Lúc nửa đêm, một chiếc máy bay trực thăng màu đen chầm chậm tới sân bay gần nhà họ Vương.

Hai nhân viên cầm ống nhòm quan sát, thấy đúng là trực thăng của cậu chủ.

Bọn họ lập tức báo tin cho chủ nhiệm, một lượng lớn nhân viên ở dưới mặt đất nhanh chóng tiến hành hướng dẫn hạ cánh.

Đợi 'Tiểu Kha số 2' đáp chắc chắn rồi, chủ nhiệm quản lý xông pha đi đầu.

Ông ta bước tới chỗ thang dây thả xuống, nở nụ cười nịnh nọt chào đón mọi người, chỉ sợ các cô chủ trách tội.

Vương Nhạc Hạo là người đầu tiên ra khỏi cabin.

Tiểu Kha nằm trong lòng ông dường như đã ngủ thiếp đi, nhắm mắt ngoan ngoãn nằm yên.

Tiểu Lưu vô cùng kích động, xuống máy bay xong liên tục nhìn ngó.

Mọi người đi đường mệt mỏi, kiệt sức, Vương Tư Kỳ sai chủ nhiệm quản lý chuẩn bị xe.

Mọi người lên xe rời khỏi sân bay, trở về trang viên của nhà họ Vương. Thấy bọn họ lên xe đi rồi, chủ nhiệm quản lý mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

Ông ta âm thầm cảm thấy may mắn vì không bị các cô chủ truy cứu trách nhiệm chuyện trước đó.

Ở biệt thự nhà họ Vương. dì Lam đang bận rộn dọn bàn ăn. Trần Tuệ ngồi ở ghế thái sư uống trà. Đột nhiên, cổng biệt thự mở ra.

Vương Tư Kỳ nhẹ nhàng đi vào trong sảnh lớn, sau lưng là Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc.

Trần Tuệ ngạc nhiên chạy tới ôm con gái, lo lắng hỏi xem con trai đâu. Bà vừa hỏi xong thì Vương Nhạc Hạo cũng xuất hiện trước mắt bà. Bà vui vẻ chạy lại ôm chồng nhưng Vương Nhạc Hạo ngăn lại.

Trần Tuệ nhìn kỹ lại thì thấy con trai đang ngoan ngoấn nằm trong ngực chồng ngủ ngon lành, một chân duỗi ra ngoài.

Thấy cả nhà đều bình an, đám mây đen trong lòng bà cuối cùng cũng tiêu tan.

Vương Nhạc Hạo bế Tiểu Kha rón rén đi lên tầng hai, đặt con trai xuống giường, đắp kín chăn lại rồi quay trở lại sảnh lớn.

Bên bàn ăn có bày một đĩa trái cây, cả nhà đang quây quần kể lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua.

Vương Tư Kỳ nói cho mẹ biết chuyện Tiểu Kha là tu tiên giả. Trân Tuệ ngơ ngác, cũng không biết tu tiên là gì.

Mọi người kiên nhẫn giải thích cho bà hiểu nhưng chính bọn họ cũng không nói rõ ràng được.

Bọn họ chỉ biết là Tiểu Kha có nhiều kỹ năng và đồ vật kỳ lạ, còn cụ thể thế nào thì bọn họ vẫn chưa rõ.

Bên ngoài biệt thự, Tiểu Lưu đang vui vẻ đi loanh quanh trong trang viên, miệng cười ngoác đến tận mang tai.

Vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, con đường quen thuộc, tốt thật...

Sáng sớm, bóng đêm bao trùm Ma Đô được mặt trời xua tan.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, hắt lên khuôn mặt của Tiểu Kha, trông da cậu càng thêm trắng trẻo.

Cảm nhận được ánh mặt trời chói mắt, Tiểu Kha ngái ngủ duỗi người rồi rời giường, đi ra khỏi phòng.

Lúc cậu đi xuống dưới nhà, ngồi vào bàn ăn, cậu chợt phát hiện ra hình như. người ngồi bên cạnh mình là Chị hai.

Tiểu Kha tưởng mình vẫn còn mơ ngủ nên dụi mắt lại một lần nữa rồi nhìn lại người kia.

“Chị hai! Chị về rồi à?” Cậu ngạc nhiên che miệng lại, nhướng mày nhìn về phía Chị hai.

Vương Anh đưa một tay ra nhấc bổng Tiểu Kha ngồi vào lòng mình, cưng chiều xoa nắn khuôn mặt mũm mĩm của cậu.

Vương Tư Kỳ ngồi bên cạnh giải thích: “Chị hai đi suốt đêm để về nhà, không màng xử lý chuyện quân vụ đấy.”

Nghe vậy, Tiểu Kha ngẩng đầu lên thơm mặt Chị hai, khiến Vương Anh cười khúc khích không dừng được.

Vương Tư Kỳ: Em hơi ghen tị à nha... Vương Nhạc Nhạc: Em cũng vậy. Vương Tâm Như: Aaa, còn thơm cả chị hai nữa, hứ!

Lúc này, ở quân khu biên cương cách xa hơn ngàn dặm, phó tướng có vóc người vạm vỡ trầm tư nhìn đống tài liệu chất thành đống.

Tôi là võ tướng, không giỏi việc văn phòng đâu!

Trần Tuệ và Vương Nhạc Hạo đi xuống dưới nhà. Lần này, ở nhà có bảy người, bầu không khí rất náo nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play