Kế Hoạch Cầm Cưa Sếp

chương 1


7 tháng


 Kế hoạch cầm cưa sếp (P01/04).
__________




Tôi và Châu Tự kết hôn vì lợi ích của hai bên gia đình.

Nhà anh giàu sang, nhà tôi cũng chẳng kém cạnh, vì muốn hai bên gia đình đều trở nên giàu có hơn chúng tôi đã thành một đôi.

Từ hồi hai đứa lấy nhau đến giờ cũng đã ba tháng trôi qua, nhưng trong lòng tôi lại có một phiền não nho nhỏ.

Hình như tôi đã phải lòng Châu Tự.

Đây là một chuyện hết sức bình thường, dù gì gương mặt đẳng cấp s  á  t thủ đó của anh cũng được mệnh danh là “nhìn một cái cũng khiến người ta giơ tay đầu hàng".

Sau ba tháng tôi mới giơ tay đầu hàng, cũng coi như có cốt khí rồi.

Đây cũng là một chuyện đáng được chúc mừng, vì dù gì anh cũng là chồng tôi, cuộc hôn nhân có tình yêu cũng luôn bền chặt hơn không có mà.

Nhưng…

Tôi và anh lại có một bản hợp đồng trước hôn nhân.

Thật ra chúng tôi có rất nhiều bản hợp đồng, dù sao thì hai gia đình hai bên cũng chẳng ai vừa, văn bản phân chia tài sản nhiều không đếm xuể, ký tên thôi cũng phải ký đến nỗi tê tay mới xong.

Bản hợp đồng trước hôn nhân khiến tôi bận lòng là bản hợp đồng của riêng chúng tôi.

Lời hứa hẹn về cuộc sống sau này.

Yêu cầu của Châu Tự rất đơn giản, tôi chỉ cần làm một người vợ đạt chuẩn.

Yêu cầu của tôi cũng chỉ có ba cái.

Một là, cuộc sống riêng đơn giản.

Hai là, duy trì lối sống lành mạnh.

Ba là, chỉ có tiền, không có yêu đương.

Lúc ký hợp đồng, tôi đã thề với lòng mình, dù có kết hôn tôi cũng có thể sống một cuộc sống độc thân tươi đẹp.

Ngờ đâu tôi lại là đứa làm trái với hợp đồng, đúng là một cái vả mặt đau điếng.

Mê trai h  ại người thật đấy!

Sau khi nhận ra tình cảm của mình dành cho Châu Tự, lúc hai đứa chung sống với nhau tôi lại thấy khá lúng túng.

Tôi sẽ không kìm lòng được, dõi mắt theo anh

Trước đây ở nhà, việc ai người đấy làm, chung sống hoà thuận. Anh xử lý việc công ty, tôi thì học cách trang điểm. 

Nhưng bây giờ tôi lại không thể tịnh tâm được.

Biết anh đang ở trong phòng làm việc, tôi sẽ không cầm lòng nổi mang hoa quả hoặc một cốc cà phê vào cho anh.

Châu Tự tháo chiếc kính vàng của mình xuống, day day huyệt thái dương, sau đó ngước mắt lên nhìn tôi: “Có chuyện gì muốn nhờ vả anh sao?”

“Không có.” Tôi lập tức phủ nhận, nhưng chẳng mấy chốc lại nghĩ đến chuyện gì đó, hơi sợ nói: “Có…”

“Em nói đi.” Anh tựa lưng vào thành ghế, giơ tay bưng cốc cà phê tôi mang đến anh lên, nhấp một ngụm sau đó chau mày.

“Không ngon sao?” Tôi hỏi.

“Ngọt quá.” Anh nói.

Tôi bối rối, rõ ràng tôi không bỏ quá nhiều đường mà.

Dưới cái nhìn giục giã của anh, tôi nói thẳng vào vấn đề chính: “Em muốn làm việc trong công ty anh, anh tìm vị trí nào cho em cũng được.”

Đây là sáng kiến của nhỏ bạn thân tôi.

Cả ngày tôi chỉ đi shopping, uống trà, mãn nguyện với cuộc sống của một bà chủ thì sẽ không thể nào c ưa đổ được, ông chồng c uồng công việc, Châu Tự. Nếu muốn Châu Tự yêu tôi, tôi phải suốt ngày lảng vảng trước mặt anh.

Không chỉ lảng vảng mỗi buổi tối, mà buổi sáng cũng phải như thế.

Tôi hiểu rất rõ điều này, bèn chủ động đề nghị: “Làm thư ký của anh được không?”

Không biết Châu Tự đang nghĩ tới chuyện gì, sặc cà phê ho khù khụ sau đó nói thẳng: “Không được.”

Tôi bất giác bĩu môi.

“Làm mấy việc vặt vãnh đi.” Anh nhượng bộ: “Em tới phòng thư ký làm việc”

“...” Làm mấy việc vặt thì làm mấy việc vặt, dù gì cũng coi như là làm trong phòng thư ký của anh rồi.


Không lâu sau, tôi đã trở thành một nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Húc Nhật.

Tôi sờ thẻ tên trong tay mình, nhìn mấy chữ văn phòng tổng giám đốc dưới tên, bất giác mỉm cười.

Nơi này chỉ cách văn phòng của Châu Tự một bức tường, rất thuận lợi cho việc tôi lảng vảng trước mặt anh.

Chưa vui được mấy hồi, tôi lại nhận ra vấn đề đang tồn đọng.

Không phận sự cấm vào văn phòng của tổng giám đốc, còn Châu Tự, về cơ bản anh cũng sẽ không hạ mình đến văn phòng của chúng tôi. Anh muốn gặp ai, chỉ cần một cú điện thoại nội bộ là được.

Suốt cả một ngày, đến cả cái bóng của Châu Tự tôi cũng không nhìn thấy.

Cứ tiếp tục thế này, không biết đến năm tháng nào tôi mới cua được ông chồng cuồng công việc của mình nữa.

Tôi ủ rũ, phàn nàn với cô bạn thân, cô ấy khuyên tôi hãy nghĩ thoáng lên: “Người khác nghe máy vì có chuyện quan trọng, còn cậu cả ngày còn chẳng sờ tay vào được một góc tài liệu, cậu chỉ cần gọi điện c  ưa cẩm Châu Tự thôi?”

Hai chữ “c  ưa cẩm" khiến tôi hơi xấu hổ.

Tôi tức giận, nói: “Anh ấy dám gọi, tớ dám tán.”

Ngờ đâu vừa mới bỏ điện thoại xuống, Châu Tự đã gọi tôi.

Điện thoại nội bộ kêu reng reng, giọng nói lạnh như băng của anh từ đầu dây bên kia vọng tới: “Mang cà phê vào đây.”

Bộp một tiếng, cúp máy.

Vốn chẳng có thời gian tán tỉnh.

Tôi vừa nghiến răng nghiến lợi mắng tên đàn ông kh ốn này dám đối xử với mình như thế, vừa đứng dậy đi tới phòng trà pha cà phê cho anh.

Gõ của phòng anh, tôi kính cẩn nói: “Tổng giám đốc, em mang cà phê tới rồi ạ.”

“Bỏ xuống đó đi.” Anh hất cằm.

Tôi chậm rãi bước về phía trước, bất giác dán mắt lên người Châu Tự.

Anh ngồi sau chiếc bàn làm việc to đùng, sau lưng là một giá sách sát tường. Aơi cúi đầu, cầm chiếc bút máy viền vàng trong tay đang viết gì đó trên giấy.

u phục thẳng thớm, chiếc cà vạt xanh navy có sọc kia là chiếc cà vạt sáng sớm nay tôi thắt cho anh trước khi đi làm.

Tôi đặt cốc cà phê cạnh tay anh, anh vừa đầy ghế, vừa nhìn tôi: “Đã quen với công việc chưa?”

“Hơi chán ạ.” Tôi thật thà trả lời.

“Anh tưởng em thích mấy việc nhàn nhã.”

Tôi ngước mắt lên nhìn anh: “Bận vẫn tốt hơn ạ.”

Tôi nghĩ bụng, tốt nhất là kiểu bận có thể thường xuyên lảng vảng trước mặt anh ấy.

“Anh hiểu rồi.” Anh gật đầu.

Khối lượng công việc của tôi tăng lên rõ rệt. Bây giờ dù là đưa tài liệu, bưng bê cà phê đều đến tay tôi hết, đúng chất là làm chân sai vặt.

Tất nhiên cũng rất tiện trong việc tôi lảng vảng trước mặt Châu Tự, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.

Trong lúc đó, tôi cũng thành công nắm bắt được tâm hồn thiếu nữ của các đồng nghiệp nhờ vào các món quà nhỏ và trà chiều.

Cuối cùng, lúc họ tám chuyện với nhau cũng sẽ cho tôi nói cùng.

Trong giờ nghỉ trưa.

Tôi đang khuấy hồng trà trong cốc thì nghe thấy có người trêu mình: “Lương Khê, phỏng vấn một chút, lần đầu tiên gặp sếp Châu, cô có cảm giác gì?”

Tôi cười nói: “Cũng hơi rung động.”

Đây là lời thật lòng.

Tôi gặp Châu Tự lần đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật bố.

