Nửa đêm dậy đi cầu, La Nghị không thấy vị đại ca lẽ ra phải đang ngủ cạnh mình, ngược lại bên buồng cha mẹ lại hắt ra ánh lửa yếu ớt.

Cha mẹ nó là người tiết kiệm, ngày thường nếu không cần thắp đèn bọn họ sẽ không lãng phí dầu, hôm nay có chuyện gì vậy?

La Nghị tạm thời chưa đi cầu vội, nhỏ giọng hô một tiếng: "Cha, nương, sao hai người còn chưa ngủ?"

Lý Nguyệt Hoa ngó ra nhìn con trai út: "Sao con lại dậy giờ này?"

La Nghị nói: "Con định đi cầu."

La Thiên cau mày: "Làm gì thì làm cho xong đi còn về ngủ tiếp. Sáng sớm mai con phải đi học đấy."

La Nghị vâng dạ đáp lời nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nó ngó nghiêng một lúc rồi hỏi: "Đại ca đâu ạ?"

Không nói gì thì không sao, vừa hỏi một câu đã chọc đúng bụng tức của La Thiên và Lý Nguyệt Hoa.

Buổi trưa La Thiên uống say rồi ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mãi tới giờ tý mới tỉnh rượu. Lúc ấy vì khát nên ông nhẹ chân nhẹ tay dậy lấy nước, không ngờ Lý Nguyệt Hoa thấy trượng phu thức giấc thì lập tức than ngắn thở dài, dọa La Thiên hoảng sợ một phen.

Lúc này ông mới biết con trai trưởng của mình đã trốn đi trong đêm, hẳn là sẽ không trở về!

Vì thế uống nước xong hai lão nhân thắp đèn ngồi bàn bạc.

Thật sầu! Thật đắng lòng khi biết lúc này con trưởng chỉ để tâm vào chuyện yêu đương, sẽ khó mà uốn nắn trở lại. Vốn nó là đứa hiền lành thật thà, bây giờ cũng biết cách vượt rào đi chơi đêm rồi!

Ài...

La Thiên thiếu chút nữa không nhịn được mà lao đi tìm La Cát, sau đó ông mới nghĩ kĩ lại, nửa đêm canh ba làm vậy rất kỳ cục.

Lý Nguyệt Hoa lau khóe mắt nói với La Nghị: "Đại ca con sang nhà cũ của Tịch gia ngủ đêm nay, con nghe lời cha, nhanh đi cầu rồi về ngủ tiếp đi."

La Nghị không ngốc, nó biết đại ca nó đi tìm Cảnh Dung ca ca, vì thế ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ rời đi.

Lúc này Lý Nguyệt Hoa ngồi lâu cũng mỏi bèn nằm xuống giường. Bà thở dài nói: "Cha đứa nhỏ, ta, ta có một chủ ý thế này, ông nghe xem có được không?"

La Thiên cũng nằm lên giường: "Như thế nào?"

Lý Nguyệt Hoa tần ngần một hồi mới nói: "Ông nói xem có thể thương lượng với đứa nhỏ Cảnh Dung kia không, để nó giả vờ với người ngoài mình là một tiểu ca? Đại Bảo nhà ta không cần sinh con nối dõi, chúng ta có thể chấp nhận, nhưng không thể để người ta xì xào sau lưng nó."

La Thiên nhíu mày: "Vậy đứa nhỏ kia có thể sống vui vẻ được sao? Hơn nữa cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra."

Lý Nguyệt Hoa nghĩ mãi mới ra một kế, lúc này bị gạt đi thì gấp muốn khóc: "Vậy ông nói xem chúng ta phải làm sao đây? Để hai đứa chúng nó kết nghĩa làm huynh đệ à?"

La Thiên không hé răng.

Theo ý của ông chuyện này không phải không thể. Ít nhất nếu đổi thành ông là người kết nghĩa huynh đệ với người khác, ông sẽ không cần giấu diếm, không cần lén lút,... đó không phải cách làm người của ông.

Đường đường một đấng nam nhi sao có thể dám làm mà không dám nhận? Vậy thành dạng người gì?

La Thiên vỗ về thê tử: "Ngày mai ta đi tìm Yến Thanh và Nhị Bảo tâm sự. Hai đứa ấy tuy rằng trẻ tuổi nhưng rất hiểu chuyện. Hơn nữa bọn chúng cũng coi đứa nhóc Cảnh Dung kia là huynh đệ, hỏi xem chúng nó nghĩ thế nào."

Lý Nguyệt Hoa tiếp tục lau khóe mắt: "Ông chính là chỉ muốn hỏi ý Yến Thanh, Nhị Bảo chỉ là thuận tiện thêm vào thôi phải không?"

La Thiên hừ một tiếng: "Lần này bà đoán sai rồi, ta thực sự muốn nghe chủ ý của cả Yến Thanh và Nhị Bảo. Bà có thấy Nhị Bảo nhà mình từ sau khi thành thân càng ngày càng trưởng thành không? Cũng có đôi lúc quấy phá, nhưng đa số thời điểm ta thấy nó rất đáng tin cậy. Bà xem xem, nhà cửa bọn nó quán xuyến đâu ra đấy, hôm nay hai đứa về ăn cơm bà có thấy không, chúng nó lại mặc y phục mới may. Chứng tỏ cuộc sống của hai đứa đang rất ổn. Tuy ta biết đa phần là công lao của Yến Thanh, nhưng Nhị Bảo nhà ta chắc chắn cũng có đóng góp không nhỏ."

Lý Nguyệt Hoa đương nhiên nhận ra, Tịch Yến Thanh và La Phi càng ngày càng khấm khá hơn. Đừng nói chỉ một mình bà, toàn bộ thôn Hoa Bình đều thấy rõ. Hiện tại mỗi lần bà ra ngoài đều nghe hàng xóm trầm trồ ngưỡng mộ, trong lòng Lý Nguyệt Hoa mãn nguyện không thôi.

Ngẫm lại lúc trước La Phi ăn vạ không muốn gả cho Tịch Yến Thanh, hiện tại cuộc đời y đã sang một trang mới.

"Thật sự là, đứa vốn dĩ không khiến chúng ta phiền lòng nhất, lúc này lại khiến chúng ta khổ tâm nhất." Lý Nguyệt Hoa thở dài: "Lúc ăn cơm Nhị Bảo đưa cho ta ba lượng bạc, nói là để mua sắm gia cụ mới, ta không cầm thì nó nhét bằng được vào tay. Ông xem năm nay nhà mình bội thu, căn bản không thiếu thốn gì. Chỉ cần thắt lưng buộc bụng một chút là đủ cho Tứ Bảo lên trấn học chữ, mà Nhị Bảo và Tịch Yến Thanh nhất quyết muốn lo chuyện này. Hiện tại thôn dân ai cũng ngưỡng mộ nhà ta."

"Ừm, các bà các mẹ hẳn là ước được như bà lắm." La Thiên cười ha hả: "Tiểu tử Yến Thanh là đứa đáng tin cậy, ta biết ta không nhìn lầm người mà."

"Ngủ thôi, ta đau đầu quá. May mà gần đây không quá nhiều việc phải làm." Lý Nguyệt Hoa xoa bóp thái dương một lát rồi chìm vào giấc ngủ.

La Thiên đã ngủ khá nhiều nên lúc này trằn trọc khó ngủ tiếp.

Ông cân nhắc hồi lâu rồi quyết định hừng đông sẽ qua nhà La Phi nói chuyện.

Tịch Yến Thanh và La Phi cũng đi ngủ khá muộn, sáng sớm tỉnh dậy toàn thân La Phi ê ẩm. Nhớ lại đêm qua bị chèn ép lâu như vậy, y bực mình quay sang bịt mũi Tịch Yến Thanh không cho hắn ngủ tiếp.

"Bảo bối làm gì thế?" Tịch Yến Thanh nhắm mắt ôm La Phi vào lòng vuốt lưng: "Ngủ thêm một lát đi, dù sao cũng không có việc gì phải làm."

"Còn ngủ gì nữa? Thắt lưng của em sắp gãy đôi rồi đây này!" Cổ họng La Phi cũng khản đặc, cảm giác như bị ngạt khói.

"Ai bảo em nói thích thịt cứng?" Tịch Yến Thanh nói mà không đỏ mặt, sau đó hắn mở một con mắt: "Em thích thịt cứng, tôi cho em ăn thịt cứng, đố em tìm được người chồng nào chiều vợ như tôi?"

"Rõ ràng em nói là thích cơ bụng cứng! Cơ bụng cơ mà!" La Phi ấm ức chọc chọc cái trán Tịch Yến Thanh: "Cơ bụng nhà anh dài thế hả?"

"Cơ bụng dài thì không có. Cơ thể này chỉ có một chỗ duy nhất có thể cứng lên được thôi." Tịch Yến Thanh lúc này mới tỉnh ngủ: "Mà hôm qua đại ca không về đúng không?"

"Hửm? Em cũng không biết. Thấy bên nhà Cảnh Dung im ắng mà." La Phi ngồi dậy mặc đồ, quyết định ra ngoài xem việc tốt y làm hôm qua có thành công hay không!

La Cát đã tỉnh nhưng Cảnh Dung còn đang say giấc.

Chưa đến giờ mão hắn đã mở mắt, lúc ấy trời còn tối đen. Trước khi ngủ hắn đã lên kế hoạch sẵn, tranh thủ trời còn chưa sáng hắn sẽ chuồn về. Trước khi mọi việc ngã ngũ, hắn không thể đêm hôm đi tìm Cảnh Dung thế này, như vậy thực sự không đàng hoàng. Nhưng mà sau khi tỉnh giấc La Cát lại không muốn ra về chút nào...

Hắn nghĩ thầm, nằm thêm mấy phút nữa rồi lập tức về.

Mấy phút nữa, rồi lại mấy phút nữa, hắn vẫn không ngừng đấu tranh nội tâm, phải về thôi, không thể nằm thêm nữa!

Nhưng hắn vẫn nằm. Kỳ thực hắn cũng không làm gì, chỉ là Cảnh Dung đang gối đầu lên cánh tay hắn, mà cánh tay La Cát đã tê rần nhưng hắn vẫn không nỡ rút ra.

Cảnh Dung thoạt nhìn là một thiếu gia thư sinh, dường như y không thiếu thốn bất cứ thứ gì. Nhưng ở bên y một thời gian, La Cát nhận ra y là một người cô đơn, chỉ là y luôn che giấu điều đó.

Nằm thêm một lát nữa vậy, La Cát nghĩ thầm.

Sau đó hắn nằm đến khi trời sáng trưng...

Không thể tiếp tục nán lại đây, phải mau chóng về thôi.

La Cát dè dặt rút tay ra, mặc y phục rồi chuẩn bị rời đi.

Trước khi ra về, La Cát nhẹ nhàng vuốt hai gò má trên gương mặt còn ngái ngủ của Cảnh Dung, hắn muốn để y ngủ thêm một lát. Hắn đã tính sẵn rồi, về nhà ăn sáng cùng cha mẹ sau đó lại tới đây giúp Cảnh Dung chăn dê, còn phải cọ chuồng, nhặt phân,...

La Cát nhẹ chân nhẹ tay mở cổng...

Lập tức đối mặt với La Thiên!

Cha La: "!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play