Khương Thanh Tố dẫn Thiện Tà tới lầu Túy Dương mà mình đã đặt tiệc sẵn, cả lầu hai đều đã được nàng bao chọn và đương nhiên Chung Lưu là người chi tiền. Tuy Chung Lưu trông có vẻ giống người không một xu dính túi, nhưng dưới đế giày, trong tay áo lại giấu rất nhiều ngân phiếu, mệnh giá cực lớn, Khương Thanh Tố lấy đại hai tờ để thỉnh thoảng dùng khi cần thiết.
Thiện Tà cầm chiếc quạt xếp trong tay, quạt được làm từ giấy trắng, không có tí màu sắc nào cả, hắn ngồi cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài, quạt trắng trong tay tương phản rõ rệt với màu đen trên người.
Khương Thanh Tố rót một chén trà cho đối phương, dùng ngón tay đẩy tới trước mặt hắn, Thiện Tà chẳng thèm đoái hoài, Khương Thanh Tố hắng giọng hỏi: “Trước đây hiện đại nhân làm gì?”
Thiện Tà không nhìn nàng mà chỉ nói: “Cô cảm thấy rất hứng thú sao?”
Khương Thanh Tố định lắc đầu, nàng cũng chẳng có hứng với chuyện của hắn lắm, thế nhưng hiểu quá khứ của một người thì có thể biết được tính tình của người đó. Sau này, nàng có thể sẽ phải vượt qua giới hạn của hắn khi làm một số việc nào đó, để tránh chuốc lấy những rắc rối và xung đột không cần thiết, nàng phải thông minh hơn.
Dĩ nhiên, nếu nàng nói thẳng rằng nàng không có hứng thú, Thiện Tà sẽ chẳng nói một lời.
Vì thế Khương Thanh Tố chuyển từ lắc đầu sang gật đầu, trình độ diễn xuất cực kì điêu luyện, cong mày nói: “Có chút hứng thú.”
“Ta vẫn luôn làm ở điện Thập Phương trong âm phủ, chưa từng thay đổi.” Lúc nói lời này Thiện Tà quay đầu lại, liếc qua nàng một cái, Khương Thanh Tố đối diện với ánh mắt của đối phương mà tim đập dồn dập, mắt chớp chớp.
Nếu Thẩm Trường Thích là người nói ra những lời này, nàng nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang lừa mình, nhưng người như Thiện Tà lại không thèm nói dối.
“Đâu có ai sinh ra đã làm quỷ, ngài chưa từng làm người sao?” Lúc Khương Thanh Tố hỏi, Thiện Tà mở quạt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Người tới rồi.”
Trước đó Khương Thanh Tố không hề phát hiện ra, bấy giờ vừa mở mồm ra nói, mùi hương đặc biệt của hoa mai đã ập tới.
Kiệu dừng trước lầu Túy Dương, người bên trong lại không vội đi ra, Khương Thanh Tố rời khỏi chiếc ghế mà đi tới cạnh Thiện Tà, nàng đặt một tay lên bệ cửa sổ, hơi nghiêng người kề sát cạnh đối phương, gần đến mức nếu như mặt đối mặt thì hai người có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, nhưng nàng lại không hề chạm vào đối phương.
Cả hai người đều ló mặt ra ngoài, một người ngồi trên ghế bất động như núi, một người cong eo nhón chân ra nhìn.
Khương Thanh Tố nghe thấy cuộc hội thoại của người trong kiệu.
“Lát nữa cô không cần nói gì, chỉ cần mỉm cười là được.” Đây là giọng nói của Hạ Trang.
“Hạ Trang ca ca yên tâm, muội nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây rắc rối cho huynh.” Mai linh nói với giọng điệu rất trẻ con, khiến giọng nói trang nghiêm và dịu dàng của Lý Mộ Dung trở nên ngọt ngào hơn.
Hai người trong kiệu ngồi đối mặt với nhau, trên mặt của Lý Mộ Dung nở một nụ cười xán lạn, đôi mắt háo hức nhìn ra ngoài màn xe, bởi đối với nàng mà nói, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi Mai trang, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài, trừ sự vui sướng thì còn có chút sợ sệt.
Hạ Trang nhìn khuôn mặt của Lý Mộ Dung, sau nhiều năm trưởng thành, ngũ quan của nàng đã mềm mại hơn. Hạ Trang vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lần đầu tiên mình nhìn thấy nàng, lúc đó hắn ướt như chuột lột suýt nữa thì chết đuối, lúc hắn ngơ ngác mở mắt ra, Lý Mộ Dung đang quỳ bên cạnh hắn, nàng nở nụ cười lộ hai chiếc ranh nanh, mày như liễu, mắt như sao trời.
Trong thoáng ngẩn ngơ, dường như mười năm qua không có gì thay đổi, Lý Mộ Dung hồn nhiên thích cười trước mắt vẫn là Lý Mộ Dung năm đó.
Hạ Trang rủ mắt, trái tim thắt lại, hắn biết người trước mắt này không phải Lý Mộ Dung. Ngày đó Lý Mộ Dung nằm trên giường bệnh, hơi thở mỏng manh, mặt vàng như nến, cơ thể gầy yếu như tờ, lúc nhìn gió thổi hoa mai bay vào cửa sổ, trong mắt nàng đã không còn chút ánh sáng nào, từ ngày đó trở đi, sau cơn gió lạnh đó, Lý Mộ Dung đã chết rồi.
“Hạ Trang ca ca?” Lý Mộ Dung chớp chớp mắt, vươn tay nắm lấy tay áo đối phương, nôn nóng hỏi: “Bao giờ chúng ta có thể ra ngoài?”
Hạ Trang giật mình, gật đầu nói: “Được, được, … giờ ra luôn.”
Vừa dứt lời, Khương Thanh Tố đã thấy hai người ra khỏi kiệu. Ở trước mặt người ngoài, Hạ Trang vẫn cố gắng duy trì tình ý với Lý Mộ Dung, hắn xuống kiệu trước, sau đó đỡ đối phương xuống, lúc hai người vào lầu Túy Dương, Khương Thanh Tố mới đứng dậy chuẩn bị quay về vị trí của mình.
Ai mà biết được rằng vì giữ tư thế này quá lâu mà bàn chân nàng mất sức, vừa đứng lên đã loạng choạng rồi ngã thẳng vào lòng Thiện Tà.
Khi hai mắt nhìn nhau, Khương Thanh Tố hơi ngỡ ngàng, nhưng không phải là vì nàng chạm vào Thiện Tà, cũng không phải là vì mình nằm trong lòng Thiện Tà, mà là vì khoảnh khắc áp vào Thiện Tà, nàng cảm nhận được rõ ràng luồng khí lạnh ập đến từ sau lưng, xộc thẳng vào quần áo.
Cảm giác ấy rất thật… như thể nàng còn sống và đang hứng gió đông.
Khách mời từ cầu thang đi tới, chưa đầy hai bước đã đến phòng riêng được hẹn sẵn, cửa phòng không đóng, nên lúc Hạ Trang và Lý Mộ Dung đứng trước cửa thì trực tiếp tổng thấy một nam một nữa đang ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt, Hạ Trang sững sờ, Lý Mộ Dung nhìn với vẻ tò mò.
Khương Thanh Tố nhìn vào mắt của Thiện Tà, phát hiện mắt của hắn đang nhìn về phía cửa, vì thế nàng cũng nhìn ra theo, đúng lúc trông thấy phu thê Hạ Trang, nàng lập tức ngớ ra, nhếch miệng cười, đưa tay đẩy nhẹ ngực Thiện Tà ra, sau đó đứng dậy, ngượng ngùng nói: “Phu quân, ban ngày ban mặt mà chàng làm gì thế? Chớ để người ta cười chê.”
Nói xong, nàng điềm nhiên ngồi xuống một bên, chớp chớp mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mặt Thiện Tà lạnh tanh, gấp quạt lại: “Trên mặt cô có rất nhiều lớp da người.”
Một lớp da một chiếc mặt nạ, nàng muốn biến thành ai thì có thể biến thành người đó.
Khương Thanh Tố nghe hiểu lời này, Thiện Tà đang nói mỉa nàng trở mặt nhanh, nhưng nàng cũng chẳng để ý, trước kia nàng đã từng bị người ta nói không biết xấu hổ biết bao lần, lời nói của Thiện Tà vẫn coi như có văn hóa.
Nếu giả vờ không nghe hiểu thì sẽ không hiểu.
Do đó Khương Thanh Tố chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội: “Ngài nói gì cơ?”
Thiện Tà nói: “Diễn cho tròn vai của cô đi.”
Khương Thanh Tố gọi người vào, Hạ Trang và Lý Mộ Dung vào phòng thì cứ cảm thấy quái quái, hai người này nhìn thế nào cũng không giống thương nhân, Hạ Trang nghiêng người nhìn Lý Mộ Dung và do dự có nên rời khỏi đây ngay lúc này hay không.
“Hạ trang chủ.” Khương Thanh Tố chắp tay trước, nháy mắt ra hiệu cho tiểu như mang đồ ăn lên, tiểu nhị vội vàng ra ngoài chào hỏi.
Hạ Trang dẫn Lý Mộ Dung đi vào, Khương Thanh Tố lập tức nhìn về phía Lý Mộ Dung, sau một lúc quan sát nàng đã có thể khẳng định rằng, Lý Mộ Dung ban này này chính là mai linh, chỉ là Thiện Tà và nàng đều là người cõi âm, có thể ẩn thân trước mặt đối phương bất cứ lúc nào, cho nên mai linh cũng không nhận ra việc bọn họ không phải người phàm.
Hạ Trang đi về phía Thiện Tà, thấy Thiện Tà chẳng thèm đoái hoài đến bọn họ, vì thế hắn quay sang hỏi Khương Thanh Tố: “Bà chủ Bạch?”
“Vâng.” Khương Thanh Tố gật đầu.
Hạ Trang cười khẽ, nụ cười có chút bất đắc dĩ, hắn nói: “Xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, trông ông chủ Bạch và bà chủ Bạch không có vẻ gì là thương nhân, nhưng cũng không giống người bình thường.”
Khương Thanh Tố mỉm cười, châm trà cho hai người trước mặt nói: “Trước khi làm kinh doanh, phu quân nhà ta từng làm quan mấy năm.”
Hạ Trang nghe nói đối phương từng làm quan thì hai mắt sáng lên, gật đầu nói: “Ra là vậy, chả trách không giống người thường.”
Nói là làm quan thì còn có vài phần đáng tin.
Trên bàn cơm, Khương Thanh Tố bảo Hạ Trang giới thiệu đèn mai cho mình, Hạ Trang còn mang theo một gốc mai, lúc này đang ở trên tay của hạ nhân ngoài cửa, khi hạ nhân bê vào hương thơm của nó lập tức lan ra khắp phòng, gốc mai có bảy bông mai nhỏ, mỗi bông đều đang nở rộ, trong hoa có sáp.
Khương Thanh Tố nhìn nó ở khoảng cách gần, thật ra nàng cũng thích những thứ như này, nếu trên đời thật sự có người nghiên cứu ra đèn mai thì nàng chắc chắn sẽ mua cho bằng được. Nhưng chỉ tiếc rằng, trong đèn mai trước mắt có một giọt máu của mai linh, nó được giấu ở bên dưới rễ của gốc mai để đèn mai phát huy được hết công dụng của nó, hơn nữa, nàng cũng không thích động vào những thứ dính máu, dù nó có đẹp đến đâu đi chăng nữa.
Sau khi Khương Thanh Tố nghe Hạ Trang giới thiệu chi tiết về đèn mai xong thì cười nói: “Đèn mai này quả thực mới lạ, nhưng ta vẫn có một vài nghi vấn, nhân tiện hôm nay lệnh phu nhân cũng theo tới đây, đúng lúc có thể gỡ bỏ được nghi hoặc trong lòng ta. Xin hỏi phu nhân, người làm thế nào để hoa mai biến thành sáp? Cho dù là giả, và được chiết cành một cách khéo léo, thì với một chút sáp như này, làm sao có thể cháy bảy ngày bảy đêm được.”
Lý Mộ Dung nghe vậy ngây ra, lo lắng nhìn Hạ Trang.
Hạ Trang nói: “Bà chủ Bạch, không phải ta không nói cho cô, mà đây là bí phương của Mai trang ta, nếu để truyền ra ngoài, cô bảo sau này ta còn kiếm tiền thế nào đây?”
Khương Thanh Tố liên tục gật đầu: “Phải, là ta mạo phạm.”
Người ngồi đối diện nhấc đũa lên nhưng không gắp thức ăn, Khương Thanh Tố lại hỏi: “Hồi còn làm quan, phu quân nhà ta đều làm quan ở kinh đô, đó dù sao cũng là hoàng thành, là nơi đất rộng người đông, cho nên có rất nhiều câu chuyện thú vị. Có một lần, ta được nghe phu nhân của một vị quan khác kể lại một câu chuyện thú vị, trong cung có một vị Lý phi trước giờ say mê hoa cỏ, nàng trồng hơn trăm loài trong viện của mình, bình thường chẳng thích nói chuyện với mọi người, nhưng lại thích lén nói bí mật của mình cho hoa cỏ trong viện. Hôm đó đúng lúc là trung thu trăng tròn, hoàng thượng sai người đem rất nhiều hoa cúc tới để mọi người cùng thưởng thức, trong đó có một vị phi tử được sủng ái ngắt một bông cài lên tóc, nào ngờ bị Lý phi này trông thấy, Lý phi không đành lòng nhìn hoa bị tàn phá nên đã đôi co với vị sủng phi này vài câu, cuối cùng Lý phi bị hoàng thượng trách cứ, một mình lủi thủi trở về tẩm cung.”
“Sau đó thế nào?” Hạ Trang không nói gì, mai linh trong cơ thể của Lý Mộ Dung lần đầu tiên nghe kể chuyện thì vô cùng hứng thú, mở to hai mắt.
Khương Thanh Tố nói: “Sau rằm trung thu, Lý phi nói với cung nữ và thái giám bên cạnh mình rằng, đêm qua hoa cỏ khắp viện hóa thành tiên nữ cùng nàng đón lễ, để cảm ơn hằng ngày nàng đã yêu thương và chăm sóc chúng. Chuyện này đã gây ra náo loạn trong cung, có người nói rằng Lý phi bị hoàng thượng khiển trách, mất đi sủng ái của hoàng thượng nên mới bị điên mà ăn nói lung tung, thế nhưng ta lại không nghĩ như vậy.”
Sắc mặt của Hạ Trang khá u ám, mai linh lại không như thế, nàng cười nói: “Ta cũng là người yêu thích hoa cỏ.”
“Đúng thế, phu nhân có lòng yêu hoa, nói không chừng một ngày nào đó cũng có thể gặp được hoa biến thành người để tới cảm tạ. Ta thấy trên thế gian này có rất nhiều chuyện li kì, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*), có lẽ thật sự có có quỷ thần như người ta thường nói. Chẳng qua chúng ta không nhìn thấy được mà thôi. Giống như đèn hoa mai do chính tay phu nhân vun trồng này, nếu phu nhân không nói với người ngoài rằng cây này do phu nhân trồng, người không biết chắc chắn sẽ cho rằng đây là hoa mai thành tinh.” Khương Thanh Tố nói đến đây, sắc mặt của mai linh cuối cùng cũng biến đổi.
(*) Thiên ngoại hữu thiên: trời còn có trời cao hơn; Nhân ngoại hữu nhân: người còn có người giỏi hơn.
Hạ Trang rủ mắt, hắng giọng: “Không phải bà chủ Bạch muốn mua đèn sao? Kể chuyện này là có ý gì?”
Khương Thanh Tố giữ nguyên nụ cười trên môi, nói: “Ta thấy đèn mai nên nhất thời cao hứng, với lại sự khéo léo của người tạo nên chiếc đèn này khiến ta khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Tuy nhiên, phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất như mai thế này quả thực không giống nữ tử bình thường, nói người là tiên nữ do hoa mai hóa thành thì chính xác hơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT