Lý Hữu Sơn cười ha ha, không nhịn được ho khan hai tiếng. "Nhóc con, cháu không biết mình rất nổi tiếng sao?"

“Tiệc sinh nhật của cháu sôi động đến mức ngay cả một ông già như ông cũng nghe nói.”

Tiểu Kha chớp chớp đôi mắt to.

Không ngờ bữa tiệc sinh nhật mà chị gái tổ chức cho mình lại hoành tráng đến thế.

Ngay cả thôn trang hẻo lánh này mà cũng có người biết.

Thảo nào nơi này còn có "Fan mẹ" của mình.

Vương Tâm Như chỉ nhẹ nhàng cười, cũng không có giải thích.

“Tiệc sinh nhật ở Ma Đô” "Nhà họ Vương nhận con”.

Mấy hot search này chắc chắn sẽ có vô số người biết được.

Cũng chỉ có em trai ngốc là không hiểu.

Cả nhóm trò chuyện với trưởng thôn vài câu rồi tiếp tục đi dạo trong thôn. Giang Nam ở góc tường thò đầu ra xem xét.

Chú ý thấy cậu chủ rời đi, anh ta quay đầu ra hiệu cho hai người kia.

Ba người ăn ý gật đầu, sau đó len lén theo đuôi cậu chủ và mấy người kia. Ở bên kia.

Bạch Thiển Lam và Bạch Tiểu Phi xách cá gõ cửa nhà hàng xóm.

Không bao lâu sau, một người đàn ông to lớn ra mở cửa.

Ánh mắt ông ta hung hãn đánh giá mấy người, rồi lại liếc nhìn người quay phim.

Nhưng Bạch Thiển Lam còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông đã không kiên nhẫn khoát tay nói.

“Các người quay chương trình giải trí thì qua chỗ khác mà quay, đừng tới làm phiền tôi.”

Rầm!

Cánh cửa đóng sầm lại, hai người bị từ chối.

Giọng nói lớn đó vang vọng trong đầu Bạch Thiển Lam.

Gương mặt cô ta giống như bị tát một cái đau đớn.

Bạch Tiểu Phi túm lấy ống tay áo của cô ta, ấm ức thấp giọng nói. “Chị à, chúng ta qua bên cạnh thử xem.”

Cứ như vậy, chị em hai người lại gõ cửa căn nhà khác.

Lần này họ đã chờ đợi rất lâu.

Một bà lão tóc bạc phơ mở cửa lớn, bàn tay giơ giữa không trung không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy hai người Bạch Thiển Lam, giọng bà ấy khàn khàn hỏi.

“Mấy người... muốn làm gì?”

Dừng một chút, Bạch Thiển Lam nở nụ cười gượng ép.

"Bà à, chúng cháu có thể đến nhà bà ăn một bữa được không?" Hình như tai bà cụ nghe không rõ nên hỏi lại hai người.

“Cái gì? Cô muốn dùng nhà vệ sinh á?”

Khóe miệng Bạch Thiển Lam giật giật, cất cao giọng nói.

“Bà ơi, cháu có thể đến nhà bà ăn bữa cơm không?”

“Nhà vệ sinh? Cô cứ dùng đi.”

“Không phải, cháu nói có thể ăn bữa cơm ở chỗ bà hay không!” “Ăn cơm? Đi vệ sinh thì ăn cơm gì?”

Cảnh này làm cho người quay phim cũng nhịn không được cười ra tiếng. Bạch Thiển Lam bị chọc giận đến bốc khói, hét lớn.

“Bà à, tôi có thể ăn bữa cơm ở chỗ bà hay không!”

Bà lão tóc bạc nhíu mày, không vui trả lời.

“Cô kêu lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng không phải người

“Bây giờ xin cơm mà tính tình còn nóng nảy như vậy, cô đi mau đi, nhà tôi không có cơm ăn đâu.”

Rầm! Cửa phòng lại bị đóng lại, Bạch Thiển Lam quả thực sắp tức điên lên.

Mình là một đại minh tinh, không biết có bao nhiêu người muốn mời mình ăn cơm đấy.

Không ngờ lại bị thôn dân của nơi này coi là ăn mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play