Hai người cùng chờ cảnh sát tới đây, cảnh sát tới liền mang bọn cướp đi, Ngụy Triêm Y cũng vì chân không đi đường được mà phải để Úc Thanh ôm, cho dù cô không cam tâm tình nguyện thế nào đi nữa thì cũng không thể nói được gì, cũng không thể bắt cô mang một thân tàn tật này bò về nhà họ Ngụy được đúng không?
Ngụy Triêm Y nhịn không được bổ não ra cái khung cảnh đó, thật tình cảm thấy bản thân đủ thảm.
Bị Úc Thanh ôm, cô yên lặng không nói ôm lấy cổ anh, mặt thì quay sang một bên không thèm nhìn anh.
Cảnh sát nhìn Ngụy Triêm Y nhiều thêm mấy cái, Úc Thanh lại quay đầu cô ấn vào trong ngực mình, ngước mắt liếc cảnh sát, cảnh sát cũng xấu hổ dời mắt đi.
Cái tên Ngụy Triêm Y ở Bắc Lâm có rất nhiều người biết tới, là thiên kim của một gia tộc lớn, đã nhiều năm không có tin tức, vừa trở về liền mang theo một người đàn ông, đương nhiên là khiến người khác cảm thấy có chút tò mò rồi.
Cảnh sát áp giải bọn cướp đi ở phía trước, Úc Thanh ôm Ngụy Triêm Y chậm rãi đi ở đằng sau, giữa mày anh vẫn luôn nhíu chặt, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem cô.
“Có đau không, Triêm Bảo?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play