Anh đến muộn, vắt áo khoác trên tay, mặc sơ mi phối cùng áo gile, sợi dây bạc trước vạt áo hơi đung đưa, mái tóc anh hơi rối.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, thổi bay những sợi tóc trước trán anh để lộ ra đôi lông mày đẹp đẽ, anh ngước mắt lên, dường như vẻ mặt của anh có thể khiến mọi người có mặt ở đây thay đổi sắc mặt.

Gương mặt đó là v  ũ kh  í trấn giữ cả hiện trường, ai cũng quên béng chuyện anh đến muộn, cao quý nhưng vẫn không mất đi phong độ nói chuyện với mọi người.

“Không được rung động đâu.” Một đồng nghiệp rất tự nhiên khoác vai tôi, nói: “Sếp có vợ rồi!”

“Hả.” Tôi giả bộ hoài nghi.

Tuy tôi và Châu Tự không công khai đã kết hôn nhưng mọi người trong công ty chỉ biết Châu Tự lấy cô chiêu của tập đoàn Thế Giai, cũng không biết cô chiêu đó là tôi.

Cũng là sự bảo vệ của bố mẹ dành cho tôi, họ muốn tôi có được một cuộc sống yên bình, vui vẻ.

“Trong suốt ba tháng bọn họ kết hôn, sếp Châu chưa từng tăng ca ngày nào. Trước đây anh ấy được mệnh danh là kẻ cuồng công việc, ước gì một ngày có bốn mươi tám tiếng để làm việc đấy.”

Tôi chớp mắt, muốn phản biện, tuy Châu Tự không tăng ca ở công ty nhưng anh lại đổi sang tăng ca ở nhà.

“Chẳng phải là kiểu người muốn người đẹp chứ không muốn giang sơn điển hình sao.” Một đồng nghiệp khác phụ hoạ.

Một đồng nghiệp khác lại nhướng mày nói với tôi: “Bọn tôi đều nghĩ chắc sếp Châu rất yêu vợ của mình, nếu không một người cuồng công việc như anh ấy sao có thể ngày nào cũng tan làm đúng giờ được, chắc hẳn là về nhà với vợ đây mà.”

“...” Bọn họ nghĩ nhiều quá rồi.

Rõ ràng tình hình thực tế lại là ngày nào vợ anh cũng đi làm đúng giờ, chấm công tới công ty cua chồng. 


Vì muốn đẩy nhanh tiến độ cua đổ Châu Tự, tôi đã tốn biết bao tâm tư trong khoản ăn mặc.

Tủ quần áo của tôi dần được các bộ đồ công sở của các hãng khác nhau lấp đầy, mỗi ngày tôi mặc một bộ, thay đổi như tắc kè hoa xuất hiện trước mặt anh.

Nhưng không biết người đàn ông đó bị làm sao, lại chẳng có một chút dấu hiệu rung động nào.

Vẫn là vẻ mặt đó, vẫn là dáng vẻ cuồng công việc đó.

Chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.

Đúng là sầu t  h  ố  i r  u  ộ  t, tôi rủ bạn thân ra ngoài uống r  ư  ợ  u.

Cô ấy nhìn cách ăn mặc của tôi, tặc lưỡi nói: “Tớ bảo này, khả năng chịu đựng của Châu Tự đỉnh thật đấy, một người đẹp như cậu suốt ngày lảng vảng trước mặt anh ấy mà anh ấy vẫn không rung động sao? Không rung động một chút nào sao?”

Cô ấy lại nói: “Liệu có phải là do anh ấy không được không nhỉ, nếu là tớ tớ đã nhào tới từ lâu rồi.”

Tôi bị cô ấy chọc cười, nhìn cô ấy, nói một câu “đáng ghét", sau đó nghiêm túc nói: “Cậu nói xem, liệu anh ấy có thích đàn ông không?”

“Chưa nghe bao giờ.” Nhan Khả phân tích: “Nếu anh ấy thích đàn ông thật, chẳng lẽ trong giới thượng lưu lại không có chút phong thanh gì sao?”

Tôi thấy cũng đúng, chán nản bĩu môi.

Cô bạn thân khoác vai tôi, an ủi: “Hay bọn mình đổi sang kế khác đi, nếu cậu thích anh ấy thật thì cứ theo đuổi thôi, để ý ai theo đuổi ai làm gì, cuối cùng thu được chính quả là được.”

“Không được.” Tôi nghiêm túc, gạt phăng ý kiến đó qua một bên.

“Có câu thế này, mình không thể tự cởi quần áo trên giường. Thế thì người đàn ông của tớ, tớ cũng không thể theo đuổi trước được.”

Nhan Khả bật cười: “Lý lẽ gì vậy trời.”

Tôi cũng cười theo: “Thì người ta cũng cần mặt mũi mà.”

Trước khi kết hôn, giấy trắng mực đen đã viết rất rõ ràng không yêu đương, chỉ có tiền bạc. Bây giờ mới có ba tháng trôi qua, tôi mà theo đuổi người ta như thế, sau này sao tôi còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Châu Tự nữa?

Thế nên bắt buộc phải là Châu Tự theo đuổi tôi trước!

Nhan Khả lắc lắc ly r  ư  ợ  u trong tay, đưa ra gợi ý: “Hay bọn mình giả vờ say thử xem?”

Tôi hiểu ngay lập tức, gật đầu đồng ý: “Được.”

Tôi chống cằm, nhìn Nhan Khả đang gọi điện thoại cho Châu Tự, đại ý là nói tôi say rồi, đang làm xằng làm bậy, bảo Châu Tự mau chóng đến quán b  a  r đón tôi về.

Đầu dây bên kia chỉ nói đúng một chữ: “Được.”

Trong lúc đợi Châu Tự, tôi lại thấy hơi lo lắng: “Anh ấy sẽ không bảo tài xế tới đón tớ chứ?”

Nhan Khả nói: “Thế thì không cần người đàn ông đó cũng được.”

Tôi ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý, bèn gật đầu lia lịa.

Trong khi đợi Châu Tự đến, tôi dặm lại phấn cho mặt mày hồng hào, ánh mắt ướt át, trông không khác gì một kẻ say r  ư  ợ  u.

Khi điện thoại của Nhan Khả vang lên, tôi lập tức gục đầu xuống bàn, nhìn thấy Châu Tự đang đứng trước cửa quán b  a  r.

Chắc anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, anh không mặc âu phục thẳng thớm nữa mà chuyển sang một bộ đồ mặc ở nhà đơn giản, cầm điện thoại sải bước về phía chúng tôi, vẫn đang đi dép.

Tôi mơ mơ màng màng, giả vờ say r  ư  ợ  u, Châu Tự kéo tôi lại, ôm vào trong lòng, sau đó hỏi Nhan Tự: “Sao cô ấy lại say thế này?”

“Chắc có tâm sự.” Tôi nghe thấy Nhan Khả đáp.

Giọng điệu nghiêm túc, thương xót của cô ấy khiến tôi suýt phải bật cười, tôi cố dằn xuống, đưa tay lên ôm cổ Châu Tự, thở dốc.

Bàn tay đang ôm eo tôi của Châu Tự cứng đờ, dường như những nơi bị tôi phả hơi thở vào đang nổi da gà.

Tôi nghe thấy tiếng anh hắng giọng, hỏi Nhan Khả: “Cô vẫn ổn chứ? Có cần tôi đưa cô về trước không?”

Nhan Khả lắc đầu: “Không cần, lát nữa bạn trai sẽ tới đón tôi.”

“Đợi anh ấy đến chúng tôi sẽ đi.” Châu Tự nói.

Chẳng mấy chốc bạn trai của Nhan Khả đã tới, Châu Tự hỏi mượn quán b  a  r chiếc chăn, quấn quanh eo tôi, sau đó cúi người bế thốc tôi lên rời khỏi quán b  a  r.

Tôi vùi đầu vào mặt anh, nhớ tới kế giả vờ say, bắt đầu lẩm bẩm làm nũng với anh.

“Bỏ em xuống, em còn muốn uống r  ư  ợ  u.”

Anh khựng người, hình như cơ thể cũng cứng đờ, nghiêm mặt nói hai chữ: “Không được.”

Giọng nói lạnh như băng.

Tôi hơi tức giận, anh làm gì vậy, tôi đã làm nũng với anh rồi mà anh vẫn còn giữ thái độ đó, anh vốn chẳng thích tôi.

Tôi ầm ĩ đòi xuống nhưng anh không cho, rảo bước bế tôi rời đi, ầm ĩ một lúc, lúc đi đến cửa đã là nửa kéo nửa bế rồi.

Có lẽ anh giận thật rồi, đè tôi lên tường, ôm chặt eo tôi, thở hồng hộc, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không muốn nhìn anh, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Anh nắm cằm tôi để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nghiêm giọng nói gằn từng chữ: “Sau. Này. Không. Được. Phép. Ra. Ngoài. Uống. R  ư  ợ  u. Nữa!”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn anh.

Ánh mắt lướt qua gương mặt bảnh bao, sống mũi cao thẳng, còn cả đôi môi tôi rất muốn hôn của anh nữa.

Sao lại đỏ như thế..

Đột nhiên, yết hầu của anh hơi chuyển động, ánh mắt cũng dần trở nên n  g  u  y h  i  ể  m.

Tôi chợt nhận ra được một điều.

Người đàn ông này vẫn rất ok.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play