Điền Thải Lục sống ở một nhà trọ tập thể ở một thôn trong đô thị.

Không phải là dạng phòng đơn mà là một căn phòng với một số giường tầng bằng sắt, giường tầng như ở ký túc xá. Chị thuê một chiếc giường ngủ trong đó với giá hai trăm đồng* một tháng. Hoàn cảnh ở một nơi như vậy tự nhiên không thể tốt lắm, nhưng có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng sinh hoạt của những người lao động ngoại lai thuộc tầng dưới chót như Điền Thải Lục.

* Tầm 700k

Khi Tuân Lan rời đi, cậu nói với Điền Thải Lục: "Trong thời gian này, tốt nhất chị không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, ban ngày cũng đừng đến những nơi vắng người."

Điền Thải Lục liên tục đáp lại, cảm ơn Tuân Lan đã đưa chị về, chị vừa trải qua chuyện suýt bị người kéo lên xe nên nhất định sẽ cẩn thận hơn trong mọi việc làm trong khoảng thời gian tiếp theo.

Tuân Lan cũng trao đổi số điện thoại với Điền Thải Lục, bảo chị có thể liên lạc với cậu nếu lỡ có chuyện gì xảy ra.

Lam Đào không đi cùng Tuân Lan, cô ở lại bên cạnh Điền Thải Lục.

Trở lại trong xe, Tuân Lan thở phào nhẹ nhõm.

"Lam Đào kia thật sự bị Mâu Việt Bân hại chết sao?" Lưu Phi đi theo bọn họ mấy tiếng, ngáp một cái hỏi Tuân Lan.

Lưu Phi là người thứ hai biết Tuân Lan có thể nhìn thấy ma ngoài Kỳ Niên, khi Tuân Lan và Lam Đào nói chuyện với nhau ở cửa đồn cảnh sát, Lưu Phi cũng có mặt, chẳng qua trong mắt bọn họ là Tuân Lan đang lẩm bẩm một mình, bọn họ chỉ có thể nghe được đại khái.

"Là thật thì bây giờ cũng vô dụng." Tuân Lan nói, khi cảnh sát bắt người và tòa kết án, đều chỉ chú trọng đến bằng chứng. Không có bằng chứng thì mọi thứ đều vô ích.

Lam Đào đã gặp bất trắc gần một năm, chứng cứ cực kì khó tra, thật ra cô có thể nói cho Tuân Lan biết nơi mình bị hại và người đã đánh chết cô, nhưng Tuân Lan lại làm sao để nói cho cảnh sát đây, cứ không thể lấy cớ là trùng hợp nghe thấy gì đó được.

Cho nên bản thân Lam Đào cũng không ôm hi vọng gì, cũng không muốn mang tới phiền phức cho Tuân Lan. Cô cảm thấy mình chết cũng chết rồi, mong muốn duy nhất của cô bây giờ là hi vọng chị gái nuôi của cô là Điền Thải Lục được bình an suôn sẻ trong suốt quãng đời còn lại, ngoài ra cũng không đòi hỏi điều gì khác.

Kể từ ngày đó, Tuân Lan cũng luôn chú ý cuộc điều tra của phía cảnh sát. Vài ngày sau, cậu gọi cho đồn cảnh sát để hỏi thăm.

Cảnh sát trả lời cậu rằng đã xác nhận Lam Đào mất tích rồi, nhưng cuộc điều tra tiếp theo cũng không suôn sẻ.

Lam Đào ban đầu là thụ án trong một nhà tù địa phương ở Bắc Kinh, nhưng sau đó vì thời gian dài cộng thêm việc chuyển tù nhân đi nên bị đưa về nguyên quán. Cô ngồi tù chín năm, các mối quan hệ giữa các cá nhân trong quá khứ đã hoàn toàn cắt đứt, sau khi đến Bắc Kinh cô chỉ sống ở trong nhà trọ tập thể như Điền Thải Lục, không tìm việc làm, cũng không giao thiệp nhiều với những người khác, cảnh sát muốn điều tra rõ ràng quỹ đạo hoạt động của cô trong khoảng thời gian đó là cực kì khó khăn.

Bởi vì Điền Thải Lục có nói về mối quan hệ giữa Mâu Việt Bân và Lam Đào nên cảnh sát cũng đã điều tra bên phía Mâu Việt Bân, nhưng tạm thời không có phát hiện gì. Cảnh sát cũng gọi lại cho bên Điền Thải Lục giải thích việc này, cũng bày tỏ rằng mặc dù việc điều tra khó khăn nhưng họ sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiếp tục theo dõi.

Tuân Lan nói cho cảnh sát về đoạn video hot search kia của Mâu Việt Bân, nhắc nhở bọn họ rằng Điền Thải Lục đã đi tìm Mâu Việt Bân, nếu những gì Điền Thải Lục nói là sự thật, vậy thì sự xuất hiện của chị hiển nhiên đã đe dọa đến Mâu Việt Bân, việc Điền Thải Lục gặp phải bọn buôn người này trông đã hơi kỳ lạ, hy vọng cảnh sát có thể coi trọng.

Sau đó Tuân Lan cúp máy rồi gọi cho Điền Thải Lục.

Nhưng không ai bắt máy, khi Tuân Lan đang lo lắng không biết Điền Thải Lục có xảy ra chuyện gì không thì điện thoại báo có tin từ WeChat mới, Tuân Lan nhìn thì thấy là video đầu tiên do Kỳ Niên gửi đến.

Kỳ Niên: [Điền Thải Lục lên mạng xin giúp đỡ.]

Tuân Lan trả lời: [Để tôi sẽ xem.]

Cậu lên Weibo, trực tiếp search tên của Mâu Việt Bân, ngay lập tức xuất hiện một số hình ảnh và bài viết liên quan đến hắn ta, trong số đó có một bài kèm video, đã được hàng ngàn người chuyển tiếp, tiêu đề của bài viết là: [Mâu Việt Bân, cậu đã làm gì bạn gái Lam Đào của cậu rồi?]

Tiêu đề này nhắc đến tên của một người nổi tiếng, hai là đề cập đến bạn gái và ba chất chứa chất vấn, mục đích rõ ràng, đó là muốn thu hút sự chú ý của công chúng ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Nhưng Điền Thải Lục hoàn toàn không biết được mấy chữ, lại vừa ra tù, tách biệt với xã hội lâu như vậy, tối hôm đó khi trao đổi số điện thoại với Tuân Lan, Tuân Lan thấy điện thoại chị dùng vẫn là điện thoại cục gạch mà bây giờ không nhiều người sử dụng, khi tường thuật ở đồn cảnh sát, năng lực biểu đạt của chị cũng chẳng tốt lắm, chị như vậy mà biết quay video, chơi Weibo và còn biết đánh tiêu đề bắt mắt như vậy?

Quả nhiên, Tuân Lan nhấn vào video thì thấy người dẫn dắt tiết tấu trong suốt quá trình cũng không phải Điền Thải Lục mà là một cô gái trẻ với lớp trang điểm quá lố.

Người này Tuân Lan không biết, nhưng nhìn giường tầng ở bối cảnh phía sau video của hai người, hiển nhiên là đang ở trong nhà trọ tập thể, cô gái này rất có thể là người thuê nhà sống cùng Điền Thải Lục.

Hai người hiển nhiên không có chuẩn bị gì trước khi quay video, chỉ nghĩ đến đâu nói đến đó, đôi khi cô gái không nhớ được sẽ hỏi Điền Thải Lục chỉ để lộ một nửa người trong video. Tiếng phổ thông của cả hai đều hơi trúc trắc sứt sẹo, kỹ năng logic và biểu đạt của cô gái này có thể đã sử dụng hết ở việc chọn tiêu đề rồi, dù sao theo như cảm nhận của riêng Tuân Lan, nếu không phải đã được biết trước về chuyện của Lam Đào, thì sau khi xem xong video, có lẽ cậu cũng sẽ không hiểu được rốt cuộc hai người này muốn biểu đạt điều gì.

Những bình luận bên dưới về cơ bản cũng là như lọt vào sương mù, rất nhiều người tỏ vẻ tôi nghe xong mà ù ù cạc cạc. Và bởi vì khi cô gái nói chuyện, thỉnh thoảng hất tóc mình, hành động muốn cho mình trông xinh đẹp hơn chút này khiến rất nhiều người phản cảm, không ít người đều không khách sáo mà bày tỏ rằng bảo cô gái nên đi học giỏi môn ngữ văn trước đi rồi hẵng nói chuyện sau.

Cô gái này cũng biết cách mà tag rất nhiều đại V Weibo, muốn lan rộng sức ảnh hưởng. Kết quả là, sức ảnh hưởng quả thật đã mở rộng, nhưng tất cả đều lệch khỏi trọng tâm, mọi người chỉ đang tập trung vào năng lực tự thuật và khẩu âm khiến người ta nhức não của cô.

Cũng may ngay sau đó có một người thuộc cùng địa phương với cô gái và có thể hiểu được lời nói của cô, đã ra mặt để giúp giải thích: Em gái của chị gái trong video tên là Lam Đào, là bạn gái của ngôi sao lớn Mâu Việt Bân; em gái Lam Đào có tới Kinh Thị tìm Mâu Việt Bân vào một năm trước, sau đó người này mất tích, chị gái nghi là do Mâu Việt Bân làm, hiện tại tìm Mâu Việt Bân đòi người.

Ngay khi lời giải thích này đưa ra, rất nhiều người đều chửi.

Mâu Việt Bân và em gái của một chị gái nông thôn là quan hệ bạn trai bạn gái? Mọi người đều cảm thấy đây có lẽ là chuyện cười hài nhất mà họ nghe thấy gần đây.

Thật sự không phải bọn họ xem thường người nông thôn, chỉ đơn giản nhìn dáng vẻ của người chị thì em gái cô sẽ đẹp được cỡ nào đâu. Mâu Việt Bân là ai, người ta là một ngôi sao lớn vừa đạt được Ảnh đế, hai người này nhìn là thấy khác nhau như trời với đất, nhìn là biết không có khả năng có giao thiệp gì!

Hơn nữa đối với biểu hiện liên tục hất tóc của cô gái, nói là bịa đặt vô nghĩa để thu hút sự chú ý thì họ còn tin hơn chút.

Phía dưới càng ngày càng có nhiều người mắng Điền Thải Lục và cô gái, fans của Mâu Việt Bân càng đến mãnh liệt hơn, chửi đến nỗi cô gái kia không hề có sức phản kháng.

Tuân Lan bất lực vỗ trán, Điền Thải Lục đây là bị người ta lợi dụng rồi.

Điền Thải Lục thì thực sự muốn thu hút sự chú ý của công chúng bằng video này, nhưng cô gái đó, Tuân Lan nhìn ra được đối phương cũng giống như nhiều bình luận nói, chỉ muốn nhân cơ hội này để ké fame.

Tuân Lan lập tức gọi cho Điền Thải Lục và hỏi chị tại sao lại muốn đăng video kia lên mạng.

Điền Thải Lục ấp úng nói rằng, bởi vì bên cảnh sát nói không tra được tung tích của em gái chị nên gần đây chị cứ mặt ủ mày chau, cô gái sống cùng với chị là người có lòng tò mò rất nặng, nên bèn hỏi thêm vài câu. Mà bản thân Điền Thải Lục đã bị chuyện này kìm nén quá lâu nên không dằn được nói ra. Cô gái liền nói với chị rằng có thể đăng chuyện này lên mạng, nói rằng năng lực của cư dân mạng hiện giờ đều rất mạnh và có thể giúp chị tìm em gái mình. Chị cũng sợ phải giao tiếp với cảnh sát nên không kìm được quay video với cô ấy.

Kết quả là kỹ năng biểu đạt không tốt, các cư dân mạng không những không giúp đỡ mà còn luôn mắng các cô.

Trong vài phút mà Tuân Lan và Điền Thải Lục nói chuyện cũng vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của cô gái truyền đến ở đầu kia, Tuân Lan cũng không nghe hiểu được phương ngữ cô nói, chỉ nghe ra được rằng cô rất kích động và tức giận.

"Bảo cô ấy đừng trả lời nữa." Tuân Lan nói.

"Tôi, tôi sẽ nói với cô ấy..." Giọng điệu của Điền Thải Lục thấp thỏm, "Cậu Tuân, có phải tôi đã làm sai trong chuyện này rồi không?"

"Chị phải tin tưởng vào năng lực của cảnh sát." Tuân Lan nói.

Ít nhất cảnh sát mà Tuân Lan đã gặp được cho đến nay, ngoại trừ một vài sâu mọt cá biệt trong chuyện nhà họ Tưởng lần đó, thì những cảnh sát khác đều rất tận chức tận trách. Lần đó cậu báo án lên Weibo cũng là cách làm bất đắc dĩ thôi.

Mà lần này, ngay cả bên phía cậu cũng không đưa ra được bất kì chứng cứ nào giúp cảnh sát phá vụ án, lẽ ra không nên đánh động bên phía Mâu Việt Bân, nhưng bây giờ thì hay rồi, chiêu này của Điền Thải Lục không chỉ khiến phía Mâu Việt Bân càng cẩn thận hơn, mà còn mang lại rất nhiều áp lực cho cảnh sát địa phương.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không phải vô ích, nếu video đã đăng lên, chẳng phải là muốn thu hút cư dân mạng giúp đỡ sao, cậu sẽ đến đẩy một tay vậy.

Đoạn video được đăng vào buổi trưa, khi Tuân Lan biết đến thì đã là ba, bốn giờ chiều, tới hơn tám giờ tối, số lượt share của video này đã vượt quá 10.000.

Ngay lúc này, trợ lý của Mâu Việt Bân đột nhiên đăng lại bài Weibo này, hơn nữa dùng từ rất không lịch sự —

[Tiêu Cương: Có bệnh thì đi khám đi ok? Lúc trước cô đến quấy rối, anh Việt Bân không để ý đến, rồi giờ cô bịa ra chuyện như vậy, ai biết Lam Đào Hồng Đào gì kia của cô chứ!]

Tiêu Cương cũng là một blogger có tích V, chứng nhận hồ sơ là trợ lý riêng của Mâu Việt Bân, hầu hết các bài đăng hàng ngày trên Weibo đều liên quan đến Mâu Việt Bân, thỉnh thoảng đăng một hoặc hai bài của mình, cũng có hàng trăm ngàn fan.

Bài share lại của gã nhanh chóng bị fan Mâu share nhiệt liệt, có người chỉ đường bên dưới, bảo các cư dân mạng đi đọc Weibo đăng gần đây của Tiêu Cương.

Mà bài Weibo kia chính là video trước đó về Điền Thải Lục "quấy rối" Mâu Việt Bân ở trung tâm thương mại, video cố tình được làm chậm lại, Điền Thải Lục bị đánh dấu bởi một vòng tròn màu đỏ, khuôn mặt còn được phóng to, ngay cả những người có thị lực kém cũng có thể nhìn ra nữ fan cuồng này và chị cả của Lam Đào là cùng một người.

Mọi người lập tức hô to được lắm! Hóa ra chị gái này đã nổi tiếng một lần rồi, cũng chẳng trách khả năng biểu đạt nát thành thế kia, thoạt trông có vẻ không bình thường lắm.

Sự việc hôm nay, đích thị như một fan cuồng tán tỉnh không thành, sau đó đã từ không thành có, dựa vào bịa đặt sự thật để thu hút sự chú ý.

Không lâu sau khi Tiêu Cương đăng Weibo, studio của Mâu Việt Bân cũng ra mặt đưa ra một tuyên bố, ý chính là video do Điền Thải Lục và cô gái đăng tải đã gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Mâu Việt Bân, bọn họ chuẩn bị truy cứu trách nhiệm của hai người.

Sau đó lại có luật sư của Mâu Việt Bân ra mặt đăng thư của luật sư. Chỉ có một ý tứ, lần này sự việc quậy lớn, bên phía Mâu Việt Bân không định bỏ qua chuyện này nhẹ nhàng, hắn muốn nghiêm túc xử lý.

Ngay sau khi thư luật sư được đưa ra, video kia của Điền Thải Lục vốn vẫn đang ùn ùn tăng lên về số lượt share, đã ngay lập tức bị xóa.

Lúc này, Tuân Lan đã lại đến chỗ Kỳ Niên để thảo luận về video với Lưu Phi và anh, sau đó cậu nhận được cuộc gọi từ Điền Thải Lục.

Điền Thải Lục rất sợ hãi, hỏi Tuân Lan: "Cậu ta nói muốn kiện tôi, tôi sẽ ngồi tù sao? Nhưng Lam Đào, thật sự là vì đi tìm cậu ta mới mất tích…"

Bối cảnh âm thanh bên chị là cô gái còn đang mắng chửi nhiệt liệt vào buổi chiều, lúc này cũng gấp đến mức thút thít, liên tục kêu Điền Thải Lục đưa điện thoại cho cô, cô muốn nói chuyện với bạn của Điền Thải Lục, cũng tức là Tuân Lan, nhờ bạn của Điền Thải Lục giúp đỡ.

Điền Thải Lục đã nhận ra cô gái này rất không đáng tin cậy, thế nào cũng không đưa điện thoại.

Tuân Lan trấn an nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có gì đâu. Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ sang phía chị một chuyến, chị tìm một nơi chờ tôi."

"À à, được." Điền Thải Lục hơi an tâm, sau khi cúp máy, thấp thỏm chờ Tuân Lan đến.

Cô gái đó cào tóc, nói với vẻ mặt như đưa đám: "Giờ làm sao đây! Cũng đăng thư luật sư luôn rồi, chúng ta có nên đi thuê luật sư không, vậy sẽ tốn rất nhiều tiền nhỉ? Em xóa video thì sẽ không có bằng chứng đi, huhu, em không muốn ngồi tù đâu!"

Điền Thải Lục cũng sợ, nhưng có Tuân Lan ở phía sau, chị cũng không đến nỗi hoảng sợ như cô gái này, chị chỉ khuyên nhủ: "Tiểu Liên, sau này ta vẫn nên thành thật làm việc kiếm tiền thôi, người nổi tiếng trên mạng gì đó, chị không nghĩ nó dễ làm vậy đâu."

Tiểu Liên khóc cực kì đáng thương: "Nhưng làm việc mệt mỏi quá huhuhu..."

Điền Thải Lục thở dài, không nói thêm.

Lam Đào đang ngồi bên cạnh Điền Thải Lục nâng mí mắt liếc nhìn Tiểu Liên, cảm thấy cô khóc lóc thật khiến người ta phiền chán, cô đang định đứng dậy xuyên cửa đi ra ngoài thì điện thoại trong tay Điền Thải Lục reo lên.

Tiểu Liên hỏi với đôi mắt đẫm lệ mơ màng: "Ai gọi vậy ạ?"

Điền Thải Lục nghi ngờ nhìn, là một dãy số xa lạ, chị nhấn nút nghe một cách vụng về, khẽ alo một tiếng.

"Là Điền Thải Lục đúng không?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì đầu bên kia báo danh tính của mình: "Tôi là trợ lý của Mâu Việt Bân."

Điền Thải Lục và Tiểu Liên cùng trợn tròn mắt.

Điền Thải Lục nuốt nước bọt nói: "Tôi biết cậu, cậu tìm tôi, có chuyện gì không?"

Bên kia cười khẩy một tiếng rồi nói: "Điền Thải Lục, vốn dĩ theo ý của tôi và luật sư là nhất định phải kiện các cô. Nhưng sau đó anh Việt Bân nghĩ lại, cảm thấy một người phụ nữ nhà quê ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, làm thế thật sự là bắt nạt những người như cô, nên chỉ cần sau này cô không làm phiền anh ấy nữa, cũng đừng nói chuyện gì về Lam Đào Hồng Đào trên mạng, lần này anh ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ, chúng tôi còn sẽ cho cô thêm năm mươi ngàn* tệ."

* 174tr

Ánh mắt Tiểu Liên sáng rỡ, ngồi xổm bên chân Điền Thải Lục, kích động lắc lắc đầu gối chị, nói bằng khẩu hình: "Tiền! Tiền!"

Lam Đào nhẹ giọng nói với Điền Thải Lục: "Chị, đồng ý với gã đi."

Điền Thải Lục siết chặt điện thoại, hai má chị căng lên vì căng thẳng, khi bên kia hỏi chị có đồng ý không, chị nói: "Tôi muốn, suy nghĩ một chút."

"Suy nghĩ? Hay là chê tiền ít?" Bên kia hừ lạnh, "Vậy cho cô thêm năm mươi ngàn tệ nữa, nhiều thêm không có đâu! Là nhận tiền rồi câm miệng hay bị kiện ngồi tù, cô nghĩ kỹ lại đi!"

Tút, đối phương cúp máy.

Tiểu Liên đứng phắt dậy, duỗi tay ra lắc lắc trước mặt Điền Thải Lục: "Dì Điền, một trăm ngàn tệ! Họ muốn đưa cho dì một trăm ngàn tệ đó, dì giàu to rồi!"

Điền Thải Lục im lặng liếc nhìn cô một cái, phớt lờ Tiểu Liên, đứng dậy đi ra ngoài, tiếng gọi với kèm khó hiểu của Tiểu Liên vọng đến từ phía sau: "Dì Điền, dì, người ta cho dì một trăm ngàn tệ dì còn không vui là sao..."

Lam Đào đi theo sau Điền Thải Lục ra ngoài trong tiếng Tiểu Liên kêu quát.

Một tiếng thở dài mà không ai khác có thể nghe thấy thoát ra từ miệng cô.

Một giờ sau, khi Tuân Lan và Kỳ Niên đã cải trang tốt đi vào thôn đô thị này, Điền Thải Lục đã đợi Tuân Lan ở nơi đã thỏa thuận trước.

Lam Đào đi theo chị cùng lên xe hai người họ.

Vừa lên xe, Điền Thải Lục liền lấy ra phần lịch sử cuộc gọi đưa cho Tuân Lan xem, chỉ vào số điện thoại ở phía trên nhất, cả người đều đang run rẩy: "Đây là trợ lý của Mâu Việt Bân gọi điện cho tôi, nói sẽ đưa cho tôi một trăm ngàn tệ bảo tôi đừng đi tìm Mâu Việt Bân nữa, cũng đừng nhắc đến em gái tôi. Cậu Tuân, cậu ta là đang dùng tiền mua chuộc tôi! Đào Tử mất tích, nhất định chính là cậu ta làm!"

Tuân Lan bảo chị bình tĩnh lại, "Tốt nhất đừng nói về loại chuyện mà chưa có kết quả điều tra này." Đỡ phải mang tai tiếng.

Đến khi xe lái đến một nơi hẻo lánh và dừng lại, Điền Thải Lục cũng bình tĩnh lại.

Tuân Lan hỏi: "Chị Điền, nếu Lam Đào mất tích thật sự là do Mâu Việt Bân làm, chị vẫn kiên trì muốn tra ra manh mối?"

Điền Thải Lục ngơ ngác gật đầu: "Đúng vậy, đó là em gái tôi, tôi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác"

"Mâu Việt Bân rất giàu có chị biết chứ?" Tuân Lan nói, "Đó là mức độ mà cả đời chị cũng không tưởng tượng được, tôi tin rằng qua tình huống ngày hôm nay chị cũng đã hiểu được. Anh ta có nhiều người nói chuyện giúp cho anh ta như thế, có thể mời luật sư giỏi nhất kiện các chị. Chị là một người phụ nữ bình thường, còn từng ngồi tù, chỉ cần nói việc này ra thì sẽ có rất nhiều người sẽ không tin chị."

"Tôi biết cậu ta giàu có..." Sắc mặt Điền Thải Lục trở nên tái nhợt, "Nhưng, Đào Tử của tôi, tôi luôn muốn tìm được con bé."

Tuân Lan nhìn thoáng qua Lam Đào, nói ra việc cô đã nhờ trước đó, "Chị Điền, nếu không thì quên đi, cứ để chuyện này cho cảnh sát điều tra là được rồi. Chị đừng quan tâm nữa, cầm số tiền mà Mâu Việt Bân cho, sống thật tốt cuộc sống của mình đi."

Điền Thải Lục nhìn Tuân Lan, như thể đang kìm nén điều gì, sau vài giây chị đột nhiên bật khóc: "Đó là em gái tôi! Tôi sống nương tựa với em ấy ở trong tù suốt chín năm, tôi đã sống lâu như vậy, tình cảm và sự chăm sóc duy nhất của người thân tôi cảm nhận được đều là do Đào Tử của tôi cho tôi. Em ấy gọi tôi là chị chín năm, bây giờ cậu muốn tôi cầm tiền mua mạng của em ấy sống an nhàn sung sướng sao, nếu tôi thật sự làm ra chuyện này, tôi chính là kẻ khốn nạn, là súc sinh!"

Lam Đào nói với giọng nghẹn ngào: "Chị, em sẽ không trách chị đâu."

Kỳ Niên lấy ra hai tờ khăn giấy từ phía trước đưa cho Tuân Lan, Tuân Lan nhận lấy đưa cho Điền Thải Lục, cậu nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ giúp chị, đừng khóc."

Điền Thải Lục lau nước mắt, "Cậu muốn, giúp thế nào?"

Tuân Lan lấy cuốn notebook mang đến ra, mở ra và nói: "Chị không muốn giao tiếp với cảnh sát, vậy tôi sẽ giúp chị giao sự việc cho cư dân mạng xử lý theo kế hoạch trước đó của chị. Nhưng cần phải đăng lên tất cả những chuyện mà chị biết về Lam Đào, cùng với chuyện của chính chị. Nhưng sau khi đăng lên, rất nhiều chuyện sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát, chị sẽ phải đối mặt với ánh mắt tò mò đánh giá của người bên ngoài, chị nghĩ chị có thể chịu đựng được không?"

Lam Đào ngăn cản nói: "Cậu Tuân —"

Tuân Lan nhìn máy tính, nói một câu: "Chẳng lẽ cô muốn để mặc cho chị ấy tự làm bậy tiếp?"

Cậu nói câu này rất nhanh, Điền Thải Lục không nghe rõ, nhưng Lam Đào lại nghe rõ ràng.

Đoạn video đó thực ra cũng không phải vô nghĩa, nhưng vì năng lực biểu đạt của các cô không giỏi, nên sự việc không những không thành công mà còn thu hút một đống mắng chửi, nên liền trở nên vô nghĩa. Điền Thải Lục đương nhiên sẽ không từ bỏ việc truy tìm tung tích của Lam Đào, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ rước lấy sự trả thù của Mâu Việt Bân còn tàn bạo hơn là kêu những kẻ buôn người tới bắt cóc chị.

Vì vậy, Lam Đào nhất thời không nói gì. Cô nhìn đôi mắt đỏ hoe của Điền Thải Lục, nói với Tuân Lan: "Vậy thì làm phiền cậu Tuân."

Tuân Lan thầm thở dài, vẫn là câu nói cũ, hình tượng chính nghĩa trong giới giải trí phải nghiêm.

Trong chín năm sống nương tựa vào nhau kia, Lam Đào và Điền Thải Lục hiển nhiên đã là người thân thiết và tin tưởng lẫn nhau nhất. Lam Đào đã nói với Điền Thải Lục gần như tất cả mọi chuyện về cô và Mâu Việt Bân, bao gồm cả việc Lam Đào vào tù là vì gánh tội thay Mâu Việt Bân.

Lúc này, Điền Thải Lục nói từng chút một về chuyện của Lam Đào theo trí nhớ cho Tuân Lan nghe, thỉnh thoảng Lam Đào ở bên cạnh sẽ bổ sung đôi câu.

Mối quan hệ giữa Lam Đào và Mâu Việt Bân phát triển nằm trong dự đoán của Tuân Lan, năm hai người biết nhau thì đều mới 22 tuổi.

Khi đó hai người họ chỉ là những công nhân quèn, có lần khi Lam Đào bị tên côn đồ quấy rối, sau khi Mâu Việt Bân nhìn thấy thì ra tay giúp đỡ cô. Lam Đào nảy sinh hảo cảm với Mâu Việt Bân, hai người nhanh chóng yêu nhau.

Năm 23 tuổi, Mâu Việt Bân ngẫu nhiên đóng một vai phụ, từ đó nảy sinh niềm yêu thích rất lớn với diễn xuất, bắt đầu mơ ước trở thành minh tinh, hy vọng tạo được nên tên tuổi trong giới showbiz. Mâu Việt Bân có ngoại hình tốt, tài năng diễn xuất của hắn cũng quả thật khá ổn, đối với giấc mộng minh tinh của hắn, Lam Đào lúc đó đã yêu Mâu Việt Bân sâu đậm không thể dứt ra nên tự nhiên là ủng hộ vô điều kiện.

Cho nên, Mâu Việt Bân chỉ lo bôn ba ở nhiều đoàn phim khác nhau để đóng phim, còn tiền thuê nhà và tất cả chi phí sinh hoạt của hắn đều do Lam Đào gánh vác. Thỉnh thoảng khi cần tham dự một sự kiện nào đó, Mâu Việt Bân cần phải mua trang phục cho riêng mình thì cũng là Lam Đào trả tiền.

Ban đầu, Mâu Việt Bân sẽ miêu tả cho Lam Đào cảnh tượng sau này hắn trở nên nổi tiếng, cũng nhiều lần nói sau này có tiền sẽ đối xử tốt với cô thế nọ thế kia. Lúc đó hắn nói những điều này, có lẽ là thật sự xuất phát từ con tim của chính mình.

Nhưng con người là sẽ thay đổi.

Vào năm thứ ba đóng phim, Mâu Việt Bân nói với Lam Đào rằng nếu để mọi người biết hắn có bạn gái, điều đó sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn, vậy nên hắn muốn giấu kín mối quan hệ người yêu của mình với Lam Đào.

Trên thực tế, lúc này quan hệ giữa Lam Đào và Mâu Việt Bân sớm đã không còn thân mật như trước nữa, Mâu Việt Bân càng ngày càng bận rộn, số lần Lam Đào và hắn gặp nhau ngày càng ít dần, thời gian trò chuyện cũng càng ngày càng ngắn, thường thường nói chưa tới hai câu đã cúp máy.

Lam Đào cảm giác được Mâu Việt Bân đã thay đổi, nhưng cô quá yêu Mâu Việt Bân. Vì nguyên nhân biến cố của gia đình thời cô còn trẻ, cô luôn khao khát có được một tổ ấm của riêng mình, Mâu Việt Bân là người duy nhất trong lòng cô có thể tạo lập một gia đình với cô.

Điều này cũng liên quan đến hiệu ứng tâm lý chi phí chìm*, Lam Đào đã trả giá rất nhiều vì Mâu Việt Bân, muốn cô cứ thế từ bỏ Mâu Việt Bân là không thể. Cho nên Lam Đào đồng ý với yêu cầu này, cứ thế sau này giữa cô và Mâu Việt Bân thậm chí còn không có một bức ảnh.

* Hiện tượng này gọi là sunk cost fallacy - nguỵ biện chi phí chìm, hay nói đơn giản là tiếc nuối những gì mình đã bỏ ra, dồn vào, nên không cam tâm chịu thất bại, không cam tâm đóng nó lại hay bỏ nó đi, mặc dù bản thân đã quá mệt mỏi và hết cách.

Mà sau đó gần như trở thành Lam Đào đơn phương trả giá, Mâu Việt Bân sẽ chỉ chủ động gọi cho Lam Đào những khi cần tiền. Vì để gặp được hắn, mỗi lần Lam Đào đều bảo Mâu Việt Bân đến chỗ cô để lấy tiền mặt, thậm chí còn không có lịch sử chuyển khoản.

Cũng bởi vì một lần nọ khi Mâu Việt Bân đến chỗ Lam Đào lấy tiền thì gặp phải mẹ kế của Lam Đào từ nơi khác đến cũng đến tìm Lam Đào để đòi tiền.

Sau khi cha mẹ của Lam Đào ly hôn thì mỗi người tái hôn, rồi sinh sống ở nơi khác, đều là bà nội của Lam Đào đã nuôi nấng cô.

Năm đó cha cô lâm bệnh, cuối cùng cũng nhớ đến đứa con gái đã chẳng quan tâm nhiều năm là cô, mẹ kế hỏi thăm người khác rồi biết được nơi Lam Đào thuê ở rồi đích thân tìm đến, đòi Lam Đào tiền để cho cha cô khám bệnh.

Đó là khoản tiền cuối cùng trên người Lam Đào, mà trước khi mẹ kế đến đây thì Lam Đào đã lấy ra chuẩn bị đưa cho Mâu Việt Bân.

Sau khi Mâu Việt Bân đến rồi biết được, liền nói cha của Lam Đào căn bản không nuôi Lam Đào được mấy năm, ông ta cũng không phải một người cha đủ tư cách, bảo Lam Đào không phải tốn tiền cho ông ta.

Mẹ kế thì nói dù ngay cả như vậy, Lam Đào cũng phải trả ơn sinh.

Hai người xảy ra tranh chấp về quyền sở hữu số tiền này, mẹ kế cào xé Mâu Việt Bân dưới cơn tức giận. Mâu Việt Bân tức giận tiện tay đẩy mẹ kế một cái, nhưng đúng lúc này, mẹ kế trượt chân ngã thẳng xuống đất, đầu đập mạnh xuống, sau gáy toét ra, máu chảy đầy đất, lúc đó bà đã tắt thở.

Lam Đào gọi xe cứu thương, nhưng lúc này cả hai đều nhận ra rằng cho dù mẹ kế có được cứu sống hay không thì cuối cùng Mâu Việt Bân cũng sẽ phải trả giá cho chuyện này.

Mâu Việt hoảng sợ, hắn nói mình không thể đi tù, nếu không nỗ lực nhiều năm như vậy của hắn sẽ công cốc. Hắn quỳ xuống cầu xin Lam Đào cứu hắn, xin Lam Đào nhận tội thay hắn.

Lam Đào yêu Mâu Việt Bân sâu đậm, cô cũng đã trả giá quá nhiều ở người đàn ông này, vì vậy dưới sự cầu xin đau khổ của Mâu Việt Bân, cô đã đồng ý.

Sau đó, Mâu Việt Bân trốn khỏi đây, để lại mẹ kế không rõ sống chết cho Lam Đào. Còn ở xung quanh chỗ Lam Đào thuê cũng không có camera, Mâu Việt Bân lại đến vào đêm khuya nên càng không ai nhìn thấy.

Trong khi chờ xe cứu thương đến, Lam Đào cũng hết xóa tất cả dấu vết về việc Mâu Việt Bân đã đến đây.

Sau đó khi xe cứu thương đến, mẹ kế được đưa đến bệnh viện nhưng không cứu được, gia đình mẹ kế truy cứu trách nhiệm, Lam Đào thừa nhận rằng mình đột nhiên đổi ý không muốn đưa tiền, rồi xảy ra cãi vã với mẹ kế, dưới tình thế đó đã đẩy mẹ kế một cái gây ra cái chết của bà ta.

"Đào Tử thật sự là một cô gái ngốc." Điền Thải Lục ngơ ngẩn nói, "Loại đàn ông đó có gì tốt mà đáng để em ấy bỏ cả cuộc đời vào."

Lam Đào đôi mắt ngấn lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng vậy, có gì tốt chứ.

Những đạo lý này, cô biết cả.

Nhưng cô không cam lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play