Sáng nay, nhóm fan Lan thức dậy thì thấy bản thân đang ở trên tàu lượn siêu tốc.
Lan bé con lên hot search!
Ồ hố…
Nhưng tiêu đề là tội phạm c**ng hi*p!
Quãi....
Cuối cùng cũng có một bức ảnh chưa qua chỉnh sửa của Lan bé con rồi!
Yeah.....
Là ra khỏi đồn công an trong bộ đồ ngủ!
Quãi......
Nhóm fan Lan đã trải qua một buổi sáng trong nơm nớp lo sợ, vừa phải nhịn sự tức giận để nói chuyện lý trí với cư dân mạng đang phẫn nộ, lại liên tục làm mới trang Weibo của cảnh sát để chờ diễn biến, còn phải trấn an những fan Lan đang bồn chồn đến mức muốn ra ngoài solo với mọi người.
Khi bọn họ nhìn thấy Trình Mân dùng acc chính share Weibo mắng Tuân Lan, acc clone mỗi ngày đều mắng Tuân Lan bị đào ra, nhóm fan Lan cực kì phẫn nộ. Chân tướng sự việc còn chưa biết ra sao đâu mà tên Trình Mân đã bỏ đá xuống giếng trắng trợn như vậy, không khỏi hơi gấp gáp quá rồi.
Nếu là ngày thường, nhóm fan Lan chắc chắn đã không nhịn được mà vọt đến Weibo của Trình Mân, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, vẫn chưa biết tình hình bên Lan bé con thế nào, fan Lan bọn họ không thể thêm phiền phức cho Lan bé con vào ngay lúc này được. Tất cả fan Lan đều rất tin tưởng, bé con của họ tuyệt đối không phải là kẻ dâm ô c**ng hi*p gì cả. Nhưng trước khi cảnh sát ra thông báo, ở trước mặt người khác bọn họ luôn thấp hơn một bậc, lúc này không nên nói quá nhiều, cho nên chỉ có thể thuyết phục nhau nhịn hắn trước.
Sau đó, họ bỗng nhiên nhìn thấy động thái Lan bé con like acc clone của Trình Mân.
Các fan Lan lập tức tràn đầy năng lượng, Lan bé con vừa về vẫn còn tâm trạng like bài, điều này chứng minh cậu không sao cả. Cho nên fan Lan vui vẻ, còn tức giận làm gì nữa, tất cả đều cười ha ha rồi chạy đi like acc clone của Trình Mân, cũng vì thế mà đưa thẳng acc clone của Trình Mân lên hot search.
Điều này không khác gì kéo Trình Mân ra xử tội công khai cả.
Trình Mân này ấy à, gây được sóng gió, nhưng chẳng to nổi. Mỗi lần hắn đều chủ động gây sự nhưng lần nào cũng thất bại. Tuân Lan cảm thấy, cậu không cần làm gì thì hắn cũng tự mình đi tìm đường chết thôi.
Mọi người đều là người trưởng thành, nếu không thích ai hay ghim thù thì đều thể hiện ở việc xé tài nguyên, chuyện dùng acc clone nguyền rủa đối phương mỗi ngày như một kẻ thần kinh thì thật quá trẻ trâu.
Các nghệ sĩ ăn dưa thấy Tuân Lan đáp lại bằng một cái like thì đều mỉm cười, phản ứng của Tuân Lan vừa phải, không nóng nảy, nhẹ nhàng bình thản, nhưng cũng có một chút tính cách và cá tính, điều đó thể hiện ra cậu không mềm yếu đến vậy.
8h40, Tuân Lan đến trường quay, ai ai cũng đều nhìn cậu.
Đạo diễn Vương nhìn thấy Tuân Lan, tâm trạng có chút phức tạp.
Nửa đêm lúc cảnh sát đến ông cũng hoảng hốt lắm, biết được Tuân Lan gặp rắc rối. Khi ấy bởi vì cha mẹ cô bé nói một cách chắc chắn là Tuân Lan bắt nạt con gái họ, mặc dù đạo diễn Vương nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng vẫn sinh ra chút hối hận, cảm thấy lúc ấy mình vẫn bất cẩn khi vừa thấy mặt Tuân Lan đã tuyển người vào đoàn phim luôn.
Đạo diễn Vương sợ rằng Tuân Lan sẽ gây ra chuyện lớn gì, ảnh hưởng đến đoàn phim.
Nhưng bây giờ, tin tức này quả thực có lớn, nhưng không phải Tuân Lan gây thị phi mà là người phụ trách của đoàn phim ông.
Thẩm Hoành cũng chỉ mới vào đoàn phim <Dục Bình Lan> gần đây, vẫn là lần đầu tiên hợp tác, đạo diễn Vương không bao giờ ngờ rằng đoàn phim của mình ấy mà lại ẩn giấu một tên mặt người dạ thú.
Đạo diễn Vương lập tức không khỏi vui mừng, may mà Tuân Lan kịp thời ngăn chặn tội ác của Thẩm Hoành, nếu như Thẩm Hoành không bị Tuân Lan phát hiện, để gã thành công lần này thì khó có thể đảm bảo sẽ không có lần sau.
Giấy không thể gói được lửa, đến lúc đó còn không biết sẽ gặp phải chuyện lớn cỡ nào nữa, khi ấy chắc chắn đoàn phim bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tách ra như lần này.
Đạo diễn Vương thở dài trong lòng, đi tới vỗ vỗ Tuân Lan, “Lần này thật sự phải cảm ơn cậu, tôi đây già rồi, nhìn người cũng không chuẩn nữa.”
“Biết người biết mặt không biết lòng.” Tuân Lan nói.
Đạo diễn Vương cũng coi như đây là một bài học, “Đoàn phim người nhiều khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, sau này tôi phải đặc biệt chú ý đến mặt này thôi.”
Sau đó đạo diễn Vương lịch sự hỏi Tuân Lan: “Cậu thức trắng đêm hôm qua nhỉ, có muốn nghỉ ngơi chút rồi bắt đầu công việc không?”
Sao Tuân Lan không hiểu ý của đạo diễn Vương, nói thẳng: “Không cần đâu ạ, tôi có ngủ hai tiếng ở đồn công an rồi, tinh thần vẫn tốt lắm, cứ bắt đầu công việc luôn đi ạ.”
Đạo diễn Vương cũng không có cách nào, lịch quay đã được lên kế hoạch từ sớm, nếu tạm thời thay đổi thì mọi kế hoạch sẽ phải gián đoạn. Như ông đã nói lúc trước, trì hoãn thêm một ngày đều là tốn rất nhiều tiền, thực sự không thể trì hoãn được.
Bây giờ đạo diễn Vương cảm thấy đứa trẻ Tuân Lan này thật sự rất tốt, lại rất tốt bụng, bèn đưa cậu vào danh sách hợp tác được ông công nhận.
Sau khi đoàn phim bắt đầu quá trình quay hôm nay, lúc chín giờ sáng, trên Weibo đồn cảnh sát địa phương chỗ Tuân Lan cũng ra phản hồi về chuyện của Sở Hinh.
Đêm nay, các cảnh sát cũng bận rộn tối mặt, đến nhà thuê của cha mẹ rác rưởi của Sở Hinh kiểm tra một lượt, tìm thấy cuốn nhật ký Sở Hinh giấu dưới gầm giường, trong đó ghi lại những trải nghiệm đầy đau lòng mà cô gái nhỏ gặp phải.
Không lâu sau khi mẹ của Sở Hinh qua đời trong một tai nạn xe thì mẹ kế vào cửa, một năm sau sinh một em trai cho cô bé. Sau khi em trai cô bé chào đời, người cha vốn rất tốt với cô bé dần dần đặt hết mọi chú ý lên em trai, cũng bảo cô bé nhường phòng cho em trai ngủ, còn cô bé thì ngủ trong phòng chứa đồ; tính tình mẹ kế không tốt, huống chi cô bé còn là con gái của vợ cũ, trực tiếp bị bà ta coi là gánh nặng, hở chút là mắng cô bé, ở ngoài gặp được chuyện gì không vui thì trở về toàn lấy cô bé xả giận, luôn âm thầm bấu, véo em, lúc nào trên người em cũng đau. Cha cũng như thế, ở bên ngoài gặp thua thiệt, khi về nhà cũng không dám làm gì mẹ kế nên lấy em ra làm nơi trút giận.
Mỗi ngày Sở Hinh ở nhà sống trong nơm nớp lo sợ, cái chết của mẹ vốn đã mang đến cho cô bé tổn thương to lớn, sự bỏ bê của cha và ngược đãi của mẹ kế khiến ở nhà Sở Hinh thậm chí không dám nói chuyện, dần dà cô bé cũng trở nên không thích nói chuyện.
Một lần tình cờ, mẹ kế được người khác giới thiệu nên đưa cô bé đến cơ sở phim ảnh này để làm diễn viên quần chúng.
Sở Hinh có vẻ ngoài dễ thương nên luôn dễ dàng được chọn, thậm chí còn không thể đi học, suốt ngày quanh quẩn ở các đoàn phim.
Sở Hinh không muốn đóng phim, nhưng cha cô bé nói, nếu không đóng phim thì kiếm đâu ra tiền. Là con gái, em hiếu thảo với cha mẹ là điều đương nhiên, cô bé phải nghe lời cha mẹ, bọn họ bảo em làm gì thì em phải làm cái đó. Hơn nữa, cô bé là chị, không kiếm được tiền thì sau này làm thế nào mua một ngôi nhà to cho em trai. Họ cũng luôn đe dọa Sở Hinh bằng câu “nếu mày không nghe lời sẽ không cần mày” để buộc Sở Hinh phải nghe bọn họ sắp xếp.
Bao gồm cả việc họ đưa cô bé đến phòng của Thẩm Hoành, họ cũng sử dụng điều này để đe doạ cô bé không được khóc hoặc gây ồn ào khi gặp Thẩm Hoành.
Sở dĩ bọn họ nhẫn tâm đẩy Sở Hinh cho một người đàn ông trưởng thành càng là bởi vì Sở Văn Đức khởi nghiệp thất bại, nợ một khoản tiền, mà bản thân ông ta không có khả năng trả được. Cho nên sau khi ông ta phát hiện Thẩm Hoành có ý xấu với con gái mình, ông ta không những không tức giận trách mắng mà còn im lặng.
Mẹ kế thì sẽ càng không đau lòng.
Sau khi Thẩm Hoành thử vài lần và đưa ra một mức giá thỏa đáng cho hai người, bọn họ đã bỏ lại Sở Hinh mà đi sang phòng bên cạnh, dự định sẽ đưa Sở Hinh đi sau khi Thẩm Hoành xong việc. Hơn nữa, nếu sau này Thẩm Hoành cần, bọn họ sẽ mang Sở Hinh tới tiếp.
Lúc đó khi Tuân Lan chạy lên lầu, Thẩm Hoành còn chưa kịp làm gì, chính là bởi vì trước đó hai bên đang không ngừng tranh cãi về giá cả nên mới cho Tuân Lan thời gian. Băng dính trên miệng Sở Hinh cũng không phải để ngăn Sở Hinh khóc, mà là khi Sở Hinh bị cởi quần áo chống cự rất dữ, không nhịn được cắn bả vai Thẩm Hoành. Sau khi suýt bị xé một lớp da, Thẩm Hoành sợ bị cắn lần nữa nên mới dùng băng dính.
Tất nhiên, thông báo của cảnh sát cũng sẽ không nói quá chi tiết như thế, nhưng tình huống đại khái đều được giải thích rõ ràng, còn khen ngợi Tuân Lan thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Đến tận đây, rốt cục công chúng cũng biết rõ mọi chuyện đằng sau video hot rần rần này.
Rất nhiều người trực tiếp nhận định Tuân Lan phạm tội rồi mắng chửi cậu chỉ vì câu nói kia của mẹ kế trong video, có người đối mặt với sự bốc đồng và không lý trí của mình, nghiêm túc xin lỗi Tuân Lan, tỏ vẻ sẽ kiểm điểm lại; Một số người thì âm thầm xóa bài Weibo, không rên một tiếng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra; Cũng có loại người khẳng định mình không sai, cho rằng thế giới này chỉ toàn bóng tối, cho rằng cảnh sát đang bao che cho Tuân Lan và có ý định tiếp tục tìm kiếm một “sự thật”, vẫn khăng khăng đứng đầu mắng Tuân Lan.
Mà ngoài những người này thì cũng có một loại người, vì để câu view và nổi tiếng, những khi như thế bọn họ luôn sẽ đào sâu vào quá khứ của nạn nhân rồi đưa nó lên mạng để mọi người bình luận.
Lần này cũng không ngoại lệ, có người đăng bức ảnh rõ nét không được làm mờ của Sở Hinh lên Weibo, nhưng nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những tiếng mắng giận dữ và report của cư dân mạng.
Để bảo vệ Sở Hinh, Tuân Lan đã trùm chăn lên đầu cô bé khi phát hiện có người đang quay video, để không cho em phải bị tổn thương thêm lần nữa sau khi gặp phải chuyện này. Bây giờ người đăng bức ảnh lên đã trực tiếp phá hỏng ý định tốt của cậu.
Nhóm fan Lan lần lượt xắn tay áo lên, quyết định hôm nay không làm gì cả mà sẽ chiến đấu tới cùng với lũ ngu bò muốn nổi tiếng chứ không muốn cha mẹ này, ai đăng ảnh của Sở Hinh một lần thì bọn họ sẽ báo cáo tập thể một lần, để xem acc của bọn họ nhiều hay động tác của họ nhanh.
Hành vi tự phát này của fan Lan được lan truyền và nhanh chóng được nhiều người hơn hưởng ứng. Bất kể ảnh của Sở Hinh xuất hiện trên trang web hay group nào thì đều sẽ có người lên tiếng nhắc nhở không được đăng ảnh của nạn nhân, mọi người nên lan truyền ảnh của thủ phạm để mọi người có thể nhận rõ bộ mặt ghê tởm của chúng.
Hành động bảo vệ Sở Hinh trên mạng được thực hiện rất oanh liệt, bên phía cảnh sát cũng đã thu được bằng chứng mới.
Camera giám sát của khách sạn có những điểm bất thường, cảnh sát tra ra những bất thường này là do con người tạo ra, và người gây ra là một nhân viên của khách sạn thường chịu trách nhiệm quản lý giám sát. Hắn ta nhận tiền của Thẩm Hoành, giúp Thẩm Hoành phá hư camera giám sát trước, cũng chính hắn ta sử dụng thang máy của nhân viên để đưa cha mẹ rác rưởi cùng với Sở Hinh lên tầng 17.
Sau khi nhân viên này được đưa đi, giám đốc khách sạn đã lượt lại các nhân viên khách sạn từ trên xuống dưới một lần. Thật sự bị hắn phát hiện được một ít người có vấn đề, những người này thậm chí còn dám giúp người khác bỏ thuốc vài minh tinh nhỏ để kiếm tiền.
Giám đốc khách sạn toát mồ hôi lạnh, đột nhiên thấy vui mừng như đạo diễn Vương, trước kia không biết thì thôi, nhưng bây giờ đã biết thì tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra lần nữa, nếu không chức giám đốc này hắn khỏi làm nữa.
Đồng thời, trong lòng giám đốc cũng sinh ra chút hảo cảm với Tuân Lan.
Vì vậy, buổi tối Tuân Lan trở về khách sạn thì thấy giám đốc khách sạn đang đứng ở cửa, khi thấy cậu xuống xe thì mỉm cười với cậu, nhiệt tình đến cực quỷ dị.
“Rợn người ghê…” Lôi Tuấn khẽ meo meo mà nói với Tuân Lan như thế.
Tuân Lan cũng cảm thấy như vậy, hai người rũ rớt một lớp da gà rồi chạy như trốn về phòng khách sạn.
Giám đốc khách sạn nhìn bóng lưng Tuân Lan, còn tự thấy bản thân thể hiện rất tốt. Hắn lấy điện thoại ra, mở một bài đăng hắn đang đọc trước đó.
Tiêu đề bài viết là: [ Dùng tư duy hướng tâm linh để phân tích cậu Tuân Lan này một chút. ]
Bài đăng liệt kê tất cả các hot search có mặt Tuân Lan kể từ khi debut đến nay. Trong danh sách, các hot search trước đây đều là các loại hình marketing phổ biến, mà bước ngoặt là về “sự kiện quấy rối” Tằng Tinh Vũ.
Chủ post nói: [ Tôi thật sự cảm thấy cậu Tuân Lan này hơi tà môn, mọi người nhìn những người đối địch với cậu ta đi: Trình Mân đăng sai acc chính bị lật xe*, nhờ phúc trợ lý cũ của Tuân Lan, đồ lót bị bán được tuồn ra, kể từ đó tay trong tay cùng tiến bước với q.uần lót luôn; Tằng Tinh Vũ, bây giờ chẳng còn nổi tiếng lấy một miếng, nghe đâu người này gần đây đã lưu lạc thành sô pha vịt, đang được một phú bà bao nuôi; Hai tên buôn người và tên cướp túi cũng vào cục cảnh sát ngồi hết, Tằng Linh được cậu ta cứu cũng lấy hết can đảm tố giác Lưu Quan Vũ; Lâm Minh Hi trong sự kiện tông xe, đã có bao nhiêu người bị kéo xuống nước rồi? Còn lần này, người phụ trách cũng vào trong làm anh em tốt với bọn họ luôn rồi. Không một ai có kết cục tốt, nói thật, tôi thực sự rất mong chờ lần lên hot search tiếp theo của Tuân Lan, không biết lúc đó sẽ là chuyện gì, mà kết cục của người tiếp theo đối địch với Tuân Lan sẽ ra sao. ]
* Bị lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu
[ Xem xong phân tích của chủ post, cảm thấy đúng thế thật. ]
[ Vãi thiệt, càng nghĩ càng thấy sợ! ]
[ Thể chất Conan? ]
[ Chắc Tuân Lan không phải là điệp viên được cảnh sát phái đến giới giải trí nằm vùng đâu ha! ]
[ Ha ha ha trí tưởng tượng của lầu trên phong phú ghê. ]
[ Đừng có mê tín, vừa khéo thôi. ]
Giám đốc khách sạn nghĩ đến chuyện hỏi thăm được từ những người khác, khi cảnh sát hỏi tại sao Tuân Lan lại đột nhiên lên tầng 17, rồi làm thế nào biết được Sở Hinh ở 1709, câu trả lời của Tuân Lan là cậu nghe thấy tiếng khóc của bé gái. Nhưng tất cả khách ở trên tầng 17 đêm đó cho biết họ không hề nghe thấy tiếng khóc của bé gái trước khi sự việc làm rùm lên.
Suy nghĩ theo phân tích của chủ post, điều này quả thực có hơi tà môn.
Giám đốc khách sạn lưu bài đăng vào mục yêu thích, cũng bắt đầu âm thầm mong đợi.
Suất diễn trong <Dục Bình Lan> đã kết thúc, Tuân Lan nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày, ngày hôm sau lại vào đoàn phim <Tìm>.
Sau khi đến đương nhiên là phải bị hỏi mấy câu về chuyện ngày hôm đó.
Đạo diễn Lý cũng sợ bóng sợ gió một hồi, người là được ông giới thiệu cho đạo diễn Vương, nếu như bị liên lụy xảy ra chuyện gì thì trong lòng ông nhất định sẽ cắn rứt lắm.
Còn may còn may.
Hôm nay Tuân Lan có hai cảnh diễn, một cảnh tiễn biệt nam chính, một cảnh là nhận lệnh của sư phụ đi ám sát nam chính.
Nam diễn viên chính tên Mâu Việt Bân, 35 tuổi, từng nhiều lần được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và là một trong những diễn viên phái thực lực được công nhận ở trong nước.
Mỗi lần trước khi vào đoàn phim, Lôi Tuấn đều sẽ chuẩn bị sẵn thông tin của diễn viên có liên quan để Tuân Lan xem. Lôi Tuấn đã từng nói, Mâu Việt Bân có một tật xấu, hắn thích áp diễn đối thủ.
Bởi vì có thực lực nên không có gì cố kị, cũng không quan tâm độ phối hợp tổng thể của cảnh diễn. Để đối diễn được với Mâu Việt Bân thì cần phải theo kịp kỹ năng diễn xuất của hắn, nếu không sẽ rất dễ dẫn đến cảnh quay và diễn xuất tầm thường không có được hiệu quả như mong muốn.
Trước đó Tuân Lan quay xong ở tổ B đến quan sát tổ A, nhưng hễ khi Mâu Việt Bân diễn thì thường nghe được Dư Quang Huy nhắc: “Tiểu Mâu, kiềm lại chút.”
Ý là Mâu Việt Bân đừng thể hiện tốt như vậy, nhưng hiệu quả của lời nhắc nhở cực kì nhỏ bé, bởi vì mặc dù bên ngoài Mâu Việt Bân mỉm cười dạ vâng, nhưng lúc diễn thì vẫn không quan tâm như cũ.
Đây không thể nói là lỗi của Mâu Việt Bân, chỉ có thể trách kỹ năng diễn xuất của đối thủ hắn không được. Điều này dẫn đến áp lực tâm lý của các diễn viên đối diễn với Mâu Việt Bân đều cực kì lớn.
Tuân Lan đã nhìn thấy động lực của cậu trong phim này, điên cuồng luyện tập lời thoại, lúc ăn cơm cũng đắm chìm trong phần diễn của chính mình.
Bị so sánh với kỹ thuật diễn của Mâu Việt Bân cũng chẳng sao, nhưng chỉ sợ sự đối lập rõ rệt này sẽ gây ra xấu hổ.
Bởi vì biết điều này, Tuân Lan nhớ tới hai trong ba cảnh tiếp theo của cậu đều là diễn với nam chính, cũng theo phép lịch sự mà hơi lo lắng chút.
Vừa hay bên cạnh có sẵn một ảnh đế, vì thế Tuân Lan đã dành phần lớn thời gian trong đêm để tập hai cảnh quay kia của mình với Kỳ Niên. Sau khi Kỳ Niên gật đầu nói được rồi, Tuân Lan yên lòng ngủ ngon.
Bởi thế nên hôm nay Tuân Lan cũng không lo lắng lắm.
Trước khi quay thì dượt diễn trước như thông lệ.
Khi dượt diễn, Mâu Việt Bân biểu hiện rất dễ gần bình dị, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta sẽ là một người cường thế đến gần như doạ người trong khi quay.
Trong cảnh này Tuân Lan không có lời thoại, Mâu Việt Bân cũng chỉ có một câu, thời gian còn lại đều im lặng, mỗi người diễn giải nội tâm nhân vật qua màn ảnh. Bởi vì đã chuẩn bị từ trước, đến lúc quay, khi nào nên cụp mắt, khi nào nên ngước mắt lên, rồi khi nào cất bước, hạ chân, Tuân Lan đều đã thuộc nằm lòng.
Khi nam chính do Mâu Việt Bân thủ vai quay người nhìn qua, hỏi Nhập Tứ có muốn đi cùng mình không, Tuân Lan cảm nhận được khí thế thề muốn áp đảo mà Mâu Việt Bân thể hiện ra trên kỹ thuật diễn.
Nhưng Tuân Lan lại không cảm thấy bất kì áp lực nào, cũng không sinh ra cảm xúc phấn khởi đột ngột nảy sinh khi đối diễn với Kỳ Niên. Lúc này, cậu cũng không bị ảnh hưởng gì, đắm chìm trong vai diễn của mình, rũ mắt dùng im lặng đáp lại.
Trái lại, Mâu Việt Bân hơi mở to hai mắt một chút. Điểm khác thường này được thể hiện rõ ràng trong ống kính, nhưng vì phù hợp với tình huống nên lại có vẻ hợp lý.
Cảnh diễn này ấy mà một lần là qua. Mượt mà, nhẹ nhàng và suôn sẻ đến khó tin.
“Khá lắm Tuân Lan...” Đạo diễn Dư hô lên, đứng dậy vỗ vỗ lưng Tuân Lan, mỉm cười nói: “Tốt hơn so với màn diễn ở buổi thử vai nhiều lắm.”
Bọn họ đã chuẩn bị sẵn rằng cảnh diễn sẽ kéo dài hơi lâu, nhưng Tuân Lan thế mà không bị Mâu Việt Bân lấn áp. Đừng tưởng rằng một vở kịch không có lời thoại là dễ diễn, không có lời thoại mới thường càng khó diễn. Tuân Lan là một người mới nhưng lại không bị tụt lại phía sau Mâu Việt Bân, thực sự làm người ta ngạc nhiên.
Đạo diễn Dư cảm thấy Tuân Lan ắt hẳn đã âm thầm rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình rất nhiều, ông thì rất thích người trẻ tuổi có chí tiến thủ như vậy.
Mâu Việt Bân cũng đi tới, cười nói: “Tiểu Tuân, cậu diễn rất tốt.”
Tuân Lan mỉm cười khiêm tốn.
Cảnh tiếp theo của Tuân Lan là diễn với sư phụ trong phim và thủ lĩnh của tổ chức, nhưng được xếp lịch vào buổi chiều.
Tuân Lan cũng không đi đâu mà chỉ ở phim trường nhìn những người khác diễn.
Tuân Lan vốn mang ghế gấp nhỏ đến ngồi bên cạnh, Kỳ Niên lại hất cằm sang hướng đạo diễn Dư, “Đến đó đi...”
Tuân Lan nói: “Sẽ không đuổi tôi đi đúng không?”
“Không đâu...” Kỳ Niên nói rất chắc chắn.
Tuân Lan liền công khai lết qua chỗ đạo diễn Dư, chọn nơi không quấy rầy ông rồi ngồi xuống bên cạnh. Đạo diễn Dư quay đầu thấy là cậu, cũng không đuổi người, thỉnh thoảng còn nói chuyện với Tuân Lan về bộ phim, mặc dù không nói nhiều lắm, nhưng có thể nhận được sự chỉ dẫn của đạo diễn lớn, cũng không phải cơ hội mà ai cũng có.
Tuân Lan lẳng lặng lắng nghe, đúc kết được rất nhiều.
Buổi trưa, Tiểu Chu đi lấy cơm hộp, Tuân Lan đi nhà vệ sinh.
Cậu vẫy tay cho nước văng ra, đi qua một phòng nghỉ ngơi. Cánh cửa mở một nửa, bên trong có tiếng nhạc phát ra, có người đang nghỉ ngơi bên trong.
Trước khi Tuân Lan nhìn thấy những người bên trong thì đã nghe thấy những người bên trong lên tiếng: “Đây là fans của Kỳ Niên nhỉ, lại đang cầu phúc cho thần tượng của bọn họ.”
“Xuỳ!” Một giọng nói khinh thường vang lên, “Cầu nhiều phúc như vậy, cũng có thấy Kỳ Niên tỉnh lại đâu, chỉ phí công thôi.”
Tuân Lan dừng bước.
Người lên tiếng đầu tiên bên trong nói: “Đúng đấy, cũng hôn mê mấy tháng rồi, nhất định là không thể tỉnh lại được. Nhưng bây giờ Kỳ Niên không ở đây, anh Việt Bân cuối cùng cũng hết khổ.”
“Nói gì đó...” Người sau nói một cách không đồng ý lắm, “Anh Việt Bân vốn đâu thua kém Kỳ Niên, Kỳ Niên chỉ là may mắn thôi. Danh hiệu ảnh đế nghe có vẻ tài lắm đúng không, đó là bởi vì Kỳ Niên gặp toàn đám diễn viên không có thực lực thôi. Vận may của anh Việt Bân của chúng ta thật sự không được như thế, mỗi lần đều là thần tiên đấu nhau, có số người còn đi cửa sau, Việt Bân không thích thủ đoạn đó, cho nên nhiều lần đều bị gạt bỏ.”
“Haiz, giới giải trí toàn thế.” Người trước nói, “Không nhìn thực lực, khắp nơi đều là nội tình đen tối.”
“Nhưng không sao. Tôi nói chứ, mấy danh hiệu ảnh đế kia của Kỳ Niên cũng chẳng biết đến từ đâu, vẻ ngoài đó của Kỳ Niên cũng không tệ...”
Nói đoạn, bên trong truyền đến một tràng cười dâm tiện.
Chính tai nghe người khác nói bậy về mình nhưng vẻ mặt Kỳ Niên vẫn vô cảm như cũ, Tuân Lan cũng không hứng thú nghe người khác nói xấu Kỳ Niên, cậu đá một cái lên cửa, âm thanh phát ra lập tức làm bên trong yên tĩnh.
Tuân Lan lững thững rời đi, bỏ lại phòng nghỉ ngơi kia ở phía sau.
Ở một nơi không người, Tuân Lan hỏi Kỳ Niên: “Mâu Việt Bân với anh có thù à?”
Đương nhiên, Kỳ Niên lắc đầu: “Không rõ lắm…”
Đây là không có ấn tượng gì với Mâu Việt Bân rồi.
Tuân Lan cảm thấy vui vẻ, người vừa rồi ắt hẳn là người bên cạnh Mâu Việt Bân, mùi chua trong lời nói rõ ràng là ghen ghét nhưng lại ra vẻ không quan tâm kia sắp bay ra ngoài cửa luôn rồi. Nếu để cho bọn họ biết, Kỳ Niên thậm chí còn không rõ mặt của anh Việt Bân bọn họ trông như thế nào thì chỉ sợ sẽ tức ói máu.
Trở lại chỗ ăn cơm, Tuân Lan thuận tay gửi tin nhắn WeChat cho Lưu Phi, hỏi có phải Mâu Việt Bân ghét Kỳ Niên không.
Lưu Phi: [ Sao bỗng nhiên hỏi vậy, cậu gặp được thằng cháu trai này rồi à? ]
Uầy, gọi thẳng cháu trai luôn, phản cảm rõ ràng như vậy.
Tuân Lan: [ Đang đóng phim ở đoàn phim <Tìm> í. ]
Lưu Phi: [ Ồ, vậy à. ]
Lưu Phi: [ Mâu Việt Bân không “ghét A Niên”, mà là rất rất ghét A Niên. Lúc trước mỗi lần A Niên nhận giải, người bên cạnh hắn đều phải đi ra nói bóng gió một lượt. Một lần hai lần thì thôi, số lần nhiều cậu có thể nghĩ trong đó không có hắn bày mưu đặt kế được không? Lần này A Niên gặp chuyện, fan của hắn cũng phấn khích nhất, fans hắn ta photoshop hình bia mộ cho A Niên, tên trợ lý của Mâu Việt Bân còn like nữa chứ, ha hả, nói là trượt tay cơ. Haiz, nhưng tôi có thể hiểu được hắn, dù sao trước kia hắn thật sự bị A Niên ép quá ác, kịch bản trong tay hắn đều là A Niên chọn dư lại, người khác không mời được A Niên nên mới đi tìm hắn. ]
Chẳng trách, Kỳ Niên đây là cứ chọn mặt Mâu Việt Bân mà đá, vững vàng kéo thù hận.
Lưu Phi nhắc nhở Tuân Lan: [ Họ Mâu hơi nham hiểm, thích dùng kỹ năng diễn xuất khiến người ta bẽ mặt, lúc diễn với hắn cậu chú ý chút. ]
Điều này Tuân Lan sớm biết rồi, cậu có Kỳ Niên chỉ giáo mà, không sợ.
Tám chuyện xong, Tuân Lan nghiêm túc ăn cơm, lúc này thế mà Mâu Việt Bân lại đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tuân Lan nuốt cơm xuống, uống miếng nước, lễ phép nói: “Anh Mâu, anh tìm em?”
“Đến tâm sự với cậu chút.” Mâu Việt Bân cười nói.
Tuân Lan đã nhìn thấu bản chất dối trá dưới nụ cười của hắn, nên cũng cười như ngốc bạch ngọt, nói: “Anh muốn nói chuyện gì ạ?”
“Kỹ năng diễn xuất của cậu tốt hơn tôi tưởng nhiều.” Mâu Việt Bân khen một câu trước, “Đặc biệt là về biểu cảm vi mô*, đã có nghiên cứu kỹ lưỡng qua à?”
* Biểu cảm vi mô là một biểu hiện trên khuôn mặt chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn.
Tuân Lan gật đầu: “Em có đi theo giáo viên tham gia các khóa học liên quan, dù sao đây cũng là một bộ phim màn ảnh rộng, kiểm soát biểu cảm rất quan trọng.”
“Có thường xem phim không?” Mâu Việt Bân hỏi.
Tuân Lan: “Có ạ…”
“Xem ai vậy?” Mâu Việt Bân hỏi, “Là Kỳ Niên à? Tôi thấy phong cách diễn của cậu có phần giống hắn.”
Tuân Lan kéo dài tiếng “ồ” trong lòng, quanh đi quẩn lại, điều mà Mâu Việt Bân thật sự muốn nói là này đúng không.
Tuân Lan luôn đi theo Kỳ Niên học hỏi đã lâu, phương pháp biểu diễn bị ảnh hưởng bởi Kỳ Niên là điều hết sức bình thường. Cậu chỉ mới tiếp xúc với ngành này, đến khi diễn xuất nhiều và đúc kết được nhiều hơn, tự nhiên sẽ có cách diễn xuất của riêng mình.
Tục ngữ nói yêu ai yêu cả đường đi, vậy cũng có ghét ai ghét cả tông chi họ hàng. Mâu Việt Bân ghét Kỳ Niên như thế, nhìn ra cậu là người bắt chước theo Kỳ Niên, e rằng độ hảo cảm đã tuột không phanh rồi nhỉ.
Tuân Lan chớp mắt, nói: “Thế mà bị anh Mâu nhìn ra rồi, đúng vậy, hầu như ngày nào em cũng xem phim của ảnh đế Kỳ Niên diễn rồi học theo anh ấy. Ảnh đế Kỳ đã giúp em rất nhiều trong diễn xuất, em cực kì cực kì ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy là diễn viên em yêu thích nhất trong giới này luôn đó!”
Tuân Lan giống như một fan não tàn, điên cuồng khen Kỳ Niên, nói đến bản thân Kỳ Niên cũng hơi ngài ngại. Mâu Việt Bân trong lòng ghen ghét Kỳ Niên gần chết, nghe Tuân Lan cứ gọi ảnh đế miết, sắc mặt cũng hơi bị đặc sắc.
Lời tác giả:
Tuân Lan: Vì chính nghĩa, tôi không thể ngồi yên nhìn không!
Khứa tiếp theo: Sợ hãi, ôm chặt chính mình.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT