Thẩm Minh Viễn lái xe dừng lại trước một tòa chung cư, anh bấm điện thoại gọi vào một số máy nhưng đầu dây bên kia đều thuê bao.
Anh cúi đầu vào vô lăng, điện thoại trên tay đổ chuông, màn hình hiện rõ cái tên 3 chữ Hà Dương Chi
Thẩm Minh Viễn không muốn bắt máy mà bấm nút từ chối cuộc gọi, Hà Dương Chi không từ bỏ vẫn gọi lại cho anh.
Thẩm Minh Viễn để chuông đổ một hồi lâu rồi mới bắt máy nghe.
"Có chuyện gì không?"
Hà Dương Chi vui vẻ đáp: "Em mới được tặng một chai rượu vang của Pháp, uống một mình thì lại thấy vui, anh đến uống cùng với em nhé!"
Thẩm Minh Viễn không quan tâm, anh lạnh lùng đáp: "Cô tự uống một mình đi, tôi bận rồi."
Hà Dương Chi còn chưa nói thêm câu nữa đã bị anh gác máy.
Thẩm Minh Viễn đút điện thoại vào túi quần, mở cửa xuống xe đi vào tòa chung cư.
Hơn mười giờ tối, cả chung cư rất im ắng, anh bấm thang máy lên tầng mười.
Cửa thang máy mở ra ở tầng mười, anh bước ra đi dọc theo hành, ánh điện vàng ảm đạm kéo dài bóng anh trên nền gạch hoa.
Anh đứng trước cửa nhà 1314, chần chừ suy nghĩ một lúc mới bấm chuông cửa.
Thẩm Minh Viễn bấm chuông rất nhiều lần, nhưng bên trong vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Anh vẫn không bỏ buộc, bấm chuông thêm lần nữa. Lần này, cuối cùng cũng có người chịu ra mở cửa cho anh.
Hàn Cẩm Dao mở cửa ra thấy anh đứng trước cửa nhà mình, cô bất ngờ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Thẩm Minh Viễn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng vải lụa màu đỏ thẫm. Gió bên ngồi hành lang thổi vào trong nhà làm cô rùng người.Thấy anh nhìn mình không nói gì, cô lên tiếng: "Khuya rồi anh mau về đi."
Cô đang định đóng cửa lại thì bị anh chống tay lên cửa ngăn lại, anh bước vào bên trong cửa, Hàn Cẩm Dao tròn mắt nhìn anh: "Anh… Anh làm gì thế? Tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp đấy."
Thẩm Minh Viễn không hề để ý lời đe dọa của cô, anh nhìn cô chằm chằm đưa tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh nhìn cô, giọng nói hơi tức giận: "Sao lại chặn số của tôi?"
Hàn Cẩm Dao không hiểu anh đang nói gì: "Anh nói gì thế? Đột nhiên hỏi chuyện không đầu không đuôi."
Thẩm Minh Viễn bước về phía cô, cô lại lùi lại về sau một bước. Anh nắm hai vai của cô, ép cô vào tường, hai tay ấn chống lên tường, giam cô không để cô không có cơ hội thoát ra được. Hơi thở của anh phả vào mặt đối phương, mùi rượu nồng nặc toả ra từ con người anh, anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Tôi gọi cho cô mấy cuộc mà không liên lạc được. Tại sao lại chặn số của tôi?"
Hàn Cẩm Dao không dám nhìn vào mắt anh, cô hạ thấp ánh mắt, trả lời: "Tại anh cứ liên tục làm hiền tôi nên tôi mới chặn số của anh."
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hỏi: "Tôi làm phiền cô lúc nào? Như thế nào gọi là làm phiền?"
Hàn Cẩm Dao chưa kị trả lời đã bị anh khóa chặt một bằng một nụ hôn sâu, cô vùng vẫy đánh anh nhưng hoàn toàn không thể thắng lại anh, hai tay của cô lập tức bị anh nắm chặt gí chặt lên tường.
Anh càng điên cuồng hôn cô sâu hơn, mút môi cô. Cho đến khi anh cảm nhận được rằng đối hương không thể thở được nữa thì anh mới từ từ rời bỏ đôi môi cô, hơi thở của anh không đều phả vào mặt đối phương, anh chậm rãi nói: "Tôi làm phiền cô bằng cách này sao?
Hàn Cẩm Dao vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay anh, cô đẩy anh ra, tức giận tát anh một cái.
"Khốn nạn."
Câu chửi của cô càng khiến anh cảm thấy kích thích hơn, anh lao tới ôm chặt mặt cô, ép cô vào tường hôn điên cuồng cô thêm lần nữa.
Hàn Cẩm Dao vùng vẫy đánh anh nhưng anh không hề nhân nhượng, vẫn ngang tàng hôn cô, mút môi cô, vùng vẫy không được cô dần dần từ bỏ hai tay buông lỏng mặc anh làm càn.
Anh di chuyển nụ hôn xuống cổ cô, mút da thịt cô, từ từ đưa tay cởi bỏ chiếc áo ngủ bên ngồi trên người cô, anh liếm láp da thịt cô. Lúc này anh thấy cô im lặng không còn vùng vẫy đánh trả lại mình nữa, anh đột nhiên dừng lại, cúi xuống nhìn cô, cô cũng nhìn anh với ánh mắt đầy căm phẫn.
Những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp của cô, Thẩm Minh Viễn nhận ra hành động vừa rồi của mình quá ngông cuồng, thô lỗ, anh lo lắng vội đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên đôi má của cô.
Thẩm Minh Viễn luống cuống nói: "Xin lỗi, anh xin lỗi."
Mặt và tai anh đỏ bừng như hòn than nóng, trong người vẫn còn men rượu nên anh không thể kìm chế nổi, đặc biệt là càng cố gắng kìm chế thì anh lại càng nhớ đến cô, nhớ mùi hương trên cơ thể của cô.
Cô ấm ức nói: "Trò chơi này chắc anh cảm thấy vui lắm đúng không?"
Thẩm Minh Viễn đưa tay định sờ má cô nhưng lại bị cô lạnh lùng hất tay, cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô rưng rưng nước mắt.
Anh không nói gì, Hàn Cẩm Dao quay người bước về phòng, Thẩm Minh Viễn quay người gọi cô: "Cẩm Dao."
Cô dừng chân trước cửa phòng nhưng không quay người lại, anh im lặng một hồi rồi nói: "Anh không muốn về, anh ở lại đây được không?"
Hàn Cẩm Dao thở dài, lạnh lùng nói: "Tùy anh, nhưng sáng mai thức dậy tôi không muốn nhìn thấy anh."
Mở cửa phòng, cô không vội bước vào mà lại dừng lại, nói với người phía sau: "Phòng dành cho khách ở bên kia, anh tự mà lo liệu cho mình."
Có được câu nói này của cô, Thẩm Minh Viễn liền mặt dày ở lại nhà cô một buổi tối. Phòng ngủ cho khách chỉ có một chiếc giường đã có giá đệm sẵn và một chiếc gối, tuy ga giường không được mềm và đàn hồi tốt nhưng may mà anh vẫn ngủ được đến sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm, 6 giờ sáng, Thẩm Minh Viễn thức giấc, rượu đêm qua anh uống quá mạnh, anh lại uống rất nhiều nên sáng nay cả người anh đều nồng nặc mùi rượu, không những thế đầu còn đau như búa bổ.
Anh ra khỏi phòng vẫn thấy phòng cô yên ắng, tranh thủ cô chưa ngủ dậy anh xuống dưới cửa hàng tiện lợi đối diện chung cư mua ít đồ dùng cá nhân và khăn tắm.
Tắm rửa vệ sinh cá nhân xong xuôi, anh nhìn đồng hồ mới bảy giờ kém, anh lại chuẩn bị bữa sáng cho cô, còn không quên viết một tờ giấy nhớ dán lên bàn ăn cho cô, xong xuôi mọi việc anh mới rời khỏi nhà cô.
Hơn bảy giờ sáng, Hàn Cẩm Dao thức dậy, mở cửa bước ra nhìn sang căn phòng đối diện, rồi nhìn ra chỗ để dép ngoài cửa nhà, đôi dép lê được để ngọn gàng ở một góc, anh đã làm đúng như cô nói.
Hàn Cẩm Dao đi tới hòng bếp uống một cốc nước ấm thì nhìn thấy đồ ăn sáng được làm sẵn để gay gắn trên bàn ăn, còn có cả một tờ giấy nhớ màu hồng được dán trên bàn ăn.
Cô cầm tờ giấy nhớ lên xem, nội dung tờ giấy nhớ: 'Bữa sáng, nhớ ăn. Xin lỗi em vì chuyện tối qua.'
Hàn Cẩm Dao nhìn dòng chữ trên tờ giấy nhớ rất lâu, chẳng biết cô đang nghĩ điều gì, khoảng một lúc sau, cô gấp đôi tờ giấy nhớ, đi tới mở cửa tủ ngăn ké chỗ tivi cất vào một quyển sổ tay màu xanh dương, rồi quay lại ngồi vào bàn ăn sáng.
Thẩm Minh Viễn sau khi trở về nhà thay một bộ đồ khác thì cũng lập tức lái xe đến công ty Hằng Thịnh.
Buổi họ hôm nay chủ yếu là chốt người phụ trách thiết kế và phương án của dự án mới.
Hơn chín giờ, mọi người đều có mặt đông đủ tại phòng họp. Hoành Bắc Nghiêm nhìn thấy mọi người đã đến đủ, anh ra hiệu cho nhân viên của mình bắt đầu buổi họp.
Triệu Yến vừa mới cất lời giới thiệu mục đích của cuộc họp hôm nay thì đã bị Thẩm Minh Viễn cắt ngang: "Khoan đã, còn thiếu một người."
Quách Phong Đình nhìn Hoành Bắc Nghiêm, ý hỏi bên các anh còn thiếu ai à?
Hoành Bắc Nghiêm lắc đầu với người ngồi đối diện.
Mấy nhân viên trong phòng nhìn nhau, Thẩm Minh Viễn chỉ tay về phía chiếc ghế trống bên trái cạnh anh, hỏi: "Hàn Cẩm Dao Đâu?"
Hoành Bắc Nghiêm từ từ giải thích: "Sếp Thẩm, cô ấy xin nghỉ phép rồi, chúng tôi cũng đã tìm người mới thay vào, anh yên tâm sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Thẩm Minh Viễn bất ngờ hỏi: "Nghỉ phép? Cô ấy nghỉ lúc nào thế?"
Hoành Bắc Nghiêm trả lời: "Hôm qua, sáng hôm qua."
Thẩm Minh Viễn nghe xong im lặng, thấy anh không nói gì Hoành Bắc Nghiêm hỏi nhỏ: "Sếp Thẩm, vậy hôm nay…"
Thẩm Minh Viễn đột nhiên cắt ngang lời anh: "Tiếp tục đi."
Lời này của anh vừa nói ra khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, không ai dám tin vào điều mà mình vừa nghe thấy. Bởi vừa mấy hôm trước, người khăng khăng nói dự án này nhất định phải do Hàn Cẩm Dao phụ trách là anh, hôm nay người dễ tính không hề cáu gắt Chuyện Hàn Cẩm Dao vắng mặt cũng là anh.
Quách Phong Đình cũng phải bị anh làm cho quay cuồng như chong chóng tre. Anh vừa đi vào thang máy vừa hỏi Thẩm Minh Viễn: "Hôm nay cậu uống thuốc gì à mà dễ tính thế? Mới ngày nào còn khăng khăng phải là cô gái đó, hôm nay lại không cần người ta nữa rồi à?"
Quách Phong Đình còn không quên bổ sung thêm một câu nữa: "Đúng là lòng dạ dễ đổi."
Thẩm Minh Viễn lườm người bên cạnh, nói: "Cậu nói sai rồi, lòng tôi không bao giờ thay đổi." Anh nói xong liền đưa tay đặt vào ngực trái của mình: "Đặc biệt là chỗ này, không ai thay thế được vị trí của cô ấy."
Quách Phong Đình hiểu ra ý gì đó, anh dò hỏi: "Người đó là ai vậy? Là một trong số những người phụ nữ từng ngủ với cậu hả?"
Thẩm Minh Viễn ừ một tiếng, sau đó lại bổ sung thêm: "Cũng không hẳn như anh đang nghĩ."