Kể từ lần gặp cuối cùng với Hàn Cẩm Dao, Thẩm Minh Viễn vì muốn bản thân không nhớ đến cô, quên những lời đau lòng mà cô đã nói với anh mà đã chọn cách đến trụ sở bên Đức công tác.
Hà Dương Chi khi hay tin thì anh đã đáp sân xuống nước Đức được hai ngày. Cô ta gọi điện nũng nịu với anh: “Sao anh lại bỏ em để sang bên đó vậy? Thế còn lễ đính hôn của chúng ta thì sao?”
Thẩm Minh Viễn không hề quan tâm đến mấy chuyện mà cô ta vừa nói, anh trả lời cho có: “Thế cô tìm đại ai mà đính hôn đi, tôi bận lắm.”
Hà Dương Chi tức giận, bĩu môi nói: “Không được, dù không đính hôn thì chúng ta vẫn phải tổ chức đám cưới.”
Thẩm Minh Viễn cười khẩy, mỉa mai nói: “Tôi không có ý định về nữa, cô lấy ai thì lấy nhé!”
Hà Dương Chi còn chưa kịp phản bác lại đã bị anh cúp máy trước, cô ta tức giận không thể làm gì được mà chỉ có thể chút giận hết đồ đạc trong phòng.
Chuyện Thẩm Minh Viễn đi Đức không lâu sau cũng bị Thẩm Minh Quân biết được, ông lại gọi cho anh mắng chửi anh, anh đã quen với những chuyện như vậy nên coi mấy lời ông chửi như gió thoảng mây bay, chuyện bị chửi cứ như cơm bữa nghe nhiều rồi sẽ thành quen tai.
Truyện Bách HợpCũng chính vì lý do Thẩm Minh Viễn đi Đức mà Thẩm Minh Quân cũng phải nhẹ nhàng xoa dịu nhà họ Hà để họ đồng ý cùng huỷ bỏ chuyện đính hôn chỉ tiến hành để lễ cưới vào tháng sau.
Hơn ba tuần, Thẩm Minh Viễn ở bên Đức, tuy không gặp được người đó, nhưng anh vẫn luôn theo dõi cô qua tài khoản mạng cá nhân của cô. Điều này anh vẫn luôn làm nó trong suốt 9 năm, không ai biết điều này, cũng chẳng ai biết có một Thẩm Minh Viễn vẫn luôn nhớ về người đó, kể cả cô vẫn không hề hay biết.
Đầu tháng 1, ánh nắng chan hòa, xen lẫn chút gió lạnh mùa đông thổi vi vu.
Cuối tuần, theo lời đã hứa với bố, Hàn Cẩm Dao đến đón ông. Trình Phương từ trong phòng làm việc đi ra bắt gặp thấy cô, bà mỉm cười, hỏi: “Cháu đến đón bố à?”
Hàn Cẩm Dao: “Dạ, vâng.”
Trình Phương: “Ông ấy nhớ hôm nay cháu sẽ đến đón nên dậy rất sớm, tâm trạng có vui lắm.”
Hàn Cẩm Dao: “Thế ạ!”
Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện cũng đến cửa phòng của bố cô, Trình Phương tạm biệt cô ở ngoài cửa để đi thăm những người già khác, Hàn Cẩm Dao hơi gật đầu chào bà một câu rồi mở cửa bước vào phòng.
Lúc bước vào, Hàn Cẩm Dao đã thấy bố mình mặc áo vest chỉnh tề ngồi ở ghế vừa xem tivi vừa đợi cô, thấy cô đến, ông liền tắt tivi, “Con đến rồi à? Chúng ta mau đi thôi!”
Hàn Cẩm Dao đi tới, khoác tay ông, vui vẻ khen ông: “Hôm nay trông bố đẹp trai thật! Lâu lắm rồi con chưa nhìn thấy bố mặc vest.”
Nói đến đây, cô hơi cúi xuống nhìn ông, trên gương mặt ông lúc này đây luôn tràn gập niềm vui và ý cười, ông vừa đi vừa trả lời cô: “Bố còn nhớ bộ vest này là mẹ con mua cho bố lúc bố cho ra mắt sản phẩm mới của công ty, đến nay đã mấy chục năm, tuy là đã cũ nhưng mà đây là quà mẹ con tặng, bố luôn cất kĩ nó đấy.”
Hàn Cẩm Dao cũng chiều theo ý ông, cười cười nói: “Mẹ mà biết bố vẫn giữ chiếc áo này kiểu gì mẹ cũng vui lắm đây.”
Cô để ý, năm nào đến ngày này tinh thần của bố cô rất tỉnh táo, ông không quên bất cứ chuyện gì cả, kể cả chuyện cũ trước đây về mẹ ông đều nhớ. Những ngày như này, ông luôn cười cười nói nói vui vẻ với cô, ông chưa từng buồn rầu ủ rũ, ngay cả đứng trước mộ của mẹ cô, ông vẫn giữ được sự bình thản và niềm vui trên gương mặt.
Hàn Thịnh Bằng cầm bó hoa cúc, quỳ một gối xuống bãi cỏ, đặt bó hoa xuống cạnh tấm bia mộ khắc ba chữ Hoàng Phương Lan. Hốc mắt ông sâu thẳm, khóe mắt có những nế nhăn hiện rõ sau nụ cười của ông, nhìn di ảnh của người vợ quá cố trên bia mộ, giọng nói ông khàn khàn trầm nhẹ: “Bà ở bên đấy có sống tốt không? Bà biết không, tôi với Cẩm Dao nhớ bà lắm đấy.”
Ông đưa ta ra, nhổ những cây cỏ dại mọc quanh ngôi mộ của bà, nói chuyện nhỏ nhẹ: “Mấy dạo này tôi hay mơ thấy bà, có phải bà cũng đang nhớ tôi đúng không?”
“Bà nhớ tôi thì tôi càng mừng, biết bao giờ chúng ta mới được gặp nhau đây.”
Câu nói ấy của ông đột nhiên làm cô ngồi cạnh ông rơm rơm nước mắt, cô cố kìm nén để không rơi lệ trước mặt ông. Cô không nói gì, mà tiế tục nhổ cỏ. Thật ra không phải là ông không biết buồn, mà những nỗi buồn ấy ông luôn giấu cô, giấu nó ở trong lòng, cô phát hiện ra ông là người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình. Cô còn nhớ, năm cô học năm 3 đại học, cũng là năm giỗ đầu của mẹ, ngày hôm đó bố vẫn nói chuyện bình thường tiếp đón khách đến dự ngày giỗ của mẹ như thường, nhưng đến tối, lúc cô không thể nào ngủ được, rời khỏi phòng xuống dưới nhà đã vô tình bắt gặp dáng vẻ của ông ngồi ngoài trời vừa ngồi uống rượu vừa khóc một mình, thậm chí là cô còn nghe thấy được những lời tự trách bản thân của ông, khi đó cô nhận ra, không hải bố cô không biết buồn chỉ là bố cô giỏi che giấu nỗi buồn đó đi mà thôi.
Cuối cùng, cỏ quang mộ cũng được nhổ sạch, cô đứng dậy, cúi xuống đỡ ông đứng dậy: “Nhổ cỏ xong rồi, chúng ta mau về thôi bố ơi!”
Hàn Thịnh Bằng chạm nhẹ vào di ảnh trên tấm bia mộ, nói lời tạm biệt với vợ người vợ quá cố của mình rồi sau đó cùng con gái rời khỏi nghĩa trang.
Sau khi về đưa Hàn Thịnh Bằng trở về trung tâm, Hàn Cẩm Dao cũng lái xe trở về trung tâm thành phố.
Hơn một giờ chiều, Hàn Cẩm Dao trở về công ty, đang làm dở chiếc váy cưới thì lại nhận được điện thoại từ một số máy lạ, cô không có ý định trả lời nhưng đối phương có vẻ vẫn cố chấp mà gọi cho cô hết lần này đến lần khác.
Điện thoại vẫn đổ chuông liên tục, cô bắt máy nghe, lười nhác bật loa ngoài đặt trên bàn: “Alo, ai vậy?”
Là anh đây. Giọng nói vừa cất lên, chiếc kim trên tay cô không cẩn thận mà đâm phải ngón tay của bên tay còn lại, cô kêu lên một tiếng người bên kia nghe vậy cũng vội vàng lo lắng hỏi: “Cẩm Dao, em sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Hàn Cẩm Dao nhìn ngón tay bị kim đâm chảy máu, lấy băng gâu trong túi dán lên, rồi mới cầm máy tắt loa ngoài đặt lên bên tai trả lời người bên kia: “Không có gì.” Cô khách sáo hỏi: “Anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Thẩm Minh Viễn đứng ngoài bờ biển, gió thổi rối tung mái tóc anh, ánh mắt anh nhìn xa xăm không ai có thể đoán được rốt cuộc trong ánh mắt đó có những toan tính gì, anh dịu giọng nói: “Tuần sau anh về, em có thể cho anh đáp án của em được không?”
Cô siết chặt chiếc điện thoại trên tay, im lặng không trả lời, cô cũng thừa biết đáp án mà anh nói đến là gì. Không thấy cô lên tiếng, anh như hiểu được gì đó mà nói: “Anh hiểu rồi. Anh nghĩ anh đã có được kết quả mà mình muốn rồi.”
Anh vừa nói xong, cô đã lên tiếng trả lời anh một câu ngắn gọn: “Được.”
Một tuần sau, ngày hẹn cho anh đáp án cũng đã đến, và nếu không lầm thì tuần sau chính là ngày anh tổ chức lễ cưới với người con gái đó. Hàn Cẩm Dao đứng trong phòng thiết kế, ngắm nhìn chiếc váy cưới mà cô kì công làm suốt một tháng qua, cô cũng không ngờ được rằng, lại có một ngày cô lại chính tay may chiếc váy cưới cho người vợ sắp cưới của người yêu cũ.
Hàn Cẩm Dao dọn dẹp lại đống lộn xộn trong phòng sau đó xếp bộ áo vest và chiếc váy cưới vào trong chiếc hộp. Lã Bối Ly mở cửa bước vào, cô cầm chiếc hộp đựng váy cưới đưa cho cô ấy, nói: “Em mang cái này đến nhà họ Hà giúp chị nhé!”
Lã Bối Ly nhận lấy chiếc hộ gật đầu với cô: “Vâng chị.”
Còn Hàn Cẩm Dao cầm lấy chiếc hộ còn lại mang đến tập đoàn Thẩm Viễn. Vốn dĩ chuyện như này cô có thể nhờ nhân viên phòng cô mang đến cho anh cũng được, nhưng ngoài việc này ra cô cũng muốn đến gặp anh như đã từng giao hẹn trước đó.
Vừa bước vào quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nghe thấy tên của cô đã nói: “Tổng giám đốc đang đợi chị ở trên phòng, mời chị đi theo tôi.”
Hàn Cẩm Dao theo sau nhân viên lễ tân, cô ấy đưa cô đến trước cửa hòng làm việc của anh, gõ cửa thông báo với người trong phòng một tiếng rồi cũng rời đi.
Cô mở cửa bước vào, Thẩm Minh Viễn đang làm việc nghe thấy có tiếng người bước vào, anh dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô anh gác công việc đang dang dở sang một bên, đi tới trước mặt cô.
Hàn Cẩm Dao đưa chiếc hộ về phía anh, “Anh thử xem đã vừa chưa, nếu chỗ nào chưa vừa thì tôi sẽ sửa lại cho anh.”
Thẩm Minh Viễn liếc nhìn chiếc hộ trên tay cô, nhoẻn miệng cười, nói: “Cảm ơn em nhé! Anh nghĩ anh sẽ mặc vừa vì em là người rất hiểu con người anh mà.”
Đôi mắt cô lang láo nhìn anh, ấp úng nói: “Anh nói gì vậy hả?”
Thẩm Minh Viễn nhếch môi cười: “Em giả ngốc à?”
Anh nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem sau đó lại đóng lại, mang chiếc hộp để lên bàn làm việc.
Hàn Cẩm Dao vẫn đứng gần cửa phòng, hai má cô vẫn nóng ran từ lúc nãy, Thẩm Minh Viễn bước về phía cô, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thẩm Minh Viễn thấy cô không nhìn mình, lại để ý hình như cô đang xấu hổ, anh lập tức ấn cô vào cánh cửa, luồn tay vòng qua eo cô vặn khóa trái cửa.
Hàn Cẩm Dao nghe tiếng tách của chốt cửa, cô như nhận ra được điều gì đó không đúng mà nhìn anh tức giận hỏi: “Anh làm cái gì thế?”
Thẩm Minh Viễn áp sát vào người cô, đưa tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, kéo mạnh cô về gần mình, cô không giữ được thăng bằng lực kéo của anh lại mạnh mà khiến cô ưỡn người sát lại gần anh.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Nói cho anh biết câu trả lời của em được không?”
Hàn Cẩm Dao nhìn anh chăm chú, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi.”
Nhìn vào ánh mắt của cô, anh không thể chờ đợi được câu hỏi mà cúi xuống hôn cô thật sâu.
Còn chưa kịp đánh trả lại anh thì hai tay của cô đã bị anh khóa chặt trên cánh cửa, nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt, anh vừa hôn cô vừa hỏi: “Chúng ta quay lại với nhau có được không?”
Hàn Cẩm Dao nghe thấy câu nói này của anh ý định sẽ từ chối anh ban đầu của cô đã bị anh đánh bại, cô vốn dĩ sẽ chấm dứt hoàn toàn với anh nhưng giờ đây cô lại muốn thay đổi suy nghĩ ấy, cô chật vật trong nụ hôn của anh mãi mới thốt lên được một câu: “Minh Viễn, em yêu anh.”
Cô thừa nhận trong những ngày tháng vừa qua, cô luôn nói một đằng nhưng lại nghĩ một nẻo, tuy ngoài mặt cô luôn dứt khoát với anh nhưng thật ra cô vẫn luôn là kẻ thua cuộc, ngay từ những phút giây gặp lại anh cô đã rung động, cô đã nhớ anh rất nhiều.
Thật ra, trong trò chơi này, cô và anh chẳng ai thua cũng chẳng ai thắng cả, chỉ là ai yêu ai hơn, ai nhớ ai nhiều hơn mà thôi.
Thẩm Minh Viễn đột nhiên nhoẻn miệng cười, cuối cùng anh cũng đã có được đáp án cho riêng mình. Anh rời bỏ nụ hôn của cô, nhìn cô một hồi lâu, nói: “Cẩm Dao, anh cũng yêu em rất nhiều.” Rồi lại cúi xuống hôn cô tiếp.
Hàn Cẩm Dao cũng không còn e thẹn như lúc đầu nữa, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, trao cho anh những nụ hôn ngọt ngào chẳng kém phần thua anh.
Bàn tay anh xoa xoa tấm lưng nhỏ của cô sau chiếc áo len màu trắng, cuối cùng chẳng thể nào ngoan ngoãn được nữa mà đưa tay di chuyển xuống dưới vuốt ve hông cô rồi lại từ từ luồn tay vào trong váy bó hông cô. Hàn Cẩm Dao đang chìm đắm trong nụ hôn của anh cũng phải ưỡn người về trước ôm chặt lấy anh.
Ngoài cửa, có cô thư ký cầm tài liệu đi tới gõ cửa, nghe thấy tiếng mở cửa Hàn Cẩm Dao lập tức nắm lấy tay anh, đẩy anh ra, Thẩm Minh Viễn không muốn bỏ dở cao trào này mà ép cô vào tường, nắm lấy hai tay cô rồi tiếp tục hôn cô, nói: “Anh khóa trái cửa rồi, không ai làm hiền được chúng ta đâu.”