Sáng sớm, sương mù bao trùm cả thành phố Giang Châu, những giọt sương đọng trên cành cây lại bị gió lạnh thổi qua rơi xuống thấm vào đất.
Thẩm Minh Viễn nằm ngủ trên ghế sô pha, nét mặt anh bỗng nhiên nhăn nhó, một giọt nước mắt bất chợt rơi trên gương mặt anh.
"Mẹ, mẹ…"
Tiếng gọi mẹ cất lên cũng là lúc anh giật mình tỉnh lại.
Anh nhìn trần nhà vài giây điều chỉnh lại trạng thái của mình, anh không biết đây là lần thứ mấy anh mơ thấy mẹ của mình. Hình ảnh mẹ nằm trên vũng máu đỏ, nằm bất động trước mặt anh đã hằn sâu vào trong tâm trí của anh.
Thẩm Minh Viễn ngồi dậy, lau giọt nước mắt trên má của mình sau đó vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Vừa bước từ nhà vệ sinh ra, anh đã bắt gặp Nghiêm Hoàng Châu đang đứng cắm hoa vào bình, nhìn thấy anh chị hỏi: "Mới đến đã thấy có chiếc áo vest ở trên ghế, tôi còn tưởng là ai hóa ra là anh. Cả đêm qua anh đều ở đây à?"
Thẩm Minh Viễn kiệm lời, gật đầu: "Ừ."
Nghiêm Hoàng Châu nhìn đánh mắt sang người nằm bên giường bệnh, rồi lại nhìn anh nói: "Anh về nghỉ đi, có tôi ở đây là được rồi."
Thẩm Minh Viễn đi tới gần đầu giường bệnh, rót một cốc ước uống, nói: "Hôm nay tôi rảnh, cô về còn tôi ở lại với cô."
Nghiêm Hoàng Châu cảm thấy thật khó hiểu, con người này sao cố chấp như vậy, dù gì hai người cũng đã là người yêu cũ của nhau anh cần gì phải quan tâm Hàn Cẩm Dao quá mức như vậy.
Chị nhìn Thẩm Minh Viễn, anh nhướng mày với đối phương, biết chắc dù nói ra sao thì đối phương chắc chắn sẽ không nhường, cuối cùng Nghiêm Hoàng Châu chọn cách lùi một bước với anh: "Được, được, anh thắng. Lát nữa tôi về, anh ở lại."
Gần trưa, Triệu Yến cùng với Lã Bối Ly, Hoành Bắc Nghiêm, và mấy đồng nghiệp khác trong công ty đến bệnh viện thăm Hàn Cẩm Dao.
Lẽ ra Lã Bối Vy định đến thăm qua vào ngày hôm qua nhưng khi mấy đồng nghiệp trong nhóm làm việc chung biết chuyện Hàn Cẩm Dao bị tai nạn thì họ lại bàn nhau để hôm sau cuối tuần được nghỉ làm mới đi thăm cô.
Bọn họ vào bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh mà Hàn Cẩm Dao đang nằm rồi vào thang máy bấm lên tầng hai.
Triệu Yến vừa vào đến thang máy liền thở dài, nói: "Chị Cẩm Dao vốn là người tốt sao ông trời đối xử bất công với chị ấy quá vậy."
Lã Bối Ly cũng thở dài: "Không biết bao giờ chị ấy sẽ tỉnh lại nữa."
Hoành Bắc Nghiêm chen ngang nói: "Tôi sợ đến khi cô ấy tỉnh lại thì lại không nhớ chúng ta là ai nữa thì có."
Triệu Yến và Lã Bối Ly cùng đồng thanh: "Sếp, anh nói gì thế?"
Hoành Bắc Nghiêm giải thích: "Tôi cũng chỉ nói thế thôi mà. Các cô đừng tin đó là thật là được chứ gì."
Tuy lúc làm việc Hoành Bắc Nghiêm rất nghiêm túc và khó tính nhưng mỗi khi ra ngoài, đi chơi hay đi đâu đó theo đoàn trong công ty anh hay bị nhân viên bắt bẻ từng tí một, hễ nói gì sai là y rằng lại bị bọn họ túm vào bắt bẻ từng lỗi nhỏ một.
Nói chuyện một hồi, bọn họ cũng đến được phòng bệnh mà Hàn Cẩm Dao đang nằm.
Hoành Bắc Nghiêm dẫn đầu, mở cửa bước vào, mấy người sau cũng nối đuôi nhau bước vào phòng.
Hoành Bắc Nghiêm còn chưa bước vào đến giữa phòng thì đột nhiên dừng bước, anh sửng sốt, đứng ngây ngốc với cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
Tiếng bước chân của họ làm Thẩm Minh Viễn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên.
Mấy người vào sau cũng há hốc mồm, tròn mắt nhìn người đàn ông vừa rồi rất cẩn thận, dịu dàng lau tay lau mặt cho người nằm trên giường bệnh.
Thẩm Minh Viễn nhìn bọn họ, mấy người bọn họ cũng nhìn anh, những ánh mắt nhìn nhau chẳng nói nên lời.
Triệu Yến đứng sau bị che mất tầm nhìn, thấy mọi người đứng lại chẳng nói câu gì, cô vừa bước lên trước vừa hỏi: "Sao mọi người lại không đi tiếp thế?"
Vừa dứt câu, cô đã bắt gặp Thẩm Minh Viễn đang nhìn cô và mọi người, cô đột nhiên thốt lên: "Sếp Thẩm, sao anh lại ở đây?"
Lúc này Hoành Bắc Nghiêm và nhân viên của mình mới tỏ ra là bình thường, bọn họ cười cười nói nói với người đằng trước kia: 'Ôi sếp Thẩm cũng ở đây sao? Trùng hợp quá!"
Thẩm Minh Viễn có chút gượng gạo, anh đặt chiếc khăn vào chậu nước rồi đáp lại đối phương: "Ừ."
Hoành Bắc Nghiêm nhận ra bầu không khí này có gì đó sai sai, hình như bọn họ đến không đúng lúc rồi thì phải, anh chắp tay xin lỗi nói: "Có vẻ như chúng tôi đến không đúng lúc, khi khác chúng tôi lại đến thăm cô ấy vậy."
Nói rồi anh quay người đẩy đẩy kéo kéo mấy nhân viên của mình đi ra, mấy người còn lại cũng biết phối hợp cùng nhau xin lỗi rồi kéo nhau ra ngoài.
Lã Bối Ly đi trước, vừa mở cửa ra thì Thẩm Minh Viễn đứng trong phòng nói: "Không cần phải vậy đâu. Mọi người không hải đến thăm cô ấy sao? Cứ tự nhiên đi, cứ coi như tôi không có ở đây đi."
Thẩm Minh Viễn vừa nói xong câu này nét mặt của mấy người họ càng trông khó coi vô cùng, giống như là vừa làm gì sai vậy.
Lời Thẩm Minh Viễn đã nói, mấy người họ cũng chẳng còn cách nào từ chối. Hoành Bắc Nghiêm và những người khác quay trở lại phòng
Lúc nói chuyện, vì có Thẩm Minh Viễn ở đó nên bọn họ không nói gì nhiều, thậm chí lúc nói chuyện bọn họ còn phải nhìn sắc mặt của anh để biết có nên nói chuyện này chuyện kia hay không.
Thẩm Minh Viễn nhận ra họ đang cảm thấy căng thẳng khi có anh ở đây, anh liền đứng dậy, nói muốn đi mua ít hoa quả lên cho mọi người.
Lúc anh vừa nói xong, Hoành Bắc Nghiêm lập tức đứng dậy nói: "Sếp Thẩm cứ ngồi đi, tôi đi mua cho."
Thẩm Minh Viễn cầm lấy chiếc áo vest bên ghế, nhấn vai Hoành Bắc Nghiêm ngồi lại xuống ghế, nói: "Anh cứ ngồi đi, tôi đi một lúc rồi về ngay."
Thẩm Minh Viễn đi ra đến cửa lại quay lại hỏi người ngồi trong phòng: "Mọi người có muốn uống gì nữa không?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
Thẩm Minh Viễn mím môi cười, hỏi: "Mọi người đang sợ tôi à?"
Bọn họ lại đồng loạt lắc đầu.
Thẩm Minh Viễn nghiêm túc nói: "Mọi người cứ yên tâm đi, tôi không bỏ thuốc độc vào nước uống đâu."
Thẩm Minh Viễn vừa nói xong, Triệu Yến chẳng biết lấy đâu cái dũng khí mà giơ tay nói: "Tôi uống trà sữa vị dâu."
Những người còn nhìn nhau, do dự vài giây rồi cùng lần lượt mạnh dạn nói.
Lã Bối Ly: "Tôi uống trà đào."
Hoành Bắc Nghiêm: "Tôi uống capuchino."
Hoàng Đình Lệ: "Tôi uống trà sữa vị cà phê."
Bách Nghiên Vỹ: "Tôi uống cà phê macchiato."
Thẩm Minh Viễn đã ghi nhớ hết những loại đồ uống mà bọn họ nói, anh rời khỏi phòng bệnh đi tới quán đồ uống đối diện bệnh viện.
Ở trong phòng, bọn họ bắt đầu suy nghĩ về chuyện lúc nãy vừa nhìn thấy mà bắt đầu nói chuyện rôm rả.
Triệu Yến chống cằm, trầm tư suy nghĩ rồi nói: "Mọi người thử nghĩ xem, rốt cuộc sếp Thẩm với chị Cẩm Dao có mối quan hệ gì nhỉ?"
Hoành Bắc Nghiêm vỗ tay một cái, nói: "Hay là sếp Thẩm đang theo đuổi cô ấy."
Lã Bối Ly gật đầu đồng ý: "Cũng có thể, chị Cẩm Dao vừa xinh đẹp vừa giỏi giang không có ai theo đuổi mới là lạ."
Hoàng Đình Lệ ngồi chống cằm tưởng tượng lại cảnh Thẩm Minh Viễn chăm sóc Hàn Cẩm Dao mà xuýt xoa, nói: "Con người sếp Thẩm đúng là chẳng điểm nào phải chê, theo đuổi con người ta còn tận tâm chăm sóc. Haizz, ước gì mình cũng có được một người theo đuổi mình như vậy."
Bách Nghiên Vy ngồi cạnh Hoàng Đình Lê, anh huých vai cô, nói: "Em đây, anh nguyện là người đầu tiên đến chăm sóc chị."
Hoàng Đình Lệ bĩu môi, "Thôi, cậu thì tôi không cần."
Cả phòng cười nói rôm rả với nhau. Vừa hay đúng lúc này Thẩm Minh Viễn trở về, trên tay anh xách rất nhiều đồ, ngoài mua nước uống cho mọi người anh còn mua thêm cho họ bánh ngọt và mấy loại trái cây khác nhau.
Hoành Bắc Nghiêm thấy vậy, liền nói: "Làm hiền sếp Thẩm rồi, chúng tôi đúng là có số hưởng được ăn đồ sếp Thẩm mua." Nói rồi anh cười ha ha, mấy người còn lại cũng liên tục cảm ơn Thẩm Minh Viễn
Bầu không khí bỗng rơi vào trầm lắng, mọi người chỉ ngồi nhìn nhau ăn bánh uống nước.
Thẩm Minh Viễn thấy vậy, liền lên tiếng: "Bây giờ không phải ở công ty, cũng không phải giờ làm việc, mọi người cứ thoải mái nói chuyện đi."
Lã Bối Ly liếc mắt sang Triệu Yến, cô đá chân Triệu Yến, Triệu Yến hiểu ý nhưng không dám lên tiếng. Lã Bối Ly nhăn nhó mặt mày với cô, cuối cùng Triệu Yến vẫn là người mở lời đầu tiên: "Sếp Thẩm, anh với chị Cẩm Dao có quan hệ gì với nhau vậy?"
Thẩm Minh Viễn thẳng thắn trả lời: "Chúng tôi là người yêu cũ của nhau."
Nghe xong câu trả lời này bọn họ im lặng tròn mắt nhìn nhau. Họ tính toán, ngồi đoán đủ các mối quan hệ của Thẩm Minh Viễn và Hàn Cẩm Dao nhưng cũng không thể ngờ rằng anh và cô lại là người yêu cũ của nhau.