✳ Trên Hoa Sơn ngày ấy bên cạnh dòng thác. Hắn mỉm cười, nụ cười thật lòng nói với cháu của mình "chúc mừng ngươi lấy được Khai Thiên Thần Phủ
✳ Trên Hoa Sơn ngày ấy bên cạnh dòng thác. Hắn một mình chống lại tất cả (Trầm Hương, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Mai Sơn huynh đệ, Na Tra, phụ tử Ngưu Ma Vương, Tiểu Ngọc, Long Bát, Hằng Nga, Bách Hoa) vào phút cuối khi Khai Thiền thần phủ bổ đến lại từ bỏ Bảo Liên đăng hứng trọn 1 rìu khai sơn phá thạch. Chiến bào vỡ vụn huyết nhuộm bạch y bên trong.
✳ Trên Hoa Sơn bên cạnh dòng thác ngày ấy. Thiếu niên anh hùng Trầm Hương 1 rìu đánh bại Nhị Lang Thần. Trong tiếng nhục mạ hả hê của huynh đệ, người thân bạn hữu lại ko ngay lập tức lấy mạng hắn. Chỉ vì muốn hắn phải chịu giày vò sống ko bằng chết. Nhìn những ánh mắt khinh miệt ở đối diện những người từng cùng mình xưng huynh gọi đệ, kề vai chiến đấu, có cả người mà mình từng kính ngưỡng từ xa, nhìn ánh mắt chứa đầy hận thù và cả thỏa mãn từ đứa cháu trai duy nhất của mình hắn lại cảm thấy chua xót nhưng rồi nghĩ lại đây không phải là kết cục mình muốn sao, đây ko phải là kết quả do một tay hắn sắp đặt sao. Nhưng hắn cũng từng là con người cũng biết ủy khuất, cũng biết đau lòng. Đột nhiên Dương Tiễn cảm thấy bản thân giờ khắc này thật yếu đuối có lẽ là do mọi chuyện đã thành, gánh nặng trên vai đã ko còn, lý tưởng kiên trì mấy trăm năm qua sắp đạt được khiến hắn trở thành như thế chăng? Ko muốn nhìn nữa hắn nhắm mắt lại mặc cho bản thân trôi theo dòng nước mặc cho những lời châm biếm, mỉa mai vang lên bên tai.
✳ Trên Hoa Sơn ngày ấy thiếu niên anh hùng Trầm Hương phá núi cứu mẹ. Một rìu chém đôi bát Càn khôn lại ko thể lựa chọn giữa việc tân Thiên điều xuất thế hay cứu mẫu thân thoát khỏi thủy lao.
✳ Tại Hoa Sơn ngày ấy bên cạnh dòng thác nhuốm đỏ. Một thân huyết y cô độc trôi giữa dòng nước lạnh băng mùa đông. Hắn dùng chút pháp lực còn sót lại của mình tế đá ngũ sắc giải thiên chú, mở thủy lao bảo hộ tân thiên điều xuất thế đồng thời thả mụi mụi đã bị mình nhốt 20 năm. Cuối cùng pháp cạn thần tan (pháp lực cạn kiệt, nguyên thần tan vỡ) nở một nụ cười mãn nguyện cuối cùng dần dần khép mắt lại tan vào hư không.
✳ "Không" : Trong bầu không khí vui mừng vì cả nhà Trầm Hương đoàn tụ. Tiểu Ngọc bỗng ôm lấy đầu đau đớn hét lên. Khai thiên thần phủ vốn dĩ đang lấp lánh trong tay Trầm Hương đột nhiên trở nên ảm đạm. Ký ức bị phong ấn được giải từng chuyện từng chuyện như dòng thác lũ lượt tràn về hiện lên trong đầu Tiểu Ngọc. Giữa lúc mọi người đang hoang mang thì Tứ công chúa đến.
• "Tỷ, tỷ vẫn còn sống sao" : đây là Long Bát thái tử khi nhìn thấy Tứ công chúa người lẽ ra đã hồn phi phách tán dưới Tam giao của Dương Tiễn giờ khắc nay lại ko một chút hao tổn đứng ở đây.
• Nhưng bây giờ điều Tứ công chúa quan tâm nhất là Dương Tiễn đang ở đâu. Nàng từ Dương Tiễn biết được hôm nay là ngày hắn muốn kết thúc mọi việc. Suốt thời gian giả chết nàng đã ở Chân Quân thần điện nên dĩ nhiên cũng biết được những gì hắn làm, những gì hắn hy sinh. Nàng có cảm động, có thương hắn, có ko nỡ, có vì hắn mà đau lòng. Nàng biết rõ hôm nay hắn đã lựa chọn một kết cục ko đường về cho mình. Nàng nhịn ko được muốn trốn đi muốn báo với Trầm Hương báo với mọi người để giải tỏa sự hiểu lầm này nhưng pháp lực của nàng quá yếu. Nàng bị hắn bắt lại, ký ức bị hắn phong ấn. Nhốt ở thư phòng trong Chân Quân thần điện. Nhưng vừa rồi khi Tân thiên điều xuất thế. Chú văn nhốt nàng biến mất, ký ức của nàng lại nhanh chóng khôi phục. Long Tứ liền cảm thấy có chuyện chẳng lành. Pháp khí mất hiệu lực, phong ấn ko tồn tại chỉ có thể nói lên một điều là chủ nhân của nó đã ko còn tồn tại nữa. Nàng vội vã bay đến Hoa Sơn chỉ cầu mong có một phép màu, cầu mong thiên địa có thể đừng vô tình với người ấy như vậy. "Chân Quân đâu, ngài ấy đâu rồi" : nàng hướng về Trầm Hương đang ôm Tiểu Ngọc trong lòng hét lên.
• Trầm Hương tuy ko rõ tại sao Tứ di vẫn còn sống, Tiểu Ngọc lại khác thường như vậy nhưng hắn vẫn theo bản năng trả lời. "Ở con suối dưới chân núi, con đã tha cho hắn một mạng"
• Long Tứ vừa nghe liền chạy đi. Cả Tiểu Ngọc cũng kêu một tiếng "Cậu" rồi đẩy Trầm Hương ra chạy theo Long Tứ. Mọi người 2 mặt nhìn nhau cảm giác như có chuyện liền lập tức đuổi theo.
✳ Dưới dòng suối lạnh lẽo đã bị huyết quang nhuộm đỏ. Thân ảnh màu trắng an tường nằm đó cô độc mà bi thương bên cạnh là Hao Thiên Khuyển im lặng ngồi đó ánh mắt dại ra nhìn chăm chú vào thi thể đã lạnh băng của chủ nhân mình. Long Tứ và Tiểu Ngọc kẻ trước người sau. Kẻ gọi Chân Quân người gọi cậu vội vàng ôm lấy hắn, dùng sức gọi hắn cố gắng lay tỉnh người trong lòng họ.
✳ Mọi người vừa đến đều nhìn thấy cảnh thương tâm này. Nhưng trong mắt họ ngoại trừ khó hiểu ra thì chính là sự thờ ơ. Kể cả người vừa được cứu ra Tam thánh mẫu tuy nàng có đau lòng khi Nhị ca ra đi. Nhưng đây ko phải là do chính huynh ấy lựa chọn sao. Sau những việc huynh ấy làm thì kết cục này có lẽ là kết cục tốt nhất cho huynh ấy rồi. Nên nàng chỉ cùng trượng phu đứng đó trong mắt hiện lên đau lòng và ko nỡ nhưng cũng ko muốn đến gần.
• Mọi người thì đang mồm năm miệng mười nói với Long Tứ & Tiểu Ngọc
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại khóc vì hắn chứ. Hắn đã từng giết tỷ, tỷ quên rồi sao? : Long Bát
"Tiểu Ngọc, mụi làm gì vậy? Chẳng lẽ mụi đã quên những gì hắn đối với chúng ta, đối với mụi rồi sao?. Mụi còn nhận hắn làm cậu? Ta ko có người cậu như thế : Trầm Hương
"Dương Tiễn đây là ác giả ác báo. 2 người đau lòng cái gì chứ : Trư Bát Giới
"Đúng vậy, hắn tự làm tự chịu. Đến cả thân mụi mụi hắn cũng bắt nhốt, thân điệt nhi cũng đuổi giết. Vì cái ghế tư pháp thiên thần của mình mà ko từ thủ đoạn. Phản bội huynh đệ, bất cận nhân tình, lục thân bất nhận, vô tình vô nghĩa, độc ác tàn nhẫn,....
• "Đủ rồi, các ngươi im đi" : Tiểu Ngọc & Long Tứ đồng loạt hét lên khiến tiếng mắng của Hồng Hài Nhi nghẹn lại.
✳ Khung cảnh đột nhiên trở nên im lặng một cách lạ thường. Long Tứ lần nữa nhìn thật sâu vào người trong lòng mình cất giọng nói với hắn : "xin lỗi Chân Quân, Long Tứ biết ý của huynh là gì. Nhưng xin thứ lỗi ta ko làm được. Ta ko thể nào nhìn huynh mang theo ô danh một đời cứ thế mà đi. Dù huynh ko còn thì ta cũng muốn tất cả mọi người trong tam giới mãi nhớ đến một người. Tư pháp thiên thần Nhị Lang Hiển thánh Chân Quân Dương Tiễn. Ta muốn mỗi một người mỗi khi nhớ đến huynh chỉ có thể hối hận, day dứt, áy náy." Nói xong Long Tứ mang Dương Tiễn nhẹ nhàng dựa vào người Tiểu Ngọc. Nàng đứng dậy giữa Hoa Sơn, giữa Tam giới, giữa thiên địa, giữa tân thiên điều vừa xuất thế. Giữa sự chứng kiến của mọi người tham chiến, giữa sự quan sát của chúng thiên gia trên thiên đình qua thủy kính. Nàng cất giọng đều đều kể ra toàn bộ sự thật phía sau. Những trù tính, những kế hoạch, những việc làm của Dương Tiễn trong hơn 800 năm qua. Giọng nàng ko lớn nhưng mỗi một câu mỗi một chữ đều đánh sâu vào trong lòng những người chứng kiến. Quá trình đó càng khẳng định hơn khi có Tiểu Ngọc bên cạnh giải thích thêm vào.
✳ Kết thúc câu chuyện ko ai nói ai. Một sự im lặng bao trùm tất cả. Dù là hiện trường Hoa Sơn hay Linh tiêu bảo điện ở Thiên đình. Ko một ai có thể ngờ tân thiên điều hôm nay hoàn toàn là do 1 tay Dương Tiễn trù mưu ủ kế từng bước 1 thực hiện. Hơn 800 năm nhẫn nhục phụ trọng, bằng hữu xa lánh, huynh đệ phản bội, người thân hận thấu, bị cả tam giới mắng nhiếc, sỉ nhục, cười nhạo. Rõ ràng từng là kẻ bị coi là xấu xa nhất tam giới thì ra mới chính là anh hùng đích thực của tam giới. Họ bây giờ ko rõ tư vị trong lòng của mình là gì. Họ nhìn hắn nằm trong lòng Tiểu hồ ly kia đột nhiên ko biết phải đối mặt với hắn thế nào. Niềm vui vì tân thiên điều xuất thế đột nhiên trở nên bi ai ko rõ.
• Đó là cảm nhận của những người ngoài cuộc còn người trong cuộc? Những người đã từng tham gia vào cuộc chiến vây công hắn? Giờ trong mắt họ là hối hận tràn đầy. Thậm chí họ còn ko dám nhìn vào hắn ko dám đối diện cùng hắn. Mai Sơn huynh đệ đã quỳ xuống họ hối hận rồi. Hối hận tại sao lại ko tin tưởng Nhị gia của họ. Gần 3000 năm huynh đệ. Hơn 800 năm sớm chiều bầu bạn cùng nhau vượt qua khó khăn trên Thiên đình vậy mà đến phút cuối tại sao họ lại ko tin Nhị gia? Họ từng nhìn thấy Nhị gia đau khổ thế nào khi ép bản thân nhốt Tam thánh mẫu dưới Hoa Sơn. Họ từng thấy Nhị gia vì Hao thiên khuyển bỏ cả mạng mình như thế nào. Họ cũng từng chứng kiến Nhị gia đã khó xử, đã thân bất do kỷ, đã mệt mỏi thế nào khi ngồi trên chiếc ghế tư pháp thiên thần đó. Vậy mà tại sao giờ phút cuối họ lại đi tin Nhị gia vì nó mà thay đổi? Tại sao họ lại tin Nhị gia vô tình vô nghĩa, bị quyền thế mê muội chứ?.
• Trầm Hương cũng lặng người đi. Hắn đột nhiên nhớ đến vị cữu cữu bạch y ngày ấy phe phẩy quạt bên bờ sông cười tươi nói với hắn : "ta là cữu cữu con". Hắn cũng nhớ rõ vẫn nụ cười ấm áp đó dưới địa phủ người tặng cho hắn thêm 20 năm tuổi thọ. Nhớ rõ người cữu cữu ấm áp ấy vào sinh nhật tuổi 16 của hắn đã tự tay đeo cho hắn cái kim khóa người tự khắc. Hắn nhớ, nhớ rất nhìu kỷ niệm ở Lưu gia thôn của 2 cậu cháu. Nhưng giờ thì người ko còn nữa là do tự tay hắn đã giết cậu. Trầm Hương quỳ xuống nỗi ân hận lan tràn ko ngừng cắn nuốt hắn.
• Tam thánh mẫu từ lúc biết được sự thật nàng cũng chỉ còn lại sự tự trách vô bờ. Trách mình tại sao lại hiểu lầm nhị ca. Ko phải từng nói dù cả tam giới hiểu lầm nhị ca mình vẫn sẽ tin tưởng huynh ấy sao. Trách mình tại sao biết rõ huynh ấy khó khăn tứ bề lại vẫn động lòng phàm. Trách mình quá tuyệt tình lại thốt nên từ "hận" với huynh ấy. Bây giờ thì nhị ca của nàng. Người mà nàng hận đã vì cả gia đình nàng, vì chúng sinh tam giới mà hy sinh rồi. Nàng chỉ có thể ôm chặt lấy thi thể lạnh lẽo của huynh ấy ko ngừng rơi lệ ko ngừng thều thào gọi 2 tiếng nhị ca quen thuộc mà mấy năm nay mỗi khi gặp nàng đều lạnh lùng ko gọi hắn.
✳ Giữa lúc mọi người đang chìm trong nỗi ân hận và sự tiếc thương vô hạn cho sự ra đi của tư pháp thiên thần Nhị Lang Chân Quân thì một luồn sáng bạc ấm áp lao đến hất văng Dương Thiền đang ôm lấy Dương Tiễn và Tiểu Ngọc, Trầm Hương quỳ gần đó ra. Luồng sáng ấy nhanh chóng cuốn lấy Dương Tiễn mang theo hắn lên bờ. Đợi đến lúc mọi người định thần lại nhìn kỹ mới phát hiện có thêm một người. Một thần bạch y đạo bào, suối tóc bạch kim tùy ý buộc hời sau lưng tay cầm phất trần màu trắng. Quanh thân hắn tiên khí lượn lờ chứng tỏ người này là 1 thần tiên lai lịch ko nhỏ. Tôn Ngộ Không vừa nhìn thấy đã kêu lên một tiếng sư phụ. Mọi người ai cũng biết sư phụ của Tôn Ngộ Không là viên đàn công đức phật Đường Tam Tạng. Nhưng vị trước mắt này rõ ràng là ko phải. Vậy thì chỉ có thể là người thần bí đã dạy bản lĩnh cho hắn. Vị sư phụ đầu tiên mà khi ai hỏi Tôn Ngộ Không cũng bảo là người ấy dặn ko được nói.
• Tôn Ngộ Không định bước đến hỏi kỹ sư phụ mình tại sao lại xuất hiện ở đây còn ôm lấy Dương Tiễn? Chỉ là chưa kịp chờ Đại Thánh hỏi ra thì người nọ đã quét mắt một lượt qua những người có mặt ở đây. Ánh mắt lạnh lùng ko mang theo chút tình cảm nào. Rồi cất giọng lạnh nhạt.
• "Đồ nhi của bần đạo đã lấy thân tế tân thiên điều giúp nó xuất thế tạo phúc cho bá tánh tam giới. Nay công đức đã viên mãn người cũng đã ko còn. Ta đến mang nó đi. Từ nay về sau Dương Tiễn đối với bất cứ ai hay bất cứ việc gì trong tam giới đều ko còn liên quan.
✳ Quan sát sự việc nãy giờ Ngọc Đế và Vương mẫu đều ko lên tiếng. Trước là ko cần sau là biết được mọi việc là 1 bàn cờ do Dương Tiễn sắp đặt thì càng tức đến ko nói nên lời. Mắt thấy Dương Tiễn đã hồn phi phách tán Ngọc Đế suy nghĩ cũng nên bỏ qua. Người chết là hết chấp nhất gì nữa? Nhưng Vương mẫu hoàn toàn ko nghĩ như vậy. Dù chỉ còn lại cái xác bà cũng sẽ ko cho hắn yên. 800 lừa dối bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay làm Vương mẫu nuốt ko trôi cục tức này. Lập tức cất giọng : "Dương Tiễn là tư pháp thiên thần là Hiển Thánh Nhị Lang Chân Quân của thiên đình dù có mất mạng thì cũng phải được táng trong Vô Vọng Hải trên Cửu Trùng Thiên.
• Ngọc Đỉnh Chân Nhân cười lạnh : " Tư pháp thiên thần thì cũng là đệ tử của Ngọc Đỉnh này. Là đồ tôn của Nguyên thủy Thiên tôn là người của Côn Lôn. Một mảnh đất chôn ko cần phải làm phiền Vương mẫu.
• Gặp Ngọc Đỉnh lấy Nguyên thủy thiên tôn ra thì Ngọc Đế, Vương mẫu cũng ko còn gì để nói. Mất đi Dương Tiễn đệ nhất chiến thần tam giới có thể nói bây giờ thiên đình thật sự mỏng manh ko chịu nổi một cuộc náo loạn.
• Nhìn người tự xưng Ngọc Đỉnh Chân Nhân này làm mọi người ở hiện trường rất bất ngờ. Có ai ko biết đứng đầu Tam thanh dưới trướng Nguyên thủy thiên tôn cũng là đồ đệ đắc ý nhất của ngài Ngọc Đỉnh Chân Nhân sư phụ của Dương Tiễn là một người ngoại trừ kiến thức sâu rộng ra thì pháp lực rất thấp nhìn rất ko đáng tin cậy. Hơn nữa bình thường luôn 1 thân lục y đạo bào tay cầm một cây quạt bát quái càn khôn. Đỉnh đầu vắt một cây bút tùy thời có thể ghi chú. Ngọc Đỉnh Chân Nhân là một người mà khi nhắc đến thì các thần tiên khác đều tỏ vẻ khó hiểu. Làm sao một người như vậy có thể đứng đầu Tam thanh, có thể là đồ đệ đắc ý nhất của Nguyên Thủy thiên tôn? Làm sao có thể dạy ra một Dương Tiễn Chiến thần vô địch tam giới? Làm sao là người tiên phong đạo cốt trước mắt được?
• Sư bá, người nói người là sư bá sao? : Na Tra ko tin dợm bước lên định hỏi thì đã bị 1 cái phất tay đầy uy lực của Ngọc Đỉnh đẩy lui về sau. Sau khi đẩy lui Na Tra, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng ko nhìu lời nữa liền phẩy tay thu lấy Tam thủ giao trong dòng suối. Nhẹ vung phất trần nó liền biến thành một cây quạt lớn. Lão quay qua nói với Hao Thiên Khuyển "đi thôi". Đoạn ôm lấy Dương Tiễn bay đi trong cái nhìn của mọi người. Khi Ngọc Đỉnh bay xa thì Khai Thiên thần phủ nằm bên người Trầm Hương cũng sáng lên một cái rồi bay theo. Bảo Liên Đăng bị Dương Tiễn vứt ở suối cũng khôi phục ánh sáng bay theo hướng của Ngọc Đỉnh Chân Nhân...