Điều này nhằm tránh ùn tắc giao thông, dẫn đến xảy ra tai nạn.
Rất nhanh, Tiểu Kha cùng đoàn người đến nơi. Thấy đường bị phong tỏa, Vương Tư Kỳ nhíu mày.
Viên cảnh sát giao thông ngạc nhiên khi thấy một hàng xe sang lăn bánh đến, nhưng sau đó vẫn đi chặn đoàn xe lại.
Cửa kính xe mở ra, viên cảnh sát cứng rắn thông báo không cho phép bất cứ xe nào đi vào.
Vương Tư Kỳ lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Các anh thuộc phân ban quản lý giao thông khu vực nào vậy?"
Viên cảnh sát run lên một cái, trả lời là thuộc phân ban quản lý giao thông phố Trường Giang.
Vương Tư Kỳ lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Người đầu dây bên kia nói chuyện rất lễ phép, cô ấy cũng thuật lại tổng quát tình huống.
Cô ấy cúp máy, xoa đầu em trai nói sẽ ổn thôi.
Một phút sau, máy bộ đàm của viên cảnh sát giao thông vang lên. "Số hiệu 1246, đội trưởng ra lệnh cho đoàn xe này đi qua!"
"Nhắc lại, số hiệu 1246, đội trưởng..."
Viên cảnh sát vừa nghe đó là mệnh lệnh của đội trưởng, lập tức cho phép đoàn xe đi qua.
Sau khi các xe đi qua, anh tự lẩm bẩm: "Người có xe sang thật không dễ gây thù chuốc oán chút nào." Rất nhanh đoàn xe đi tới cổng trường tiểu học.
Xung quanh trường không có đường cho xe đi lại, vì thế mà đã thu hút mọi ánh mắt.
Mọi người bàn tán rôm rã, tập trung ánh mắt vào đoàn xe của Tiểu Kha. "Đoàn xe Range Rover, ai mà chỉ mạnh tay đến vậy nhỉ."
"Trời ơi, thế giới của giới nhà giàu mình chẳng hiểu được tí nào."
"Tại sao họ được đi xe vào còn mình thì không."
"Chờ đến khi anh có đủ tiền mua được đội đua Cullinan, anh cũng có thể lái xe vào đây."
Tiểu Kha quan sát đám đông qua cửa sổ xe.
"Wow, nhiều người quá nhỉ!"
Cậu nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy cảnh tượng hiện tại rất hoành tráng.
Cổng trường tiểu học trực thuộc đại học Ma Đô rất rộng lớn, bảng tên trường viết bằng chữ vàng mỹ lệ.
Xứng đáng là trường tiểu học tốt nhất tại Ma Đô.
Vì số lượng người ở cổng quá đông, xe hơi dừng lại gần đám đông. Mọi người xuống xe, dẫn đầu là hai chị gái và các cận vệ của Tiểu Kha. Theo sau là hai mươi vệ sĩ với thân hình to lớn mặc vest.
"Ồn ào”
Vương Tư Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, dường như rất không hài lòng với môi trường đông đúc này.
Nếu cô ấy biết trước sẽ như thế, thì thẳng thừng đi trực thăng bay vào.
trường còn đỡ hơn. Vương Văn Nhã không có phản cảm, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh: "Qua đó mở đường."
Hai mươi vệ sĩ nhận lệnh, xếp thành hàng ngũ dàn trận thẳng tiến về phía cổng trường.
Cận vệ của Tiểu Kha đi phía trước mở đường, những người khác mở rộng lối đi.
Ba người theo ngay phía sau, thật thoải mái hơn rất nhiều.
Rất nhanh họ dã đến ngay cổng trường.
Đúng lúc đến giờ mở cổng chào đón tân học sinh, cánh cổng trường từ từ mở ra.
Bước vào trường, Vương Văn Nhã tách ra khỏi đoàn người, nói muốn đi nói chuyện với hiệu trưởng.
Lớp của Tiểu Kha là lớp 1/1.
Vị trí lớp cũng không tệ, ở tâng một của tòa nhà giảng đường, ít nhất không cần phải đi lên xuống.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Vương Tư Kỳ, đoàn người đã đến lớp.
Đoán chừng là đến khá sớm, lúc này trong lớp chỉ có hai học sinh và phụ huynh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT