phẳng, ông ấy đưa thẻ ngân hàng cho Cố Vân Tương, cô ấy nhất quyết không nhận.

Cuối cùng, Nhan Văn Cảnh dúi thẻ ngân hàng vào tay Cố Vân Tương, nói: "Nếu như không chịu nhận tiền thì tôi cũng không lấy bức tranh này, tôi không quen cầm không của người khác."

"Cậu Diệp, không lẽ tiền của lão già này nguy hiểm đến vậy sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play