Tuân Lan không hề cảm nhận được sự khác thường của Kỳ Niên, cậu thay quần áo xong, bật con bướm nhỏ lên, dựa theo lời nhắc nhở của nhân viên công tác mở livestream.
Tuân Lan chải lại mái tóc rối bù của mình hai cái, cũng không biết trong phòng livestream này có ai xem hay không nhưng cậu vẫn nói câu chào buổi sáng với bướm nhỏ.
[ Cục cưng Lan mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói mềm nhẹ vl! ]
[ Cưỡi con xe ba bánh cùng kiểu với Lan Lan tới xem livestream của Lan Lan nè! ]
[ Chào buổi sáng Lan Lan! ]
[ Chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành! ]
……
7 giờ sáng, sắc trời vẫn còn hơi xám xịt.
Hôm nay các khách mời phải lên thị trấn bán củ sen, vào hôm qua củ sen rửa sạch xong cũng đã được chia ra chất lên hai xe, vì đảm bảo an toàn, tổ chương trình đã đưa hai người dân biết lái xe ba bánh tới chở khách mời đến thị trấn, nhân viên tổ chương trình cùng trợ lý của khách mời cũng sẽ đi theo phía sau, tuy rằng có bươm bướm nhỏ phụ trách livestream nhưng cũng không thể không có nhân viên ê-kip được, lỡ như xảy ra tình huống gì thì cũng có thể kịp thời xử lý.
Tất cả các khách mời trèo lên xe ba bánh, Triệu Tích và Tuân Lan ngồi ở chiếc xe đằng trước, ngồi bên Tuân Lan là Kỳ Niên mà những người khác không nhìn thấy được, phụ trách lái xe thay bọn họ là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi trong thôn, bọn Tuân Lan học theo người trong tổ chương trình gọi ông là chú Vương.
Cuối thu tháng Mười, thời tiết trở nên mát mẻ hẳn, nhiệt độ buổi sáng thấp hơn, thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, gió lạnh thổi vù vù, các vị khách ngồi trong thùng xe bị gió thổi một trận, cả đầu óc đều muốn tê liệt.
Đến thị trấn đại khái phải mất khoảng bốn mươi phút, khi chạy được một nửa lộ trình, lúc xe vòng qua một khúc cua, chợt Tuân Lan nhìn thấy có vài người đứng ở ngã tư phía trước, giật mình nhìn lại thì thấy là hai người lớn mang theo mấy đứa nhỏ. Sau khi nhìn thấy chiếc xe của họ, người đàn ông kia vẫy vẫy tay về phía bọn họ từ xa.
Triệu Tích cũng nhìn thấy họ, nói: “Bọn họ đang vẫy tay với chúng ta hả?”
Tuân Lan nói: “Có lẽ vậy.”
Đợi đến khi xe dừng lại trước mặt đám người này, nét mặt Tuân Lan dần cứng lại.
Trước đó cách khá xa nên Tuân Lan không thấy rõ, lúc này ở khoảng cách gần mới phát hiện trên người tất cả mấy đứa nhỏ bên cạnh hai người lớn đều lượn lờ một tầng hắc khí, không phải người sống.
Kỳ Niên nhìn thấy mấy nhóc quỷ, vẻ mặt lạnh lùng cũng có biến hóa.
Ngoại trừ Tuân Lan và Kỳ Niên, những người khác đều không phát hiện ra có gì không thích hợp, bao gồm cả hai người lớn bị nhóm tiểu quỷ vây quanh. Bọn họ là một nam một nữ, nam cao lớn cường tráng, nữ tương đối mập, nom hai người giống như là vợ chồng, trong lòng người nữ còn ôm một đứa nhỏ chừng hơn một tuổi, đang nhắm mắt ngủ.
Hai người hẳn là thôn dân vùng phụ cận, họ nói chuyện với chú Vương lái xe với chất giọng địa phương. Tuân Lan nghe xong đại khái, hình như là con nhỏ trong nhà bị bệnh, vội vàng vào trấn đến bệnh viện khám bệnh nhưng vẫn mãi không đợi được xe buýt nông thôn lên trấn, hy vọng chú Vương có thể cho bọn họ quá giang một đoạn đường.
Chú Vương là người nhiệt tình, hơn nữa chuyện còn liên quan đến trẻ nhỏ, chú bèn quay đầu hỏi ý kiến của bọn Tuân Lan.
Triệu Tích lập tức nói không có ý kiến, trong mấy chiếc xe thì chỉ có chiếc này của họ là ít người nhất, miễn cưỡng còn có thể chở hai người. Tuân Lan bởi vì tiểu quỷ bên cạnh bọn họ, cảm thấy hai vợ chồng này không bình thường nên cũng nói không có ý kiến.
Vì vậy, chỉ chốc lát sau, cặp vợ chồng ôm con lên xe. Mấy tiểu quỷ kia nhìn thoáng qua Tuân Lan, ánh mắt rất kiêng kỵ, nhưng thấy Tuân Lan không có phản ứng gì thì cũng bay lên theo, ánh mắt âm u chết chóc nhìn chằm chằm đôi vợ chồng này.
Tuổi của mấy tiểu quỷ này cũng không lớn, có nam có nữ, nhỏ nom chừng năm sáu tuổi, lớn thì khoảng mười ba mươi bốn tuổi. Khi bọn nhỏ đến gần Tuân Lan, Tuân Lan mới phát hiện trên người bọn chúng ngoại trừ có khí đen không ngừng bốc lên thì trên người mỗi đứa đều còn có một số vết thương có nhiều có ít, trong đó có một đứa bé trai thậm chí còn bị đứt một bàn tay, khí đen trên người em cũng đặc biệt nồng đậm.
Có những người khác ở đây nên Tuân Lan không tiện làm điều gì, cậu và Kỳ Niên nhìn nhau một cái, Kỳ Niên ngầm hiểu, bắt đầu bắt chuyện với mấy quỷ nhỏ kia.
Đám tiểu quỷ lúc đầu thấy Kỳ Niên nói chuyện với bọn chúng thì đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn đề phòng như trước, Kỳ Niên hỏi lai lịch của bọn nó, bọn nó một mực phớt lờ. Mãi đến khi Kỳ Niên chuyển đề tài sang cặp vợ chồng này, bọn nó mới xuất hiện một chút dao động.
Kỳ Niên lại lần nữa thả nhẹ giọng nói, dẫn dắt nhóm tiểu quỷ nói chuyện với anh.
Phải mất hai phút thì cuối cùng mới có một con quỷ nhỏ sẵn sàng mở miệng, em chỉ vào cặp vợ chồng này, nói một cách oán hận: “Bọn họ là người xấu.”
Có một đứa mở miệng, mấy nhóc quỷ khác cũng nhịn không được bắt đầu nói.
“Bọn họ bắt em gọi người khác là ba mẹ, nhưng em đã có ba mẹ ruột của mình rồi, bọn họ nói em không nghe lời rồi đem em ném vào khe suối.”
“Bọn họ đánh em mỗi ngày, không cho em ăn cơm, bảo em ra đường đi ăn xin, xin tiền của người khác, không xin được thì phải tiếp tục bị đánh.”
“Còn chặt tay của em nữa, nói như vậy người khác mới có thể thương xót em được, sẽ cho em nhiều tiền hơn.”
“Em mới học lớp 7, bọn họ đã bắt em đi bán cho một cặp anh em, tuổi của bọn họ cũng đủ làm ba em rồi mà lại ép em phải sinh con cho bọn gã!”
Đám tiểu quỷ bạn một câu tôi một lời, đều mang theo nỗi hận thù sâu sắc.
Tuân Lan và Kỳ Niên càng nghe càng khiếp vía, ánh mắt không dấu vết nhìn trên đứa bé đang ngủ say trong lòng người phụ nữ.
Một con quỷ nhỏ cũng nhìn theo, nói: “Em trai này cũng là họ bắt cóc đó ạ, em trai bị bọn họ cho uống thuốc ngủ rồi.”
Tuân Lan và Kỳ Niên nhìn nhau một cái, nếu không phải bọn họ có thể nhìn thấy đám tiểu quỷ này, thì liệu ai có thể biết hai người trước mắt thoạt nhìn vô cùng chất phác thật thà lại là bọn buôn người đáng nên bị băm thành trăm mảnh chứ.
Hai người đều ăn ý cho rằng, không thể để cho hai người này cứ như vậy mà đi.
Gã đàn ông từ sau khi lên xe thì vẫn luôn nói chuyện phiếm với chú Vương, ánh mắt gã đàn ông cũng không an phận mà vẫn ra vẻ lơ đãng nhìn khắp nơi, sau khi lên xe gã mới chú ý tới con bướm nhỏ vẫn đi theo bên cạnh Tuân Lan và Triệu Tích, ánh mắt mấy lần rơi vào trên con bướm nhỏ, cuối cùng tò mò chỉ chỉ: “Đây là gì thế?”
Con bướm nhỏ là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới ra gần hai năm, bên người bình thường hầu như không thấy được.
Triệu Tích nói: “Đây là camera.”
Gã đàn ông và người phụ nữ vừa nghe thì vẻ mặt lập tức căng thẳng.
Người đàn ông mất tự nhiên cười hỏi: ”Camera, tui cũng chưa thấy một thứ như vậy bao giờ, trước đây không phải đều cần có người khiêng trên vai sao.”
Chú Vương không nói nhiều, không lắm lời tiết lộ chuyện Triệu Tích và Tuân Lan là minh tinh vả lại còn đang phát sóng trực tiếp, chỉ nói: “Thời đại đang tiến bộ mà, không thể khiêng mãi hoài, vậy mệt biết bao nhiêu.”
Gã đàn ông cười trừ hai tiếng, ánh mắt vẫn âm thầm trao đổi với người nữ bên cạnh.
Kỳ Niên nhìn ra ý định của họ, nói: “Bọn họ muốn xuống xe.”
Anh vừa dứt lời, thì chợt nghe gã đàn ông mở miệng nói: “Ông anh, tui với vợ tui bỗng nhớ ra còn có việc phải đến nhà người thân một chuyến trước, ngay ở khúc ngoặt phía trước thôi, cảm phiền anh dừng xe giùm tui.”
Chú Vương sửng sốt, theo bản năng giảm tốc độ xe, “Xuống phía trước đúng không?”
Gã đàn ông gật đầu.
Ý cười của Tuân Lan không chạm tới đáy mắt, nói một cách không đồng ý: “Chú này, bệnh của đứa nhỏ không thể chậm trễ được đâu, có chuyện gì cũng đi khám bệnh cho đứa nhỏ trước rồi nói sau.”
“Đúng đó chú.” Triệu Tích không nhận ra sự thay đổi trên xe, nhưng cảm thấy Tuân Lan nói đúng nên lên tiếng phụ họa.
Lúc này chú Vương đã chậm rãi dừng xe lại, bọn Tôn Chu ngồi ở chiếc xe đằng sau cũng không khỏi dừng theo, tò mò hỏi sao không đi.
Xe còn chưa dừng lại thì gã đàn ông đã đứng lên chuẩn bị xoay người xuống xe.
Thừa dịp cơ thể gã đàn ông còn bởi vì quán tính mà chúi về phía trước, Tuân Lan bỗng nhiên nhấc chân đạp gã đàn ông xuống xe.
[ Đù má! ]
[ Đã xảy ra chuyện gì thế mấy ní? ]
[ Đây là sao vậy! ]
[ Tại sao Tuân Lan lại đột nhiên đánh người? ]
Khi khu bình luận trong phòng livestream đang kinh ngạc và không hiểu ra sao thì mọi người có mặt ở hiện trường cũng choáng váng trước cú đá bất ngờ của Tuân Lan.
Nhìn thấy gã đàn ông ngã xuống xe, người phụ nữ hét lên: “Cậu làm gì mà đánh người hả!”
Lúc này, Tuân Lan đã cởi áo khoác ra, thừa dịp người phụ nữ hét lên vì kinh ngạc mà không kịp nhúc nhích gì, đem áo khoác ụp lên mặt người phụ nữ, hai ống tay áo vòng qua cổ đối phương, thắt nút thật chặt.
“Aaaa! Cậu làm gì vậy!”
Thừa lúc hai tay cô ta bối rối đi cởi chiếc áo trên đầu, Tuân Lan nhanh nhẹn đoạt lấy đứa nhỏ trong ngực cô ta, xoay người đưa cho Triệu Tích vẻ mặt ngơ ngác: “Ôm đứa nhỏ lui sang một bên.”
Triệu Tích theo bản năng ôm chặt đứa nhỏ, vẻ mặt vẫn ngơ ngác như trước, “Tiểu, Tiểu Lan Lan, có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ là bọn buôn người.” Tuân Lan nói.
Đôi tay Triệu Tích ôm đứa bé run lên, hai mắt trợn tròn: “Bọn buôn người?!”
Xe ba bánh không cao, lúc gã đàn ông từ trên xe ngã xuống, tay đã vịnh lấy mép xe để giảm lực, nếu trong lòng gã không có quỷ, lúc này gã đứng lên, việc đầu tiên làm hẳn là phải giận dữ mắng Tuân Lan chất vấn cậu vì sao lại đạp mình, nhưng sau khi gã ta đứng lên lại trực tiếp quay đầu muốn chạy lên ngọn núi ven đường.
Tuân Lan nào để gã chạy thoát, cậu cũng một cước đá người phụ nữ vừa cởi được áo xong từ trên xe xuống, sau đó tung người nhào tới, trực tiếp quật ngã gã đàn ông vừa mới chạy xuống. Hai người ngã trên mặt đất, Tuân Lan từ phía sau kẹp chặt cổ gã đàn ông, hai chân cắp thắt lưng gã, nom gã đàn ông rõ là cường tráng hơn Tuân Lan nhiều nhưng lại chẳng cách nào thoát được sự kìm kẹp của Tuân Lan, hơn nữa bởi vì hít thở không thông mà sắc mặt dần đỏ lên.
Hàn Văn và Diệp Tiêu Nhã bối rối đi đến bên cạnh Triệu Tích, hai người nhìn đứa nhỏ trong lòng y, lại nhìn sang phía Tuân Lan, trên mặt còn mang chút mờ mịt: “Bọn họ thật sự là bọn buôn người hả?”
Khán giả trong phòng livestream cũng giống như bọn họ, đầu cũng toàn dấu chấm hỏi, không rõ sự khẳng định của Tuân Lan là từ đâu ra.
Tôn Chu cùng mấy nhân viên công tác còn có trợ lý nam đã chạy đến bên cạnh Tuân Lan giúp cậu áp chế gã đàn ông, về phần người phụ nữ kia thì đã bị chú Vương và Tiểu Chu nhanh nhẹn giữ chặt.
Chờ khi bọn họ lấy dây thừng trói cặp “vợ chồng” này lại xong thì đã qua hơn mười phút.
Một nam một nữ kia bị trói chặt không thể động đậy, một mực chửi ầm lên.
Biết hai người này sắp gặp nạn, đám tiểu quỷ vây quanh hai người hoan hô, hai người này kêu càng lớn, bọn chúng sẽ cười càng vui vẻ.
Tuân Lan làm ngơ những âm thanh này, vỗ vỗ tro bụi dính trên người, nói với nhân viên công tác: “Lát nữa đến đồn công an một chuyến.”
Những người khác có rất nhiều nghi hoặc, tuy rằng bọn họ giúp Tuân Lan khống chế hai người này, nhưng bọn họ cũng không xác định hai người này có đúng là bọn buôn người như lời Tuân Lan nói không.
Triệu Tích giao đứa bé cho trợ lý của mình ôm, chạy tới hỏi Tuân Lan: “Tiểu Lan Lan, làm sao cậu biết hai người bọn họ là bọn buôn người được vậy?”
Tuân Lan không thể nói thẳng ra với bọn họ rằng là bởi vì cậu thấy quỷ, nhưng cậu đã sớm có chuẩn bị, cậu chỉ người phụ nữ kia: “Cô ta không giống mẹ của đứa nhỏ, trời lạnh như vậy, vả lại còn có gió thổi mà cô ta không biết lấy quần áo chắn gió cho đứa nhỏ, cổ chân và cổ tay đứa nhỏ lộ hết ra bên ngoài, cô ta nhìn thấy nhưng cũng không quan tâm.”
“Đúng đó!” Triệu Tích có chút bừng tỉnh bổ sung, “Lúc tôi ôm bé, gương mặt của đứa nhỏ đã bị gió thổi đến xanh mét rồi, bàn tay nhỏ lạnh như nước đá vậy.”
Tuân Lan mỉm cười, nói tiếp: “Đương nhiên, chủ yếu là lúc đó tôi cảm thấy người phụ nữ này có hơi quen mắt, suy nghĩ một hồi thì nhớ tới hình như đã từng gặp cô ta trong một thông báo truy nã nào đó.”
Người phụ nữ vốn còn đang khóc lóc om sòm nghe thấy câu nói của Tuân Lan, nhất thời giống như bị bóp cổ, tiếng khóc hơi tạm dừng, đợi khi những người khác nhìn về phía cô ta thì mới bắt đầu kêu la, nhưng tất cả mọi người đều thấy được vẻ kinh hoảng trên mặt cô ta.
Xem ra Tuân Lan nói chính xác rồi, cho dù không phải bọn buôn người, thì người phụ nữ này hẳn cũng đã từng phạm tội gì khác. Gã đàn ông đi cùng cô ta, cũng khó nói liệu gã ta có vô tội hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT