Vương Tâm Như nhẹ nhàng xoa đầu em trai, cười nhạt trả lời. “Đương nhiên rồi, đây là do chính miệng đạo diễn nói mà.” “Chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Nhưng một tuần sau, còn phải đi ghi hình sinh tồn hoang dã, đây mới chỉ là tập đầu tiên thôi.”
Tiểu Kha nheo mắt lại, cười hì hì nói "Dạ".
Nếu đã ghi hình xong, vậy bọn họ cũng không cần phải ở lại đây nữa. Vương Tâm Như dắt bàn tay nhỏ bé của em trai đi về phía cửa lớn.
Đi được nửa đường, Bạch Thiển Lam bước nhanh ngăn trước người cô ấy. Có lẽ là quá kích động nên thân thể của cô ta khế run rẩy.
Hốc mắt cũng lập tức đỏ hoe, nước mắt giống như không ngăn được trào ra từ khóe mắt.
Mà cảnh này làm cho mấy người không biết chuyện càng thêm nghỉ hoặc.
Bộp...
Bạch Thiển Lam quỳ rạp xuống đất, cố nén từng trận chua xót truyền đến từ chóp mũi, cô ta than thở khóc lóc nói.
“Vương Tâm Như, tôi xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi.”
“Nếu như mất đi tài nguyên của công ty thì sự nghiệp giải trí của tôi sẽ kết thúc, cuộc đời tôi cũng sẽ kết thúc.”
"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi..."
Mọi người xung quanh đều nhìn chăm chằm vào bóng người kia, đạo diễn Hoa bất đắc dĩ nói.
“Nếu sớm biết như thế thì cần gì phải tác quái chứ.”
Mặt khác mấy nhóm khách mời nổi tiếng khác đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có chút không chân thực.
Có ai có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?
Chuyện này cũng quá đột ngột rồi đó?
Nhìn dáng vẻ thê thảm của cô ta, Tiểu Kha có chút không đành lòng.
Cậu bé kéo vạt áo của Vương Tâm Như nói.
“Chị năm, cô ta thật đáng thương.”
“Mặc dù cô ta làm chuyện xấu nhưng cũng không làm tổn thương chúng ta.” “Tha cho cô ta lần này đi.”
Vương Tâm Như nhìn Bạch Thiển Lam trước mặt, xoa má suy tư một phen. Rất lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng.
“Đứng lên đi.”
“Cô nên cảm thấy may mắn vì em trai tôi quá lương thiện.”
Bạch Thiển Lam ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
“Vương.... Tâm Như, cô chịu tha thứ cho tôi sao?”
Cô ta dường như đã thấy được ánh rạng đông hy vọng, cảm giác chán ghét đối với Vương Tiểu Kha hoàn toàn tiêu tan.
Vương Tâm Như lắc đầu, thản nhiên đáp lại. "Tôi có thể thu hồi mệnh lệnh, nhưng là do cô sai trước, nhất định phải phạt!" Tim cô ta lỡ một nhịp.
Trong hai phút này, tâm trạng của Bạch Thiển Lam tựa như đang ngồi trên †àu lượn siêu tốc.
“Cô vào Weibo và đăng lời xin lỗi tới em trai tôi đi.” Sắc mặt Bạch Thiển Lam cứng đờ.
Cô ta có hai mươi triệu fan, nếu xin lỗi Vương Tiểu Kha trước mặt đông đảo fan, nhất định sẽ gây ra tranh luận.
Không chỉ có như thế, danh tiếng của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, nhóm antifan càng sế không bỏ qua cơ hội lần này...
Thấy cô ta chậm chạp không đáp lại, đôi mắt đẹp của Vương Tâm Như dần dần lạnh lùng.
“Như thế nào, không muốn sao? Sợ mất mặt à?”
Nghe vậy, Bạch Thiển Lam như hạ quyết tâm, gật đầu nói.
“Tôi nguyện ý công khai xin lỗi, cảm ơn chị Tâm Như đã tha thứ.”
Mất mặt thì có thể thế nào, còn gì quan trọng hơn sự nghiệp của mình chứ? Vương Tâm Như khoát tay, đáp lại cho có lệ.
“Không cần cảm ơn tôi, nếu không phải em trai tôi cầu xin thì cho dù cô quỳ cả đời cũng vô dụng.”
"Về sau thu hồi những tâm tư xấu xa kia của cô đi, bằng không tôi có thể cho cô thân bại danh liệt bất cứ lúc nào đấy, hiểu chưa?”
Âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cô ta choáng váng.
Ánh mắt Bạch Thiển Lam nhìn Tiểu Kha càng dịu dàng hơn, đó là sự cảm kích phát ra từ đáy lòng.
Cô ta gắng gượng đứng dậy, dẫn Bạch Tiểu Phi chậm rãi rời khỏi vườn trái cây.
Lúc này, khách mời còn lại mới kịp phản ứng.
Hạ Thiên Ca âm thầm vui mừng vì nếu bây giờ ngừng ghi hình, cô ta sẽ không còn phải sống trong căn nhà tồi tàn nữa.
Đây chính là may mắn trong bất hạnh sao?
Đạo diễn Hoa cử người dọn dẹp xong sân bãi, các nhóm khách mời theo ekip chương trình rời khỏi nơi đây.
Chị em Vương Tâm Như chuẩn bị ngồi xe nhà mình trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT