Người dẫn chương trình bắt đầu mở màn bữa tiệc.
Mở đầu bữa tiệc là.phần chọn cặp khiêu vũ với nhau.
Hàn Cẩm Dao vốn không giỏi khiêu vũ nên về khoản này cô không có hứng thú.
Cô đứng cầm ly rượu, lắc qua lắc lại, nhìn mọi người khiêu vũ. Một người đàn ông mặc bộ vest màu trắng đi tới, mỉm cười, đưa tay hơi cúi người ngỏ ý muốn mời cô.
"Cô gái, tôi có thể mời cô làm bạn nhảy của tôi được không?"
Hàn Cẩm Dao từ chối nhẹ nhàng: "Thật sự xin lỗi anh, tôi không biết nhảy."
Người đàn ông vẫn muốn thử mời cô thêm lần nữa: "Không biết nhảy cũng không sao, tôi có thể dạy cô nhảy."
Hàn Cẩm Dao thấy đối phương nhất quyết muốn mời mình, cô đành gật đầu đồng ý với đối phương.
Cô đưa tay ra định đặt lên tay của đối phương thì có một bàn tay khác nắm lấy tay cô, anh nhìn người bên cạnh nói: "Hôm nay cô ấy sẽ nhảy với tôi."
Hàn Cẩm Dao tròn mắt nhìn Thẩm Minh Viễn, cô định rút tay về nhưng anh lại nhanh hơn một bước, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, ánh mắt cô nhìn anh như muốn toé ra lửa.
Người đàn ông đó thấy vậy lập tức bỏ ý định, quay người rời đi.
Anh không để ý đến sự tồn tại của mọi người xung quanh, vòng tay ra sau ôm lấy eo cô, kéo sát lại gần mình, cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế! Nhìn vậy nhiều người lại tưởng cô có ý gì khác với tôi thật đó."
Hàn Cẩm Dao nghiến răng chỉ nói được một từ: "Anh…"
Thẩm Minh Viễn bật cười, giọng châm biếm: "Vậy có nhảy hay không?"
Hàn Cẩm Dao nhìn anh chằm chằm, mạnh miệng nói: "Có, đương nhiên là có."
Thẩm Minh Viễn buông tay, lùi về sau hai bước, đưa tay làm động tác mời chào cô.
Hàn Cẩm Dao đưa tay, nắm lấy tay anh, một tay còn lại đặt lên vai anh. Tay anh nhẹ nhàng đặt vào eo cô, bàn tay vừa đặt vào anh đã cảm nhận được eo cô có vẻ rất nhỏ, thật sự rất nhỏ.
Thẩm Minh Viễn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nhoẻn miệng cười mãn ý.
Hàn Cẩm Dao vốn không có năng khiếu khiêu vũ, mấy lần dẫm phải giầy anh, cô lại nhăn nhó mặt mày nhìn anh.
Thẩm Minh Viễn không để ý, anh vẫn chầm chậm nhảy để cô bắt nhịp theo mình.
Thẩm Minh Viễn: "Tôi tưởng cô là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng cái gì cũng phải giỏi chứ nhỉ?"
Hàn Cẩm Dao ngước nhìn anh, giọng lạnh lùng: "Anh đang cà khịa tôi đúng không?"
Thẩm Minh Viễn đắc ý, nói: "Cứ cho là thế đi."
Hàn Cẩm Dao cúi mặt, nhỏ nhẹ nói: "Đâu phải cái gì tôi cũng giỏi đâu."
Thẩm Minh Viễn cúi nhìn người trước mặt, nói: "Không sao, không biết cũng không sao, tôi có thể dạy cô."
Cô dừng lại, không khiêu vũ nữa, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bớt ra vẻ với tôi đi."
Hàn Cẩm Dao buông tay khỏi vai và tay anh, lùi về sau vài bước, nói: "Không nhảy nữa. Tôi không có hứng thú với mấy kiểu này."
Cô quay người bỏ đi, lúc đi qua bàn rượu tiện tay cầm một ly rượu vang rời đi xa khỏi tầm mắt của Thẩm Minh Viễn.
Cô vào phòng nghỉ mà bữa tiệc đã chuẩn bị cho khách mời, ngồi trên ghế sofa lắc lư ly rượu, thi thoảng lại cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Điện thoại trong túi xách ting lên một tiếng, Hàn Cẩm Dao đặt ly rượu lên bàn, với lấy điện thoại trong túi mở ra xem.
Tin nhắn gửi đến với nội dung: "Tổng giám đốc mới của tập đoàn Thẩm Viễn, nhất định hôm nay cô phải qua chào hỏi tạo ấn tượng cho người ta đó nhé!"
Sau đoạn tin nhắn còn đính kèm thêm một tấm ảnh. Hàn Cẩm Dao bấm vào tấm ảnh, một lúc sau tấm ảnh tải lên được, cô nhìn người trong ảnh không hề có phản ứng gì, cầm lấy ly rượu uống cạn rồi cất điện thoại đi xuống nơi tổ chức bữa tiệc.
Hàn Cẩm Dao đi qua bàn để rượu và đồ ăn nhẹ, cô đứng lại cầm một đĩa dâu lên ăn, cô quay người đứng qua sát xung quanh, vẫn không bắt gặp người cô cần tìm.
Cô ăn hết mấy miếng dâu tây, lại cầm một ly rượu vang lên uống, một ly, hai ly, ba ly, với hành động này của cô người khác nhìn vào lại nghĩ cô đang có chuyện không vui tìm rượu để giải sầu. Nhưng đúng là cô đang không vui thật, lúc nhìn thấy bức hình người đàn ông đó trong điện thoại cô đã muốn chửi tục luôn rồi, cô không muốn gặp nhưng lại cứ xô đẩy cô để cô phải gặp người đó.
Hàn Cẩm Dao uống xong ly rượu thứ tư, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp Thẩm Minh Viễn ở phía xa, anh đang nói chuyện với một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, bọn họ nói chuyện rất vui vẻ.
Cô không vội sang làm phiền đến cuộc trò chuyện của họ, đợi họ nói chuyện xong, Hàn Cẩm Dao cầm hai ly rượu bước về phía anh.
Hàn Cẩm Dao: "Hoá ra Tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Viễn là anh?"
Thẩm Minh Viễn đút tay túi quần, nhìn cô, hai má cô ửng hồng, hơi thở còn phả ra mùi nồng nặc rượu anh đoán chừng cô đã uống khá nhiều rượu.
Anh gật đầu: "Phải. Làm sao?"
Hàn Cẩm Dao đưa một ly rượu về phía anh, thẳng thắn nói: "Sắp tới, Hằng Thịnh chúng tôi sẽ hợp tác với Thẩm Viễn các anh, tôi hi vọng hai bên sẽ hợp tác vui vẻ."
Thẩm Minh Viễn bật cười, nhận lấy li rượu từ cô: "Tôi chưa tay từng thấy ai nói chuyện với đối tác như cô, đây là cách nhân viên công ty cô tiếp rượu công ty đối tác sao?"
Hàn Cẩm Dao không trả lời anh, cô cạch ly với anh rồi uống cạn ly rượu.
Hàn Cẩm Dao: "Sếp Thẩm, hợp tác vui vẻ."
Thẩm Minh Viễn nhếch môi cười, anh cũng uống cạn ly rượu rồi nói thêm một câu: "Hợp tác vui vẻ."
Hàn Cẩm Dao không còn lưu luyến gì nữa, cô chỉ chờ anh nói xong câu đó là lập tức quay người rời đi.
Lúc đi qua bàn để hoa quả, cô không quên cầm lấy một đĩa dâu tây, cô thích ăn dâu tây, đặc biệt là loại dâu tây càng chua cô càng thích, mà người đó lại không thích ăn dâu tây.
Hàn Cẩm Dao quay lại phòng nghỉ dành cho khách mời, cô ngồi xem mấy quyển tạp chí trên bàn vừa ăn dâu tây, đột nhiên có người gõ cửa, cô nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa mỉm cười nói: "Thưa cô, tôi mang đồ ngọt lên cho cô."
Hàn Cẩm Dao ngạc nhiên: "Tôi không có gọi đồ ngọt."
Nhân viên phục vụ nói: "Đây là đồ ngọt khách sạn chúng tôi chuẩn bị cho mỗi vị khách mời của bữa tiệc."
Hàn Cẩm Dao không còn thắc mắc gì, cô nhận lấy khay bánh ngọt và đồ uống quay trở lại phòng.
Bánh kem là vị dâu, nước uống cũng là vị dâu, đều là vị dâu mà cô thích.
Cô lại vừa ngồi vừa ăn bánh kem vừa uống nước vừa xem tạp chí.
Không biết đã qua nhiêu lâu, Hàn Cẩm Dao ăn hết đĩa bánh kem, uống gần hết cốc nước cô nhìn đồng hồ trên tay, lúc này là hơn chín giờ tối, cô nghĩ chắc là tiệc cũng sắp tan rồi, cô dọn dẹp lại mấy quyển tạp chí, đứng dậy vừa bước ra gần đến cửa thì cánh cửa từ bên ngoài được đẩy vào. Cô dừng bước, Thẩm Minh Viễn bước vào nhìn thấy cô, anh không hề ngạc nhiên mà lại vô cùng vô tư, hỏi: "Chuẩn bị về à?"
Hàn Cẩm Dao không nói nhiều chỉ "ừ" với anh một tiếng.
Thẩm Minh Viễn bước vào phòng, cô cũng không quay lại mà trực tiếp bước ra cửa.
Anh nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi, lập tức quay lại, gọi: "Cẩm Dao."
Hàn Cẩm Dao dừng bước, ngoái đầu lại nhìn: "Có chuyện gì?"
Giọng anh trầm thấp:"Tôi đưa cô về."
Cô không suy nghĩ mà lập tức từ chối anh: "Không cần. Tôi không muốn mắc nợ anh."
Đúng vậy, không liên quan gì đến nhau, không nợ gì nhau là cách tốt nhất để không làm cho cả hai cảm thấy khó xử với nhau, không cần phải gặp nhau nhiều.
Hàn Cẩm Dao đứng đợi xe dưới sảnh khách sạn, đợi một lúc thì xe taxi cũng đến, cô vừa đưa tay ra mở cửa xe thì đột nhiên có người nắm tay lấy cổ tay cô, ngăn cô lại, không nói gì nhiều người đó lập tức đóng cửa xe lại.
Thẩm Minh Viễn nhìn cô, lặp lại câu nói vừa nãy: "Tôi đưa cô về."
Hàn Cẩm Dao tỏ thái độ, khó chịu nói: "Không cần."
Cô gỡ từng ngón tay của Ấn ra khỏi cổ tay của mình, nhưng Thẩm Minh Viễn lại ngang ngược lập tức nắm chặt lấy hai tay cô.
Thẩm Minh Viễn: "Cô không nghe lời là tôi sẽ hôn cô ở đây luôn đấy."
Hàn Cẩm Dao: "Anh dám."
Thẩm Minh Viễn: "Không có gì là tôi không làm được cả." Nói đến đây anh nắm chặt hai tay cô, kéo cô sát lại gần, nói nhỏ vào tai cô: "Kể cả chuyện lên giường cùng phụ nữ tôi cũng từng làm rồi, với cô tôi cũng không ngại."