Điều này làm Tiểu Kha chấn động, chẳng lẽ ngày đầu tiên về nhà, chị bảy đã muốn dùng đồ ăn ngon làm mình no chết sao?
"Chị bảy, em không ăn hết được."
Tiểu Kha nắm lấy góc áo của Vương Tư Kỳ, chớp đôi mắt to ngây thơ.
Vương Tư Kỳ vui vẻ dùng đũa gắp một miếng cá bỏ vào bát của Tiểu Kha.
"Em trai ngốc, chị không bảo em ăn hết, chỉ cần em ăn no là được."
"Không ăn hết thì những món này phải làm sao ạ? Vứt đi à?"
Vương Tư Kỳ nghe được câu trả lời của Tiểu Kha, vội vàng giải thích, đồ thừa sẽ có người xử lý, sẽ không lãng phí.
Nghe vậy, Tiểu Kha lập tức yên tâm, khẩu vị cũng cải thiện rất nhiều. Sau khi nếm thử mấy món ăn, Tiểu Kha liền không thể dừng đũa.
Chẳng bao lâu sau, cậu đã ăn no nê. Trong lòng cậu, ăn uống là một loại hưởng thụ.
Trong quá trình này, Vương Tư Kỳ không ăn được mấy miếng mà chỉ nhìn em trai mình với ánh mắt trìu mến.
"Em trai, ba tháng nữa là sinh nhật sáu tuổi của em đấy."
Tiểu Kha xoa xoa cái bụng căng tròn, suy nghĩ xem ngày sinh nhật của mình là khi nào.
"Sinh nhật phải làm gì? Em chưa từng có sinh nhật, ông nội cũng không biết sinh nhật của em là khi nào."
Vương Tư Kỳ cầm khăn tay lên lau khóe miệng cho Tiểu Kha, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật của em là ngày chín tháng mười, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa thôi. Sinh nhật là ngày được ăn bánh sinh nhật, mặc quần áo mới, cầu nguyện."
Tiểu Kha tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu rồi hỏi ngược lại chị gái bánh sinh nhật có vị như thế nào.
Vương Tư Kỳ nói với cậu nó mềm mại và ngọt ngào như mây vậy.
Sau bữa tối, Vương Tư Kỳ lén chụp ảnh em trai rồi gửi vào trong nhóm.
Vương Văn Nhã: Tư Kỳ, mấy ngày nữa chị sẽ về nhà. Phải rồi, phải báo cho cha mẹ biết tin em trai đã về nhà.
Nhạc Nhạc: Đúng vậy, mỗi lần cha mẹ nhắc đến Tiểu Kha đều rơi nước mắt, bây giờ Tiểu Kha đã trở về, có lẽ có thể khiến ông bà vui vẻ hơn.
Tâm Như: Chị cũng muốn về nhà, đã lâu không gặp em bảy rồi.
Vương Văn Nhã: Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, em vì em trai thì có.
…
Hậu trường sân vận động quốc tế Kinh Đô.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng không ngừng mỉm cười nhìn điện thoại, làn da trắng sữa phản chiếu hoàn hảo trên cơ thể.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, vóc dáng hoàn hảo, tinh xảo như một nàng công chúa bước ra từ thế giới cổ tích.
Cô ấy được mệnh danh là "Bà xã quốc dân", có lượng fan Weibo cao nhất và là nữ diễn viên nổi tiếng trong làng giải trí trong nước - Vương Tâm Như.
Hôm nay là buổi fan meeting của cô ấy.
Khi người dẫn chương trình đẩy bầu không khí lên cao trào, Vương Tâm Như duyên dáng bước vào giữa tiếng hò reo của vô số người.
"Vương Tâm Như, Vương Tâm Như!"
"Oa, vợ Tâm Như, anh yêu em!"
"Chị Tâm Như, chị là giỏi nhất!"
"Nữ thần, nhìn tôi này, nữ thần!"
Sau khi đi đến giữa sân, Vương Tâm Như cúi đầu vài lần với bốn phía.
"Các fan thân mến, xin chào các bạn."
"Ối ~"
Hơn trăm ngàn ghế trống đã được lấp đầy, những tiếng la hét chói tai như có thể dời núi lấp biển vang lên.
Vương Tâm Như đầu tiên bày tỏ lòng biết ơn của mình, sau đó hát mấy bài hát tự sáng tác.
Chẳng mấy chốc, fan meeting đã kết thúc.
“Tin rằng rất nhiều bảo bối đang mong chờ sự hợp tác của tôi với Hollywood vào tháng tới, nhưng đáng tiếc là tôi không thể tham gia sản xuất phim mới.”
"A? Tại sao vậy?"
"Bà xã Tâm Như, đừng mà. Anh còn đang chờ xem phim mới đấy!"
"Đừng mà, nếu lần này giành được giải thưởng, Tâm Như sẽ có được cả chuỗi giải thưởng điện ảnh và truyền hình quốc tế, không thể bỏ lỡ cơ hội này được."
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT