1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297
Trong một ngôi làng nhỏ trên núi. Bởi vì sắc trời đã tối nên mỗi nhóm trở về chỗ ở của mình để chuẩn bị nghỉ ngơi. Trong căn nhà nhỏ nho nhã. Quý Lạc Xuyên và em trai dọn dẹp qua loa rồi nằm lên giường. Có lế đã quá mệt nên cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Căn nhà nhỏ theo kiểu nông thôn. Hai chị em nhà họ Hạ chưa quen với môi trường nơi ở mới. Trong phòng hai cái giường cũng không lớn, đệm còn hơi cứng khiến cho Hạ Thiên Ca rất phiền não. Dọn giường xong, hai người thay bộ đồ ngủ bông xù rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng nằm một lúc mà họ vẫn chưa ngủ được... Căn nhà nhỏ tình yêu. Anh em nhà họ Cố vừa mới tiến vào phòng, Cố Tỉnh Hải đã nhảy lên giường ngủ. Trên đường trở về cậu ta vẫn không ngừng ngáp, rõ ràng là rất buồn ngủ. Còn chưa đến ba phút, đứa bé mập mạp đã phát ra tiếng ngáy nhẹ. Cố Tinh Hà thở dài một hơi, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Bởi vì phòng của hai người chỉ có một cái giường lớn, cho nên anh ta chỉ có thể chen chúc cùng một chỗ với em trai. Căn nhà nhỏ thong thả. Bạch Thiển Lam cắn chặt răng, chán ghét nhìn quanh phòng. Cả căn nhà đất nhỏ chỉ có hai cái giường nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác. Cho dù là ngủ ở hầm cầu cũng tốt hơn thế này đúng không? Tối thiểu không gian phải lớn hơn thế này. Căn nhà đất nhỏ này phỏng chừng cũng chỉ có hai mươi mét vuông. Chỉ cần đứng trong phòng thôi cũng làm cho người ta có cảm giác nghẹn uất, khó chịu không được tự nhiên. “Ngày mai nhất định phải giành hạng nhất.” “Ngủ thôi!" Cô ta âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải ở biệt thự. Hai người một lớn một nhỏ rất nhanh đã nằm trên giường, nhưng làm sao. cũng không ngủ được. Ở bên kia. Trong biệt thự nhỏ xa hoa ở nông thôn. Tiểu Kha xoa cái bụng tròn vo, cười hì hì nói với Vương Tâm Như. “Chị năm, chị định ngủ ở phòng nào?” Biệt thự nhỏ có 2 phòng ngủ. Cậu bé vươn ngón tay nhỏ chỉ vào hai gian phòng, chờ chị gái chọn. Nhưng Vương Tâm Như không làm theo lẽ thường. Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, ghé sát vào lỗ tai Tiểu Kha mở miệng nói. “Đây là lần đầu tiên chị ngủ ở thôn trên núi, sợ lắm.” “Hay là chị ngủ với em nha, như vậy chị sẽ không sợ nữa...” Tiểu Kha nghiêng đầu, nghi hoặc đánh giá chị năm. Mấy lời nói dối này chỉ có thể lừa gạt đứa bé năm tuổi thôi, cậu bé đã sáu tuổi rồi... Vì tu hành nên trí thông minh của cậu cũng cao hơn rất nhiều so với các bạn cùng lứa. Thủ đoạn lừa gạt của chị gái ở trước mặt cậu bé cũng quá thấp kém rồi. “Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải thi đấu.” Nói xong, Vương Tâm Như dắt bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của em trai đi vào phòng. Mới vừa vào cửa, một mùi thơm thoang thoảng đã phả vào mặt. Chẳng biết từ lúc nào, trên mặt bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc nồi cơm điện. Lại gần xem xét, hóa ra đó là món canh gà được làm từ nửa con gà. Có nấm hương, mộc nhĩ nổi lềnh bềnh trên bề mặt nước canh vàng óng... tỏa ra mùi thơm ngát. Cảnh tượng kỳ lạ này làm cho hai người nghi hoặc không thôi. Tiểu Kha lập tức triển khai thần thức. Trong nháy mắt, cậu bé phát hiện ba người Giang Nam ở gần biệt thự. Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm nói. “Anh Giang Nam đưa canh gà tới sao?” Vương Tâm Như cau mày, âm thầm suy đoán. Chẳng lẽ là do đạo diễn cố ý đưa canh gà tới? Cô ấy vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị hỏi đạo diễn thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Chỉ thấy Tiểu Kha giơ bàn tay nhỏ bé lên, canh gà từ trong nồi cơm điện bay lên không trung. Canh gà biết bay sao? Tiểu Kha quơ bàn tay nhỏ bé mập mạp, canh gà lại tự động bay vào trong bát. Cô ấy nuốt nước miếng và nhìn em trai mình với vẻ kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297