Người ta thường nói, tình yêu thời tuổi học trò là thứ tình yêu trong sáng và đơn thuần nhất.
Tình yêu ấy tựa như mưa mùa hạ, gió lạnh mùa xuân, tuyết trắng mùa đông.
Nếu ai đó hỏi, mối tình đầu của Hàn Cẩm Dao là ai?
Thì mọi người cũng sẽ chỉ có thể trả lời đó là Thẩm Minh Viễn.
Nếu ai đó hỏi, vì sao hai người họ chia tay? Lý do đến từ ai?
Thì mọi người cũng sẽ chỉ có thể trả lời đó là vì Thẩm Minh Viễn.
Hàn Cẩm Dao từng chê Thẩm Minh Viễn là công tử bột, mang vận đào hoa, sát gái. Cô từng thề với cả lớp sẽ chẳng bao giờ rung động trước anh.
Nhưng, ghét của nào trời trao của đó. Hàn Cẩm Dao cũng không ngờ rằng chính cô lại đi ngược với những gì mình từng nói.
Nhưng, tình nồng nàn đến mấy cũng sẽ có lúc phải nhạt nhòa.
Ngôn Tình Nữ PhụThẩm Minh Viễn được con là người mang vận đào hoa, số bạn nữ thích anh đếm trên đầu ngón tay cũng không đếm được hết. Trước khi Thẩm Minh Viễn có bạn gái, anh từng có tin đồn đang yêu một bạn cùng khóa, nhưng tin đồn ấy thật giả như nào thì chẳng ai biết, đến khi anh nắm tay Hàn Cẩm Dao sau mỗi giờ tan học thì tin đồn ấy dần dần mới bị dập tắt.
Tháng 9 năm đó, vào dịp sinh nhật 19 tuổi của Hàn Cẩm Dao, anh nói sẽ đón sinh nhật cùng với cô ấy vậy mà ngày hôm đó anh lại thất hứa.
Ngày hôm đó, Hàn Cẩm Dao cùng nhóm bạn rủ nhau ra công viên ăn bánh kem uống trà sữa. Đang ngồi hát vui vẻ với nhau đột nhiên Lâm Nam Nguyệt giật tay áo cô chỉ chỉ: "Cẩm Dao, hình như đó là người yêu mày phải không?"
Hàn Cẩm Dao vẫn không nhìn lên, cô mỉm cười, nói: "Người yêu tao hôm nay bận rồi mà anh ấy không ra đâu."
Lâm Nam Nguyệt vẫn không từ bỏ, cô ấy lại kéo tay cô, nghiêng đầu chỉ về phía trước cách chỗ bọn họ ngồi một quán bánh tráng.
"Đó đó, kìa kìa. Còn đang nói chuyện vui vẻ với ai nữa kìa."
Hàn Cẩm Dao nhìn theo hướng mà Lâm Nam Nguyệt chỉ, cô ngỡ ngàng sửng sốt trước những gì mình tận mắt nhìn thấy, người ngồi phía xa đó là anh, rõ ràng anh nói anh có việc bận không đi được, sao anh lại xuất hiện ở đây, người bên cạnh anh là ai?
Hàn Cẩm Dao không nói gì, cô đứng dậy bước về phía anh. Cô vừa đi vừa cố gắng nhớ ra tên người con gái bên cạnh anh, trong đầu cô hiện lên một cái tên quen thuộc "Hà Dương Chi".
Cô lấy hết can đảm, bước thật nhanh về phía anh.
Thẩm Minh Viễn nhìn thấy cô thì giật mình, anh đứng dậy vội vàng giải thích: "Cẩm Dao, chuyện không như em nghĩ đâu. Lúc anh đi mua quà sinh nhật tặng em thì cô ấy bị xe tông, chân bị chảy máu không đi được nên anh mới giúp cô ấy."
Hàn Cẩm Dao cười chua chát, tưởng rằng câu đầu tiên cô nói sẽ hỏi vì sao anh lại làm thế với cô, cũng không phải hỏi là hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì khác mà cô không biết, mà câu đầu tiên cô thốt ra lại là "Chúng ta chia tay đi."
Kể từ giây phút ấy hình ảnh đẹp của Ấn trong tâm trí của cô đã bị bay màu, cô không còn lưu luyến gì với anh nữa, dứt khoát quay người bước đi.
Thẩm Minh Viễn vội vàng chạy theo sau kéo tay cô giải thích với cô, nhưng cô không tin, cô chỉ tin vào những gì mình vừa thấy mà thôi.
Ngày hôm đó, đứng trước mặt anh cô đã kìm nén không khóc một tý nào cả, chỉ khi về đến nhà, đi lên phòng cô mới ấm ức bật khóc.
Ngày hôm đó cô đã khóc rất nhiều, khóc tới mức mệt lả người mà ngủ thiếp đi tới tận sáng ngày hôm sau.
Tiếng chuông báo thức kêu ing ỏi, đánh thức cô khỏi giấc mơ còn đang dang dở. Hàn Cẩm Dao ngồi dậy vươn via một cái, đột nhiên chợt nhớ về giấc mơ đêm qua mà thở dài.
"Lại mơ thấy anh ấy nữa rồi."
Giấc mơ đêm qua quá chân thực, bao nhiêu lâu rồi cô chưa mơ thấy cảnh đau thương ấy nhỉ?
Người ta bảo tình đầu là tình khó quên dù vậy cô vẫn kiên quyết nói cô sẽ quên được anh, nhưng những giấc mơ về anh lại không cho phép cô quên đi anh, quên đi quá khứ của hai người họ.
Cô từng nghĩ, từ năm 19 tuổi đó sẽ không bao giờ có chuyện gặp lại anh và cũng sẽ không nghĩ về anh nữa. Nhưng điều cô nghĩ đã sai, hơn một năm nay, cô bắt đầu nhớ về quá khứ, nhớ về anh, nhớ về câu chuyện còn đang dang dở của hai người họ.
Thỉnh thoảng, cô vẫn thường mơ thấy anh, anh vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Có lần cô mơ thấy anh, anh hỏi cô, vì sao lại chia tay? Khi đó cô không biết trả lời như thế nào mà chỉ im lặng nhìn anh.
Ngày qua ngày, cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng những giấc mơ về anh cứ lại xuất hiện. Tuy chỉ là mơ nhưng lại có những giấc mơ khiến cô cảm thấy rất chân thực, như lại trải qua thêm một lần nữa.
Để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, Hàn Cẩm Dao tranh thủ đến một cửa hàng thời trang nổi tiếng ở Lâm Giang. Cửa hàng thời trang này là do một người chị đã giới thiệu cho cô, nghe nói cửa hàng này đã có tuổi đời 30 năm, quần áo và váy dạ hội trong cửa hàng đều làm thủ công. Hai ngày trước chuẩn bị đi Lâm Giang, cô đau đầu không biết nên mặc gì, Nghiêm Hoàng Châu liền giới thiệu cho cô đến cửa hàng này, gọi điện thoại cho nhân viên ở đây họ nói váy dạ hội đều phải đặt trước, cô cứ nghĩ là hết cơ hội rồi nhưng nửa tiếng sau họ lại gọi lại cửa hàng họ mới thiết kế một bộ váy dạ hội nên cô đã ngay lập tức đặt chiếc váy đó.
Cô từng nghe loáng thoáng chủ cửa hàng trước đây là một bà cụ bây giờ đã 80 tuổi, sau này bà không thể làm được nữa nên đã giao lại cho cháu trai của mình. Cậu cháu trai ấy nghe đâu cũng là du học ngành thiết kế thời trang ở Mỹ cũng có tiếng trong ngành thời trang.
Hàn Cẩm Dao chọn cho mình một chiếc váy dạ hội mày đen xẻ tà bó sát người, phần ngực được may nếp vải dập sóng đính kèm thêm viên ngọc trai.
Cô từ phòng thay đồ bước ra, nhân viên ở đó vừa trông thấy thì hết lời khen ngợi: "Ôi, chiếc váy này hợp với chị quá."
Hàn Cẩm Dao cũng quen với những kiểu câu khen khách hàng như này, cô khiêm tốn mỉm cười.
Nhân viên giúp cô chỉnh lại chiếc váy, mang ra cho cô một bộ trang sức, nói: "Thưa cô, đây là bộ trang sức mà chúng tôi đã chuẩn bị giúp cô."
Hàn Cẩm Dao bất ngờ, cô chỉ đặt bộ váy này còn trang sức cô hoàn toàn không có nhờ họ chuẩn bị giúp.
Cô định hỏi nhân viên thì đột nhiên điện thoại cô đổ chuông, là Nghiêm Hoàng Châu gọi đến.
Cô lịch sự nói xin lỗi với nhân viên rồi nghe máy.
"Chị gọi em có việc gì không?"
Hàn Cẩm Dao chưa nhìn thấy mặt của chị nhưng đã nghe thấy tiếng cười của chị ở đầu dây bên kia.
"Em thấy bộ trang sức đó chưa? Vừa ý với em không?"
Lúc này cô mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra bộ trang sức kia là Nghiêm Hoàng Châu chuẩn bị cho cô.
Hàn Cẩm Dao mỉm cười nói: "Em nhận được rồi. Cảm ơn phú bà nhiều nhé!"
Nghiêm Hoàng Châu nói với giọng kiêu ngạo: "Không có gì. Mỗi lần đi đâu cứ phải để chị đây lo lắng hơi mất việc đấy nhé!"
Hàn Cẩm Dao hơi rưng rưng nước mắt, suốt bao nhiêu năm qua Nghiêm Hoàng Châu dù có là mang danh cô chủ nhỏ của nhà họ Nghiêm cũng không bao giờ bỏ rơi cô, từ cấp ba cho đến tận nhà giờ vẫn luôn vậy.
Không thấy Hàn Cẩm Dao nói gì, Nghiêm Hoàng Châu hạ giọng nói: "Chị thấy em kiếm tiền ngày đêm như thế, lẽ nào vẫn chưa chả hết số nợ đó sao? Em cứ nghĩ cho người khác, có bao giờ mày nghĩ cho mình hay chưa?"
Lời nói của Nghiêm Hoàng Châu khiến cô hơi bối rối, cô không muốn trả lời câu hỏi của chị, nhanh chóng lấy lý do phải đi trang điểm để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Vừa tắt máy, đột nhiên phía sau có người lên tiếng gọi cô: "Hàn Cẩm Dao?"
Cô theo phản xạ ngoảnh lại nhìn, sắc mặt cô còn trông khó coi hơn lúc nãy, cô bất ngờ thốt lên tên anh: "Thẩm Minh Viễn?"
Thẩm Minh Viễn ung dung đút tay túi quần bước về phía cô.
"Sao thế giới này nhỏ bé thế nhỉ? Đi đâu cũng đụng phải cô."
Hàn Cẩm Dao nhìn anh với ánh mắt chế giễu: "Ôi trời, hòn đá này ai ném ra đây vậy." Nói đến đây cô cúi xuống làm động tác phủi bụi trên váy rồi nói: "Suýt chút nữa là vấp ngã làm bẩn chiếc váy xinh đẹp này rồi."
Thẩm Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, cười khẩy, lắc đầu, không nói được câu gì.
Hàn Cẩm Dao thấy anh nhìn mình, cô cũng không ngại ngẩng cao đầu nhìn anh.
"Nhìn gì mà nhìn? Mười năm trước anh nhìn chưa đủ hay sao mà giờ cứ nhìn tôi chằm chằm như thế?"
Thẩm Minh Viễn đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vẻ đẹp này của cô cũng bình thường. So với những cô gái mà tôi từng gặp trước đây thì cô chỉ được 6/10 điểm mà thôi!"