Đêm đã khuya, lúc này đa số thôn dân Hoa Bình đều đã chìm vào giấc ngủ, còn La Cát và Cảnh Dung ở huyện Tần Bắc vẫn chưa về đến khách điếm. Cả ngày hôm nay bọn họ đã ghé qua ba, bốn nông hộ nuôi dê, cuối cùng chọn được một nhà, lúc này quyết định quay lại mua dê.
"Khá hài lòng, nhưng đại thúc có thể lấy rẻ hơn một chút nữa được không? Chúng cháu lặn lội từ xa tới đây cũng không dễ dàng, thực sự có thành ý mua dê của thúc mà." Cảnh Dung cảm thấy vị đại thúc họ Tôn này chăm dê rất khéo, con nào cũng béo mượt, nhưng y vẫn muốn mặc cả thêm một chút.
"Tiểu tử à, chính vì biết ngươi từ xa đến nên ta mới lấy rẻ vậy, người khác còn lâu mới có giá này. Ngươi cứ đi xung quanh hỏi thăm xem, Tôn Cương ta đã bao giờ bán dê với giá như vậy chưa? Hơn nữa ngươi lại quay về đây tìm ta chứng tỏ đã ưng lắm rồi phải không, nên thôi thuận mua vừa bán, đừng cò kè thêm nữa."
"Thúc bớt cho cháu thêm hai lượng nhé, coi như san sẻ phí đi đường của cháu và ca ca được không?" Cảnh Dung chà xát hai bàn tay vào nhau: "Cũng muộn lắm rồi, thúc đồng ý đi rồi chúng ta về nghỉ ngơi sớm, được không Tôn đại thúc?"
"Ngươi cái tên tiểu tử này, đúng là khéo miệng." Chủ nông trại dê họ Tôn kia đành thở dài một tiếng, chần chừ một lát rồi nói: "Thôi thì mỗi bên nhường một bước, ta bớt thêm cho ngươi một lượng, không vừa ý thì cũng đành thôi."
"Thôi được, một lượng cũng là bớt rồi." Cảnh Dung nói: "Vậy thúc nhớ cho cháu thêm chút cỏ khô nhé, chẳng may trên đường không tìm được bãi cỏ nào cho chúng ăn thì không biết làm thế nào."
"Được rồi được rồi, cỏ khô ta có sẵn, sẽ gói cho ngươi một bao. Nhưng các ngươi định chở về kiểu gì? Xe bò thì không có, có xách tay về được không?"
"Mấy hôm nữa đến chọn dê chúng ta sẽ đánh xe bò tới." Bọn họ quyết định không mua bò sữa vội. Cảnh Dung đã xem qua mấy chỗ bán bò, tuy nơi này là vùng chuyên buôn bán gia súc nhưng bò sữa vẫn là mặt hàng cực kì đắt đỏ, những con non thì cần đợi phối giống mới có thể vắt sữa. Cho nên ít nhất phải mua một cặp đực cái, mà chỉ một con có thể sinh sữa thì không bõ tiền.
Sau khi trở về y sẽ thương lượng với Tịch Yến Thanh về chuyện này, mặt khác y còn phải thuê hai cỗ xe bò và trả phí đánh xe cho xa phu, bằng không chỉ dựa vào y và La Cát e là không thể dẫn năm mươi con dê về tới thôn Hoa Bình.
Tôn Cương thu trước một lượng bạc làm cọc, sau đó viết khế ước cho Cảnh Dung lăn tay.
Cảnh Dung cất gọn khế ước mua dê vào vạt áo trước ngực rồi nói: "Muộn nhất là ngày kia cháu sẽ tới chọn dê, Tôn đại thúc ngài nghỉ ngơi sớm nhé."
Tôn Cương tiễn hai người ra cổng nông trại, thấy bọn họ lạnh đến rụt cổ thì gọi lại: "Hai tiểu tử các ngươi chờ một chút."
Nói xong ông vào lều lấy một chiếc túi da dê đựng sữa nóng: "Uống đi cho ấm, y phục mỏng thế kia cẩn thận nhiễm lạnh."
"Cảm ơn Tôn đại thúc." Cảnh Dung nhận túi sữa, cảm thấy mặt ngoài chiếc túi rất ấm thì không suy nghĩ gì mà nhét vào ngực La Cát.
"Ơn với huệ gì, hai đứa đi đường xa vất vả rồi, hôm nào quay lại lấy dê nhớ trả ta chiếc túi." Tôn Cương nói xong thì khoát tay, trong lòng có chút khó hiểu. Hai tiểu tử này thoạt nhìn không giống huynh đệ ruột.
"Ngươi ôm đi, ta không lạnh." La Phi trả lại chiếc túi da dê cho Cảnh Dung.
"Sao có thể không lạnh? Chúng ta đều không mang y phục dày cho mùa đông." Thời điểm rời khỏi thôn Hoa Bình bọn họ không nghĩ sẽ phải lên tận Tần Bắc, cho nên phải kéo dài thời gian dự kiến, đồng nghĩa với việc trời ngày càng lạnh hơn. Mua xong đàn dê này phải lập tức về nhà mới được.
"Vậy chúng ta cùng ôm." La Cát không đẩy ngược trở lại nữa, nhưng hắn đương nhiên không thể hưởng thụ nguồn nhiệt một mình. Vì thế hắn vòng tay ôm Cảnh Dung vào lòng, bình da dê giữ nhiệt kẹp giữa lồ,ng ngực hai người, không chỉ tránh được gió lạnh mà trái tim cũng được sưởi ấm.
"Trước kia nghĩ ngươi là người chất phác, không ngờ cũng lắm mưu ghê." Cảnh Dung thì thầm tự nói tự nghe.
"Hửm?" La Cát lại nghe không rõ.
"Ta nói, ngửi mùi sữa dê thấy nhớ Tiểu Hổ. Ngươi nói xem, nó thích uống sữa dê như thế, lúc này không biết đang làm gì nhỉ? Mấy ngày không gặp khẳng định lại lớn thêm một chút."
"Lúc này ở quê đã xong vụ mùa rồi, ta nghĩ mọi người đều đang nghỉ ngơi thôi. Nhị Bảo có lẽ đang may đồ mới cho Tiểu Hổ." La Cát cảm thấy mình khá hiểu tính La Nhị Bảo.
Hai người ôm nhau một lát rồi về khách điếm sửa soạn nghỉ ngơi. Mà giờ phút này quả giống như những gì La Cát nói, La Phi đang cặm cụi may áo mới cho Tiểu Hổ.
Tên nhóc này lớn nhanh như thổi, quần áo mặc vài bữa là chật. Vả lại cho dù nó vẫn mặc vừa đồ cũ thì trời cũng đã trở rét, La Phi phải may thêm đồ mới và nhồi bông để giữ nhiệt.
La Phi làm một mạch bốn chiếc áo bông trẻ em, riêng quần y may hẳn sáu cái để thay đổi vì đứa nhỏ vẫn hay tè dầm hoặc ăn uống dây bẩn.
Quần áo nhồi bông vừa ấm vừa nhẹ, nhược điểm duy nhất đó là không thể giặt, một khi nhúng nước nó sẽ vón cục và không thể giữ ấm được nữa. Nhưng nếu buộc La Phi phải nhập gia tùy tục, đem quần dính nước tiểu đi phơi sau đó cho mặc lại, La Phi quả thực không thể làm theo. Cho nên y may nhiều quần hơn một chút, cộng thêm cố gắng trông con cẩn thận không để nó tè ra quần.
Lần này y may toàn bộ là quần thủng đũng.
"Mùa đông mặc quần này có sợ lạnh không?" Tịch Yến Thanh sờ chiếc quần La Phi vừa nhồi bông xong, phát hiện dưới đáy để hở một lỗ to.
"Trời lạnh thế này mỗi khi ra ngoài mình đều quấn chăn cho nó mà, không sợ lạnh đâu. Em không muốn để nó tè dầm vào mấy cái quần này, đồ bông ở đây không giặt được, giặt xong chỉ có vứt, mà cố mặc thì cũng không giữ ấm được nữa." La Phi nắn nắn vành tai Tiểu Hổ: "Năm nay con làm Hiệp sĩ Kê Kê nhé."
"Hiệp sĩ Kê Kê là cái quỷ gì???"
"Là Hiệp sĩ để lộ kê kê ấy..." La Phi đột nhiên cười phá lên: "Hôm qua em thấy Tiểu Mộc tượng cũng mặc quần như thế này, em hỏi Hàn Húc liệu nó có lạnh không, anh biết cậu ta nói gì không Thanh ca? Hàn Húc nói trẻ con ba tuổi đều có bộ mông sắt... Hahahahaha..." Thấy Tịch Yến Thanh không hưởng ứng, La Phi có chút nghi hoặc: "Thanh ca, hồi bé anh cũng mặc quần thủng đũng à?"
"..." Tịch Yến Thanh từ chối trả lời vấn đề tế nhị này.
"Hahahaha, đúng là có mặc rồi." La Phi cúi đầu nhìn hổ con rồi lại ngẩng đầu nhìn hổ cha: "Em phát hiện hai cha con càng ngày càng giống nhau nha." Tiểu Hổ còn nhỏ nên lông mày còn chưa rõ ràng, nhưng hình dạng mắt và mũi thực sự giống hệt Tịch Yến Thanh, nhìn như cùng một khuôn đúc ra, có chăng là một khuôn lớn một khuôn nhỏ mà thôi.
"Tôi trồng ra, đương nhiên phải giống tôi rồi." Tịch Yến Thanh nghe La Phi miêu tả thì sướng rơn trong lòng: "Con trai, con nói xem hai ta có chỗ nào giống nhau nhất?"
"Ta?" Tiểu Hổ gõ chiếc trống bỏi bộp bộp lên thành giường, mở to đôi mắt hồn nhiên nhìn cha Tịch của nó.
"Ngoan, gọi ba ba nào."
"Pa pa!"
"Ngoan quá đi mất, ba ba yêu con chết đi được!" Tịch Yến Thanh cụng đầu lên trán con trai, chọc Tiểu Hổ cười khanh khách.
Mỗi ngày nhìn hai cha con nhà này chơi đùa với nhau, La Phi cảm thấy cuộc sống cũng khá thú vị, vì thế y như được tiếp thêm sức mạnh, nhồi một mạch xong hết đống quần áo bông.
Năm nay y phải tốn công may quần áo hơn, năm ngoái chưa có điều kiện dư dả cho nên phải hết sức tiết kiệm, cái gì không cần thiết liền cắt giảm, chấp nhận tạm. Nhưng năm nay đã không còn khó khăn như vậy, cho nên La Phi làm xong quần áo cho Tiểu Hổ liền bắt tay vào may đồ mới cho chính mình và Tịch Yến Thanh.
Tịch Yến Thanh chơi với Tiểu Hổ một lúc, Tiểu Hổ lại đói bụng. Mỗi buổi tối nó đều phải uống một cữ sữa rồi mới đi ngủ, tối nay cũng không ngoại lệ. Tịch Yến Thanh hâm nóng sữa dê, bón cho con rồi dỗ nó ngủ.
La Phi ngồi ghé bên giường vuốt má con trai, không kìm được sự yêu thích: "Mịn thật."
Tịch Yến Thanh thò tay sờ mông La Phi: "Ừm đúng là mịn thật."
La Phi vỗ bẹp một cái gạt móng vuốt của hắn xuống: "Ngủ mau!"
Tịch Yến Thanh trùm chăn cười gian xảo, một lát sau lại vén chăn trêu La Phi.
Mùa đông quả nhiên là thời điểm để nghỉ ngơi dưỡng sức và sinh hoạt vợ chồng.
&&&&&&
La Phi còn nghĩ sẽ có thêm vài ngày nắng ấm, không ngờ trời lại chuyển rét nhanh như vậy, ngày quan thu tô tới thôn Hoa Bình, tuyết đầu mùa đã rơi, thậm chí còn là một trận tuyết lớn. Y nghe tiếng Hàn Húc gọi bên ngoài, bước ra liền thấy một mảnh sân phủ tuyết trắng xóa.
Hàn Húc ở nhà buồn chán liền bế Tiểu Mộc tượng sang chơi. Bước vào nhà y mở bọc chăn ra, bên trong là một Tiểu Mộc tượng nhỏ xíu đội mũ hoa đang ngơ ngác.
Tiểu Hổ ngẩn ra một lúc, sau đó giằng mất người gỗ nhỏ trong tay Tiểu Mộc tượng.
Tiểu Mộc tượng ọ ọe gì đó nhưng không hề khóc, gương mặt ấm ức cam chịu của nó khiến hai cha nhìn mà thương. La Phi vội vàng lấy một món đồ chơi cho nó cầm.
Tiểu Hổ gào lên, nhe ra bốn cái răng sữa mới nhú, quyết ăn thua một trận với Tiểu Mộc tượng!
La Phi dùng một ngón tay đẩy trán nó— Tiểu Hổ ngã ngửa vào đống chăn sau lưng.
Tiểu Mộc tượng thấy thế thì cười khanh khách, cũng lộ ra mấy chiếc răng sữa, có điều nó có hẳn sáu chiếc!
"La đại ca và Cảnh Dung còn chưa về sao?" Hàn Húc thấy viện bên cạnh vẫn khóa thì tò mò.
"Ừm, lần này đi phải mua khá nhiều dê, chắc là không đi nhanh được." Sáng nay La Phi còn nghe Tịch Yến Thanh nói, nếu ngày mai Cảnh Dung và La Cát còn chưa trở về, hắn và Lạc Dũng phải ra ngoài tìm xem sao. Cũng đã rất nhiều ngày trôi qua, mọi người đều lo lắng cho bọn họ.
"Đúng rồi, cái này cho ngươi." Hàn Húc đưa cho La Phi một tấm lụa lớn.
"Để làm gì?"
"Cái này sao, không phải nhờ phương pháp trồng lúa mới của Đại lão hổ nhà ngươi mà năm nay nhà ta bội thu sao, cha nương nói mang lễ vật sang cảm ơn các ngươi. Ta nghĩ lúc này ngươi đang may y phục cho Tiểu Hổ nên nhờ nương mua một ít tơ lụa đem sang. Ngươi xem có thích hợp không?"
"Hai nhà chúng ta có cần khách khí như vậy không? Ngươi cũng câu nệ quá rồi."
"Ta cũng nói như vậy nhưng cha nương không nghe. Thôi đã mang sang đây rồi, ngươi nhận đi. Màu sắc này cũng hợp Tiểu Hổ nhà ng..." Hàn Húc đột nhiên há hốc miệng.
"Sao vậy?" La Phi nương theo tầm mắt y...
"Ối!" La Phi cũng hô to! Tên nhóc thối này, vậy mà dám sờ tiểu kê kê của Tiểu Mộc tượng!
"Phì! Thôi xong, Tiểu Hổ nhà ngươi nhất định phải thú Tiểu Mộc tượng nhà ta rồi."
"Cha, cha cha..." Tiểu Mộc tượng giơ tay đòi bế, bộ dạng nó cực kì tủi thân, trông như sắp khóc đến nơi. Trái lại là Tiểu Hổ, nó không hề nao núng, không hề tỏ ra hoảng sợ, sờ so.ạng một hồi đến chán mới thu móng vuốt hổ của mình về.
La Phi cạn lời rồi, quả thực chưa bao giờ gặp đứa bé nào ngang ngược như vậy!
Sau đó Tịch Yến Thanh trở về, La Phi kể lại toàn bộ câu chuyện cho hắn nghe. Tịch Yến Thanh vậy mà không biết xấu hổ, kiên quyết chối đây đẩy nói điểm này không hề giống hắn!
La Phi nguýt dài: "Anh chắc chắn là không giống à?"
Tịch Yến Thanh mặt không đỏ tim không đổi nhịp, nói: "Đương nhiên, tôi thích sờ mông, không thích sờ kê kê. Tôi chuyên môn bị sờ kê kê chứ chẳng bao giờ chủ động đi sờ của người khác."
La Phi nghe vậy thì không suy nghĩ thêm, trực tiếp cầm khung thêu đập chồng.
Vì thế khi La Cát và Cảnh Dung dẫn theo năm mươi con dê về đến cổng nhà, âm thanh đầu tiên mà bọn họ nghe thấy là tiếng oai oái kêu đau của Tịch Yến Thanh. Tiếng động bất thường khiến đàn dê giật mình chạy tán loạn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT