Sau khi nhận được tín hiệu của chị gái, Tiểu Kha chậm rãi cởi tấm vải đỏ ra.
Đột nhiên, một bức tượng nhỏ hình người xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bức tượng được chạm khắc theo dáng vẻ của Tiểu Kha, chất liệu được làm bằng vàng ròng, trông vô cùng sang trọng.
Tiểu Kha vui sướng sờ vào pho tượng, trong lòng đã vui như nở hoa.
Vương Tư Kỳ lạnh giọng giễu cợt.
"Chỉ là một bức tượng vàng mà thôi. Em cứ tưởng món quà của chị giá trị lắm cơ."
Mọi người trên khán đài nghiến răng nghiến lợi, một ngọn lửa vô danh bùng lên từ tận đáy lòng.
Thế nào chỉ là một bức tượng vàng thôi, thế này mà còn không quý giá à?
Vương Tư Kỳ dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, trực tiếp lấy ra một hợp đồng và thẻ ngân hàng từ trong túi của mình.
“Chị không có gì tốt để tặng nên đành tặng 10% cổ phần công ty cho em trai vậy. Trong thẻ này có một tỷ, số tiền được chia sẽ tự động chuyển vào thẻ của em trai. Chị không có gì khác, chỉ có tiền.”
Ực.
Trong quảng trường vang lên một loạt tiếng nuốt nước bọt.
"Bao nhiêu!"
"Một tỷ?"
“10% cổ phần của tập đoàn Vương thị, chia phần hàng năm tận mấy trăm triệu phải không?”
"Mấy trăm triệu? Anh xem thường ai vậy? Tập đoàn Vương thị, doanh nghiệp hàng đầu Ma Đô đó!"
“Tôi không yêu cầu gì cả, chỉ cần có thể làm anh rể của Tiểu Kha là được.”
“Tôi chỉ có thể nói cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
…
Lúc này Tiểu Kha cảm thấy như đang nằm mơ, thật hạnh phúc!
Vương Tâm Như nheo mắt, khẽ nói từng chữ.
"Pháo hoa, phóng."
Hàng chục nhân viên phía sau sân khấu đã sẵn sàng, lập tức lên đạn khai hỏa.
Bùm! Bùm! Bùm!
Pháo hoa rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, những tia lửa nổ tung như những vì sao rơi.
Toàn bộ Ma Đô đều có thể xem màn trình diễn pháo hoa hoành tráng này, các ngôi sao vào lúc này chỉ đóng vai phụ.
Đám đông ngay lập tức trở nên náo loạn, ai nấy đều nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh.
Vương Tâm Như tiến hành chỉ huy đâu vào đấy.
Một lượng lớn nhân viên phân phát bánh ngọt, món tráng miệng, đồ ăn nhẹ và đồ uống cho biển người.
Bảy ngôi sao thay nhau biểu diễn, khiến mọi người mãn nhãn.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lục Thanh Lam, Tiểu Kha nghe được lời chúc phúc vang dội nhất.
"Tiểu Kha, chúc em sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng nói của hàng trăm ngàn người vang vọng khắp quảng trường Tiên Đình.
Cậu lễ phép cảm ơn và cúi chào, cư xử rất lễ độ.
Cứ như vậy, mọi người trong nhà họ Vương chào đám đông rồi quay trở lại tòa nhà văn phòng.
Vợ chồng nhà họ Đỗ đứng trên tầng cao nhất, vẻ mặt đờ đẫn nhìn sân khấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT