Kỳ Niên biết Tuân Lan từng có trải qua chút chuyện không tốt, nhưng khi anh nghe Tuân Lan nói đến chuyện này thì trong lòng vẫn không tránh khỏi nhói đau.
Kỳ Niên hỏi: "Em có muốn trở về không?"
Kỳ Niên đã từng hỏi một câu hỏi tương tự một lần, mà câu trả lời của Tuân Lan khi đó là cậu không biết. Cậu muốn trở về, bởi vì cậu vẫn không cam lòng, cảm thấy thật khó chọn. Nhưng sau khi trở về thế giới không có Kỳ Niên, lại khiến cậu lưỡng lự và hoảng sợ.
Hiện tại, Tuân Lan nói với giọng điệu không hề có chút do dự: "Tôi không muốn..."
Nỗi không cam lòng trong lòng vẫn còn tồn tại và sẽ cần thời gian để mài mòn chúng nó từng chút một, bây giờ điều cậu bận lòng hơn chính là Kỳ Niên.
Tuân Lan mỉm cười nhìn Kỳ Niên: "Không phải chúng ta đã nói sau này đều sẽ cùng nhau trải qua mỗi dịp Tết âm lịch sao."
Ánh đèn từ ban công ánh vào ánh mắt Tuân Lan, vụn vặt dịu dàng, song Kỳ Niên lại thấy nó giống như một ánh nắng rực rỡ, quá chói mắt.
"Lan Lan..." Kỳ Niên gọi một tiếng, sau khi giọng nói phát ra mới phát hiện vậy mà kèm chút khàn khàn.
Anh vì thế ngẩn người.
Mà một tiếng này lọt vào tai, Tuân Lan chợt cảm thấy tai mình tê dại, cảm giác này kéo dài một đường đến toàn bộ lưng, như thể bị điện giật một chút.
Tiếng ếch và côn trùng kêu xung quanh dường như đã im bặt, bên tai chỉ có tiếng quạt quay.
Kỳ Niên và Tuân Lan nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy lúc này dường như nên làm chút gì đó.
Khi Kỳ Niên vô thức đến gần, Tuân Lan khẽ nín thở, cũng không né tránh.
Khi hơi thở từ từ quấn quýt.
Thùng thùng thùng --
Bên cạnh có người đang nhanh chóng đi lên lầu, giẫm lên bậc cầu thang gây ra tiếng động không nhỏ.
Giống như hai con mèo bị kinh sợ, Kỳ Niên dừng lại động tác, Tuân Lan hoàn hồn.
Xung quanh lại trở nên ồn ào, Kỳ Niên rũ mắt xuống, chậm rãi ngồi trở về. Tuân Lan xoa xoa chóp mũi, không khỏi ấn ấn ngực, cảm thấy tim đập rất nhanh.
Bầu không khí lặng im một lúc, Kỳ Niên hỏi: "Em còn ăn không?"
Anh chỉ vào đĩa dưa hấu.
"Ăn, mình ăn chung đi." Tuân Lan nói.
Thế là không ai nói gì nữa, hai người cứ ngồi đó anh một miếng em một miếng, chia sẻ hết một đĩa dưa hấu.
Kỳ Niên cầm lấy cái đĩa không đứng dậy, "Tôi về đây, em đi ngủ sớm đi."
"Được... ngủ ngon." Tuân Lan đứng dậy đưa Kỳ Niên ra cửa.
Ánh mắt vô tình nhìn nhau, rồi đều có hơi hoảng loạn mà dời đi.
Sau khi Kỳ Niên rời đi, Tuân Lan đóng cửa lại, dùng sức xoa xoa mặt một phen, vừa rồi cậu và Kỳ Niên xém nữa đã hôn nhau rồi.
Dù có chậm tiêu đến đâu thì Tuân Lan cũng biết đây đại biểu cho điều gì.
Liếm liếm nước dưa hấu còn sót lại trên môi, Tuân Lan đột nhiên hơi hối hận, lẽ ra cậu nên hôn lên khi Kỳ Niên lui về mới phải. Không biết đôi môi của Kỳ Niên và nước dưa hấu thì cái nào ngọt hơn.
Đêm nay Tuân Lan ngủ không ngon giấc chút nào, trong mơ đều là cảnh Kỳ Niên dựa lại gần cậu lúc ở ban công.
Ngày hôm sau sau khi thức dậy, Tuân Lan vừa mới thay xong quần áo thì Lôi Tuấn đến.
Lôi Tuấn lạnh lùng nhắc nhở: "Cậu và Kỳ Niên tém lại chút đi, anh thấy tối hôm qua cậu ấy ra khỏi phòng cậu hơi bị muộn đấy."
Trước kia Tuân Lan chỉ biết cười khi nghe thấy mấy điều này, hiện tại cậu quay đầu nhìn Lôi Tuấn, sau đó sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi hỏi Lôi Tuấn: "Anh Tuấn, anh cảm thấy giữa em và A Niên là mối quan hệ gì, hay đúng hơn là trạng thái gì?"
"Quan hệ người yêu chứ gì..." Lôi Tuấn nói không chút nghĩ ngợi, nhưng lại lập tức lắc đầu đổi lời, "Không đúng, cậu còn một người bạn tốt ở biệt thự Vân Sơn kìa, cậu và Kỳ Niên nói đúng ra hẳn là cậu đơn phương yêu đương vụng trộm, thương thay Kỳ Niên người ta còn chẳng hay biết gì..."
Lôi Tuấn luôn cho rằng Tuân Lan bắt cá hai tay, Tuân Lan cũng nói đùa, nói chung không phủ nhận với Lôi Tuấn. Nhưng yêu đương hẹn hò với một người là loại trạng thái gì, trên thực tế Tuân Lan cũng không biết rõ lắm, trước đây cậu chưa từng thích ai cả.
Tuân Lan tóm tắt trọng điểm trong lời nói của Lôi Tuấn: "Anh cảm thấy em và A Niên giống một đôi yêu nhau?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không cảm thấy hai cậu đang yêu, chỉ đi thận chứ không đi tâm* à?" Lôi Tuấn nói xong rất là tò mò: "Kỳ Niên và người bạn đó của cậu, cậu thích ai hơn..?"
* Chỉ ch.ịch chứ không yêu:>
Thích....
Một tầng sa dường như đang che phủ trái tim đột nhiên bị hai chữ này vén lên, đầu ngón tay Tuân Lan không nhịn được động một chút, cậu nói: "Hình như em... đều thích cả hai."
Không hổ là người hưởng phúc của người Tề, trên mặt Lôi Tuấn là biểu cảm "tại hạ thua", cũng vô cùng cạn lời mà nghĩ, bộ mặt thật của nhóc con này giấu sâu thật sự, tại sao lúc trước khi ký hợp đồng với cậu lại không thấy cậu hoa tâm đa đình như vậy nhỉ.
Tuân Lan hoàn toàn không biết gì về hoạt động tâm lý phong phú của Lôi Tuấn, trong đầu óc cậu lúc này đều tràn ngập chữ thích cứ lăn qua lộn lại.
Sau khi đi ra khỏi cửa, Tuân Lan bảo Lôi Tuấn đi xuống trước, cậu đến phòng Kỳ Niên tìm anh.
Kỳ Niên cơ bản sẽ không tự xuống lầu trước, khi hai người đóng phim trong đoàn phim, Kỳ Niên sẽ luôn đến tìm cậu trước, quay show tạp kỹ ở đây cũng vậy. Hôm nay Kỳ Niên vẫn chưa lại đây tìm cậu thì hẳn là còn ở trong phòng của mình.
Tầng hai là nơi khách mời bọn họ ở, nhân viên của tổ chương trình sẽ không đi lên nếu không có việc gì. Phòng của Kỳ Niên nằm một mình trong một góc ngoặt, bên cạnh phòng anh cũng không có ai khác ở, bên kia rất yên tĩnh.
Khi Tuân Lan đi qua, lại nhìn thấy Ngu Tư Viễn đang chặn Kỳ Niên ở cửa phòng anh.
Ngu Tư Viễn đưa lưng lại với cậu, Tuân Lan nghe cậu ta nói với Kỳ Niên bằng giọng nói căng thẳng: "Lúc trước khi đóng phim chung, em đã thích -"
"Thích gì thế?" Tuân Lan lên tiếng.
Lời nói của Ngu Tư Viễn chợt im bặt, cậu ta quay ngoắt đầu lại, trên mặt còn vương chút ửng hồng sinh ra do ngại ngùng. Sau khi nhìn thấy Tuân Lan thì màu đỏ nhạt dần từng chút một.
Ngu Tư Viễn yên lặng liếc nhìn Tuân Lan một cái, sau đó nói ra những lời còn chưa kịp nói: "Anh Kỳ, em thích anh từ rất lâu rồi!"
Lời tỏ tình này nói rất mạnh mẽ vang dội, nhưng Kỳ Niên chỉ nói với vẻ nhàn nhạt: "Tôi có người mình thích rồi."
Dừng một chút, nói thêm: "Xin nhường đường..."
Ngu Tư Viễn chặn đường anh ra ngoài.
Việc sẽ bị từ chối thật ra Ngu Tư Viễn đã lường trước được, nhưng vừa lúc bị Tuân Lan nhìn thấy, điều này khiến cậu ta vô cùng khó chịu.
Ngu Tư Viễn cứng ngắc lùi lại một bước sang bên cạnh, nhìn Kỳ Niên đi sát cửa ra ngoài, tựa như trước mặt Tuân Lan, ngay cả đụng tới quần áo của cậu ta cũng là điều cấm kỵ.
Nếu Tuân Lan biết ý nghĩ trong lòng Ngu Tư Viễn thì có lẽ sẽ tốt bụng nói với cậu ta rằng, đó cậu ta đa tình quá thôi, Kỳ Niên luôn như vậy với những người không thân, chứ không phải chỉ đối xử khác biệt với cậu đâu.
Nhìn Kỳ Niên đi ra, Tuân Lan nói: "A Niên, anh đi xuống trước đi, em có vài lời muốn nói với Ngu Tư Viễn."
Kỳ Niên gật đầu một cái rồi rời khỏi đây không chút do dự.
Ngay khi bóng dáng Kỳ Niên khuất đi, Ngu Tư Viễn đã dẫn đầu lên tiếng: "Cậu rất đắc ý nhỉ..."
"Có chút..." Tuân Lan thừa nhận.
Sau khi biết cậu không thích Ngu Tư Viễn thì Kỳ Niên đã kiên định đứng ở bên phía cậu, cảm giác này không liên quan gì đến bản thân Kỳ Niên thích ai. Cho dù Kỳ Niên không thích cậu, nhưng chỉ cần anh từ chối Ngu Tư Viễn, đó cũng sẽ là một loại thắng lợi đối với cậu.
Giống như lúc Tuân Trừng thỉnh thoảng không tranh giành được thành công sự chú ý của cha mẹ, mặc dù ánh mắt của cha mẹ vẫn sẽ không ở trên cậu, nhưng chỉ cần Tuân Trừng cũng không bị chú ý y vậy thì cậu sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tuân Lan nhớ tới lời tỏ tình giống như công khai biểu thị chủ quyền của Ngu Tư Viễn vừa rồi, hơi mỉm cười, "Ngu Tư Viễn, trước khi cậu đến tham gia show này, không biết tôi ở đây à?"
Vẻ mặt Ngu Tư Viễn hơi cứng lại, "Bộ tôi cần phải biết cậu à."
Tuân Lan nhận thấy sự khác lạ này, hiển nhiên Ngu Tư Viễn cũng không phải hoàn toàn không biết gì về cậu, cậu chậm rãi bước tới gần Ngu Tư Viễn, "Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết, chỉ cần đã làm sai chuyện gì, đặc biệt là liên quan đến mạng người thì đều sẽ gặp rắc rối trước mặt tôi, cậu tin không?"
Ngu Tư Viễn bị khí thế của Tuân Lan áp bách đến lùi lại một bước, "Tuân Lan, lời này của cậu là có ý gì?"
"Có ý gì, hẳn trong lòng cậu hiểu rõ." Tuân Lan nói.
Tiếng đạo diễn chương trình gọi cậu vọng lên từ dưới lầu, Tuân Lan không nói nhiều với Ngu Tư Viễn nữa, trả lời đạo diễn dưới lầu một tiếng rồi xoay người đi xuống lầu.
Sau khi Tuân Lan rời đi, sắc mặt Ngu Tư Viễn tái nhợt từng chút, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Tuân Lan đã biết rồi.
Nhưng, tại sao Tuân Lan lại biết, mà biết được từ đâu?
Trán cậu ta toát mồ hôi, khi đi xuống cầu thang thì va vào người đại diện tới tìm cậu ta.
Người đại diện của Ngu Tư Viễn nhìn thấy dáng vẻ này của Ngu Tư Viễn thì thắc mắc hỏi: "Hôm nay trời không nóng mà, sao mới sáng sớm lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
Ngu Tư Viễn tỉnh táo lại, nhìn người đại diện rồi nói: "Em có thể không ghi hình tiết mục tiếp theo không?"
Người đại diện ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Không ghi nữa? Cậu sao vậy, người không khỏe à?"
Ngu Tư Viễn lắc đầu, "Em vẫn luôn bị Tuân Lan nhằm vào trong chương trình, ghi hình quá khó chịu."
Người đại diện không phải không biết điểm này, nhưng anh ta lại nghi ngờ hỏi: "Tư Viễn, tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu thực sự chưa từng làm gì để lật xe à?"
Người đại diện cũng không biết chuyện về em trai của Ngu Tư Viễn, lúc đó được tổ chương trình liên lạc, anh ta còn từng nói đùa với Ngu Tư Viễn, nhắc đến thể chất huyền học nổi tiếng của Tuân Lan, nói: "Cậu không làm gì xấu đâu đúng không, không thì chúng ta đẩy hợp tác này đi."
Ngu Tư Viễn không thể nào thừa nhận chuyện của Ngu Tư Văn với người bên ngoài, nên chỉ có thể cười phủ nhận, hơn nữa nhân viên chương trình liên lạc với họ lúc đó đã tiết lộ với họ rằng Kỳ Niên có thể sẽ tham gia ghi hình sau này, Ngu Tư Viễn không nỡ từ chối.
Mặc dù có chút kiêng kị với thể chất của Tuân Lan, nhưng Ngu Tư Viễn cũng ôm tâm lý may mắn, cảm thấy mình sẽ không xui xẻo như vậy.
Chỉ là sau khi đến đây, Ngu Tư Viễn không ngờ được Kỳ Niên và Tuân Lan lại mờ ám như vậy.
Lời tỏ tình của cậu ta với Kỳ Niên là thật, cậu đã thích Kỳ Niên kể từ khi đóng phim chung với Kỳ Niên lúc trước rồi. Nhưng Kỳ Niên quá lạnh nhạt, họ thậm chí cũng không thêm thông tin liên lạc, ngày thường Kỳ Niên lại hiếm khi tham gia hoạt động gì. Cậu ta nhớ thương hai ba năm, cuối cùng mới tìm được cơ hội hợp tác với Kỳ Niên lần nữa.
Nghĩ đến lời nói có thâm ý khác vừa rồi của Tuân Lan, sau lưng Ngu Tư Viễn sắp ướt sũng, cậu ta cảm thấy mình vẫn còn quá bốc đồng, rõ ràng trước khi đến cậu ta đã dặn lòng không chọc đến Tuân Lan rồi.
Ngu Tư Viễn cũng không dám nhìn vào mắt người đại diện, nói: "Em đã nói không có rồi mà. Ai biết tại sao cậu ta lại như vậy đâu, cậu ta không thích em, em sợ em không có việc gì cũng phải ra việc gì."
Đối với Tuân Lan này, người đại diện cũng cảm thấy đau răng. Anh ta không dám không tin tà, dù sao những người không tin tà đều lật xe hết rồi.
Vốn dĩ anh ta không quá muốn cho Ngu Tư Viễn nhận show này để phòng lỡ như, nhưng giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Tuân Lan hiện cũng bước chân vào vòng điện ảnh, nên sau này cứ không thể gặp việc có Tuân Lan đang hợp tác thì bọn họ đều không đi được.
Hơn nữa lúc ấy Ngu Tư Viễn khá động tâm hơn nên người đại diện vẫn nhận.
Người đại diện không ngờ Ngu Tư Viễn sẽ hối hận nửa chừng, anh ta khuyên nhủ: "Tuân Lan cũng không tính nhằm vào cậu, chỉ là cậu ấy không nhiệt tình với cậu vậy thôi. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng rồi, bây giờ cậu từ bỏ nói không muốn ghi hình, chúng ta còn phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Chịu một chút, tránh cậu ấy chút là được rồi."
Vì thế trong ngày cuối cùng này, Ngu Tư Viễn vẫn luôn không tập trung, khi cắt vải còn bất cẩn cắt bị thương tay mình bằng kéo. May thay vết cắt không lớn nên vẫn có thể tiếp tục học cách may vá quần áo với giáo viên.
Ngày này vừa lúc cũng là ngày hội truyền thống của địa phương, vào chập tối, mọi người vội vã đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng may xong quần áo của mình, sau đó mặc vào đi tham gia lễ hội.
Mỗi vị khách mời đều lên biểu diễn, đến cuối chương trình, lửa trại được đốt lên ở giữa, các khách mời bị kéo xuống sân khấu nhảy múa xung quanh đống lửa.
Tuân Lan mỉm cười nhìn Kỳ Niên bên cạnh.
Trước đây cậu không thể tưởng tượng được dáng vẻ Kỳ Niên nhảy múa sẽ như thế nào, nhưng đến khi Kỳ Niên thật sự nhảy, cậu lại cảm thấy cũng rất gì và này nọ, một người đẹp thì dù có tùy tiện vung tay thôi cũng đẹp nữa.
Sau khi kết thúc lễ hội, tập này cũng đã ghi hình xong.
Tuân Lan và Kỳ Niên đi cuối cùng, khi trở về nơi ở thì tình cờ nhìn thấy xe của Ngu Tư Viễn rời khỏi đây, nói là lịch trình quá vội, cậu ta lên xe mà cũng còn chưa thay quần áo.
Nhìn thấy Tuân Lan, cửa sổ bên chỗ Ngu Tư Viễn nhanh chóng nâng lên.
"Anh Tuân ơi em đi đây, tạm biệt nha!" Trên nóc xe, Ngu Tư Văn vẫy tay với Tuân Lan.
Tuân Lan vẫy vẫy tay với cậu bé, những người bên cạnh còn tưởng rằng cậu đang tạm biệt xe của Ngu Tư Viễn.
Tập này sẽ được phát sóng vào tuần tới, và Tuân Lan sẽ thông báo cho công chúng về sự tồn tại của Ngu Tư Văn sau khi show phát sóng, hoàn thành tâm nguyện của cậu bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT