Phản ứng của La Cát và Cảnh Dung khiến Tịch Yến Thanh càng thêm khẳng định trong lòng, hai người này tuyệt đối có gian tình. Hơn nữa nó không đơn giản như những gì Cảnh Dung kể. Nhất định giữa bọn họ còn có bí mật nào đó khó nói.
Nói thực lòng, hắn có chút tò mò.
Ánh mắt Tịch Yến Thanh thỉnh thoảng lại liếc về phía Cảnh Dung, mà Cảnh Dung hoàn toàn không thể bình tĩnh trở lại kể từ khi cắn miếng vỏ trứng. Y có ảo giác rằng mọi người đều đang nhìn mình. Vì thế y vội vàng nuốt miếng bánh còn lại trong bát rồi đứng dậy nói: "Mọi người cứ ăn thong thả nhé, chiều nay còn phải chăn dê, ta về trước đây."
Lạc Dũng nghi hoặc nhìn sang Tịch Yến Thanh: "Y bị làm sao vậy?"
Tịch Yến Thanh nhìn theo dáng vẻ vội vã bỏ đi của huynh đệ mình: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?" Nói xong hắn quay sang La Phi: "Lát nữa gói đồ ăn cho đại ca, đưa Tam Bảo mang về nhé."
Nhìn thoáng qua là biết, La Cát định cọ một bữa cơm nhưng thấy Cảnh Dung nên lấy cớ rời đi.
La Phi nói: "Ta đã gói sẵn rồi."
Lúc này dạ dày La Cát đang reo inh ỏi vì đói. Sáng nay hắn ra đồng sớm, tính ra đã hơn ba canh giờ chưa có gì bỏ vào bụng. Vừa rồi hắn vào nhà uống tạm cốc nước nhưng ngược lại càng đói hơn, hắn nói mình phải tới nhà Hàn Dương, thực tế hắn đi vòng vèo một hồi rồi lại quay về nhà.
Trong nhà cũng không có đồ ăn, La Cát ra vườn rau hái dưa chuột. Vừa định đưa lên miệng, trong đầu lại nghĩ đến Cảnh Dung.
Y nói lúc trước chăn dê vô tình gặp được ý trung nhân, lẽ nào là nhắc đến hắn?
Hẳn là... không phải đâu nhỉ...
Chỉ là, lúc Cảnh Dung nằm mơ còn gọi tên hắn...
Nhớ đến chuyện phát sinh ngoài bờ sông, La Cát có chút xấu hổ.
"Đại ca, huynh về chưa?" La Như gọi từ ngoài cổng.
"Vừa về đây." La Cát hô đáp lời.
"Huynh còn chưa ăn cơm phải không?" La Như mở bọc đồ ăn lấy bánh bột ra: "Sao huynh không vào nhà nhị ca ăn cùng mọi người luôn?" Nó ăn cơm trong buồng, nghe nhị ca nói đại ca vừa tạt vào nhưng không ở lại ăn cơm, đại ca nói có việc phải sang Hàn gia.
"Chưa ăn, sao hôm nay muội lại ở bên đấy ăn cơm?" La Cát ngồi xuống vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
"Huynh nhớ hôm nọ Tứ Bảo kể chuyện đánh rơi hà bao không?" La Như nói: "Người giúp nó tìm lại hà bao hôm ấy là Lạc đại công tử, hắn ta đã chuyển về thôn mình sống. Hôm nay Lương đại phu dẫn hắn tới gặp nhị ca và Tịch ca, bọn họ làm cơm mời khách, muội cũng ở lại giúp một tay. Đúng rồi đại ca, huynh sang nhà Hàn ca làm gì thế?"
"Việc vặt thôi." Căn bản hắn không đi! Có thể có chuyện gì?
La Như cũng không hỏi thêm, thấy La Cát bắt đầu dùng bữa thì ra ngoài làm việc khác.
La Cát rất đói bụng nhưng chỉ ăn vài miếng đã dừng, trong lòng hắn rối rắm không yên.
Thực lòng mà nói, hắn không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Từ khi Cảnh Dung và Lạc Dũng chuyển tới thôn Hoa Bình an cư, hắn đối xử với bọn họ như huynh đệ, nhưng hiện giờ Cảnh Dung tựa hồ đã nảy sinh tình cảm khác lạ với hắn.
Nếu là người không quen thì dễ rồi, nói chuyện thẳng thắn với nhau rồi bỏ qua. Nhưng bọn họ là người cùng thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, lại có quan hệ thân thiết với nhau và rất nhiều bạn bè chung. Lời này nói ra e là sẽ gây tổn thương cho nhau.
Cảnh Dung cũng không phải người xuề xòa như Lạc Dũng.
La Cát vắt óc suy nghĩ, ấn tượng của hắn về Cảnh Dung rất tốt, thế nhưng... thế nhưng bọn họ đều là nam tử mà!
Cảnh Dung cũng đau đầu về chuyện này. Y vẫn không hiểu vì sao mình lại nằm mơ thấy La Cát.
Chẳng lẽ vì nhìn thấy hắn lõ.a thể?
Lý do này quá mức... hoang đường!
Hay là sâu trong nội tâm y rất cảm mến vị đại ca này? Bằng không sao có thể gọi cả tên người ấy trong mơ, còn bị hắn nghe thấy...
Cảnh Dung nhớ đến chuyện này thì mặt đỏ bừng! Đúng vậy, nếu chỉ là một giấc mộng xuân, y đương nhiên sẽ không trốn tránh La Cát quyết liệt đến vậy. Y không dám gặp La Cát chính là vì hôm ấy, khi vô tình gọi tên hắn trong giấc mơ, mở mắt chợt thấy người thật đứng bên cạnh. Mà chuyện xấu hổ hơn còn ở phía sau, chính là khi La Cát lay y tỉnh dậy, y còn tưởng mình vẫn đang mơ, sau đó nâng tay áp lên má hắn...
Còn... còn... còn hôn hắn một cái!!!
Vẻ mặt La Cát lúc bấy giờ... trời ạ, ước gì thiên lôi đánh chết y cho rồi!
Cảnh Dung vò đầu bứt tai, tâm loạn như ma.
Vài ngày sau đó, Lạc Dũng phát hiện Cảnh Dung như người mất hồn, lúc nào cũng thẫn thờ nhìn về phía xa xăm, nếu ai đó gọi y, mười lần thì đến tám lần y không nghe vào tai. Nhưng nếu ai hỏi y đang nghĩ gì, y khẳng định sẽ lảng tránh.
Không sao cả??? Trông y như sắp phát điên rồi kia kìa!
Lạc Dũng cảm thấy người huynh đệ sống chung nhà này bỗng trở nên khó hiểu. Nhưng người trì độn như hắn cũng nhìn ra manh mối, chuyện đang khiến Cảnh Dung mất ăn mất ngủ vài ngày nay có liên quan đến La Cát La đại ca. Bằng không vì sao gần đây hai người này lại tránh mặt nhau, La Cát vừa tới, Cảnh Dung liền rời đi, hoặc là thấy Cảnh Dung có mặt, La Cát liền cáo từ, chuyện gì thế này? Một ngày, hai ngày cũng thôi đi, nhưng nhiều ngày liên tục như vậy, ai nhìn vào cũng thấy quái gở.
Ví dụ như lúc này đây, Tịch ca của hắn đang chuyển nhà, hai người kia vẫn né tránh nhau, một người lấy cớ đi chăn dê, một người vì biết người kia đi chăn dê nên mới tới hỗ trợ.
"Tịch ca, huynh nói xem, Cảnh Dung và đại ca rốt cuộc có chuyện gì thế?" Trong lòng Lạc Dũng nghĩ mãi không thông, chỉ đành hỏi Tịch Yến Thanh.
"Cũng không có chuyện gì đâu, có lẽ là khúc mắc gì đó chưa giải quyết được." Tịch Yến Thanh có thể nhận ra La Cát và Cảnh Dung đều rất quan tâm đối phương, nhưng quan tâm với tư cách gì thì khó nói.
"Có thể có khúc mắc gì cơ chứ?" Lạc Dũng càng nghĩ càng cảm thấy rối rắm.
"Ngươi cũng đừng hỏi, khi nào thích hợp chúng ta sẽ được biết." Tịch Yến Thanh vỗ vai Lạc Dũng: "Giúp ta kéo xe đi thôi." Gạo và nồi đều đã chuyển sang nhà mới, tất cả bột đều đã chuyển đi, thùng nước vừa được khiêng lên xe kéo, bây giờ còn chút gia cụ đang để trên xe bò.
"Huynh và tề ca không đi luôn à?" Lạc Dũng hỏi.
"Ta xem trong nhà còn gì sót lại không, thu dọn xong rồi đi." Tịch Yến Thanh kiểm tra một lượt cuối. Kỳ thực việc chuyển nhà ở nông thôn rất dễ, bởi vì đồ đạc trong nhà ít đến đáng thương. Lấy nhà hắn làm ví dụ, trừ giá bát, tủ và giường cũng chỉ có một cái bàn, vài bộ quần áo, hai cái thùng nước. Toàn bộ chất lên xe bò, chỉ cần hai chuyến là xong. Lúc này trong nhà chỉ còn lại số bạc mà hắn và La Phi từng chôn dưới nền đất.
"Thanh ca, tiền xây nhà mới đã thanh toán hết rồi chứ?" La Phi ôm số bạc mà Tịch Yến Thanh vừa đào lên, Tiểu Hổ được địu sau lưng y.
"Đã trả hết rồi, bây giờ tổng cộng còn khoảng năm mươi lăm lượng bạc." Tịch Yến Thanh đã dùng hết số bạc mà Thạch Thích ứng trước, cộng thêm số bạc mà hắn có trước đó mới đủ trả tiền xây nhà mới. Bọn họ tiêu tốn bảy mươi sáu lượng cho căn nhà mới, vượt quá dự tính nhiều như vậy chủ yếu là vì bọn họ phải đào hầm băng. Thời gian này bọn họ đều cho không quả thù lù đực, không hề thu một văn tiền. Có điều bọn họ vẫn có thể chống đỡ một thời gian nữa: "Ta sẽ nói chuyện với đại ca để anh ấy chuyển sang đây."
"Ừm, cũng tốt, thuận tiện... biếu nương thêm hai lượng bạc đi, coi như học phí của Tứ Bảo." La Phi nói: "Em tranh thủ thời gian rảnh rỗi sẽ may cho cha và nương mỗi người một bộ đồ mới, nếu không có bọn họ giúp đỡ, nhà mới có khi còn chưa xây xong đâu."
"Ừm, cứ làm theo ý em đi." Tịch Yến Thanh lấp hố đất vừa đào, san bằng sau đó đi rửa tay rồi ôm Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ càng lớn càng ngủ ít đi, thường mở to đôi mắt nhìn ngắm thế giới xung quanh. Trước kia hễ ăn no là ngủ, ngủ dậy là đòi ăn, lúc này ăn xong sẽ không ngủ ngay mà đòi bế đi chơi một lát mới chịu yên ổn.
Tịch Yến Thanh ôm con bằng một tay. Tiểu Hổ gối đầu trên bả vai hắn, cái miệng chưa mọc răng gặm gặ/m cắn cắn, chảy đầy nước miếng ra áo cha.
La Phi lùa vịt và ngỗng ra ngoài— gà đã được quây vào chuồng chở đi bằng xe bò, bởi vì ba trăm con không thể lùa đi bộ.
Ba con Đậu vẫy đuôi rối rít chạy sau ba người, thỉnh thoảng lại gâu gâu rất vui tai.
Tiểu Hổ mỗi khi nghe tiếng chó sủa lại mở to mắt nhìn ba con Đậu.
Một nhà La gia, trừ La Nghị đi học trên trấn, lúc này đều chạy sang nhà mới của Tịch Yến Thanh và La Phi để giúp đỡ, mỗi người một chân một tay sắp xếp dọn dẹp, gần một ngày trôi qua mọi thứ mới coi là tạm ổn.
Nhóm thợ xây hôm nay cũng không tới làm việc, bọn họ được cho nghỉ một ngày sau thời gian dài bận rộn.
Nhà Cảnh Dung còn đang xây dở, nhưng cũng chỉ còn công đoạn cất mái và lợp ngói, sau đó cũng coi như hoàn thiện.
La Phi sửa soạn đồ đạc vừa chuyển sang, cuối cùng chống hông đứng giữa vườn nhìn biệt thự của riêng mình. Bên trái là phòng kho nhỏ dùng để cất nông cụ linh tinh, cạnh phòng kho là chuồng gà siêu to khổng lồ, tiếp theo là chuồng vịt. Bên phải là bắp ngô xếp thành tháp và phòng chứa củi, còn trước mặt y là căn nhà mới cất khang trang. Lại xoay người ra sau nhìn về phía cổng lớn.
Trạch tử này khẳng định không đủ cao sang so với người dân trên trấn, nhưng tuyệt đối là biệt thự xa xỉ nhất thôn Hoa Bình này! Nhìn chỗ nào cũng thấy thuận mắt.
"Còn thiếu một thứ nữa." Tịch Yến Thanh đứng bên cạnh nói. Hắn cười cười nhìn một góc nào đó trong sân.
"Thiếu gì nữa?" La Phi nhìn theo ánh mắt Tịch Yến Thanh, không nhận ra có gì thiếu sót: "Đồ đạc trong nhà đã chuyển hết tới đây rồi mà?" Người cũng đã tới, gia súc gia cầm cũng đã chuyển vào chuồng mới, còn thiếu thứ gì cơ chứ?
Tịch Yến Thanh không đáp lời.
Ngày hôm sau, người nào đó hì hục đánh gốc cây đào nơi mà hắn và La Phi cùng nhau tạo ra Tiểu Hổ, chuyển tới trồng trong sân nhà mới...
Thậm chí còn chọn một góc vườn tương đồng với vị trí ban đầu của nó.
Một cây đào cổ thụ sum suê như thế, để không bị đứt rễ và không chết khô, hắn cơ hồ phải đánh lên một khối đất, có thể tưởng tượng tốn biết bao công sức.
La Phi thực sự cạn lời.
Tịch Yến Thanh tưới nước cho nó, thản nhiên nói: "Mỗi lần nhìn thấy cây đào này, tôi lại nhớ tới đêm mà ông trời ban tặng Tiểu Hổ cho chúng ta, tâm trạng khoan khoái vô cùng, cho nên bằng mọi cách phải đánh nó về đây trồng!"
La Phi trừng mắt lườm chồng, nhưng hai vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Về sau e là sẽ không còn những khoảnh khắc như vậy nữa, dù sao bên trái bên phải cũng có Lạc Dũng và Cảnh Dung, lỡ bị phát hiện thực sự không biết trốn đi đâu.
Nhưng mà... nhưng mà... cảm giác ấy thực sự rất kí/ch thích!
La Phi nhẹ nhàng cắn môi, mặt cũng đỏ ửng.
Đêm hôm ấy, La Phi và Tịch Yến Thanh rốt cuộc không có cơ hội kiểm tra xem gốc đào đã vững chắc hay chưa, nhưng bọn họ chắc chắn một điều là chân giường đã chôn rất vững.
&&&&&&
La Phi và Tịch Yến Thanh chuyển đến nhà mới ba ngày, La Cát cũng thu dọn xong đồ đạc chuyển về nhà cũ của Tịch Yến Thanh sống, chủ yếu là để trông vườn hoa quả giúp bọn họ. Dù sao cũng đang vào mùa thu hoạch, cách vài ngày hắn lại hái một sọt mang lên trấn bán, cũng coi như một nguồn thu nhập kha khá. Tuy rằng ở nông thôn sẽ không có trộm cắp, nhưng bọn họ vẫn nên đề phòng.
La Cát chỉ đem theo chăn đệm và quần áo đơn giản, hắn sống rất đạm bạc, cơm nước cũng không cầu kì.
Kỳ thực hai nhà cách nhau rất gần, hắn không cần lo việc bếp núc, về nhà ăn cơm cùng cha nương và muội muội cũng được. Nhưng hắn không muốn như vậy. Cũng không biết vì sao, trước đây Lý Nguyệt Hoa nhờ bà mối tìm thê tử cho hắn, mặc dù hắn không tán thành nhưng cũng không đến mức bài xích. Chính là lúc này đây, hắn tựa hồ nảy sinh chút phản cảm, thậm chí không muốn nghe đến chuyện này.
Trong lòng rất khó chịu mỗi khi được mai mối với cô nương nào đó.
Hơn nữa mỗi lần nghĩ đến việc này, trong đầu hắn lại hiện lên dáng vẻ Cảnh Dung rướn người hôn hắn, rốt cuộc La Cát càng thêm tâm hoảng ý loạn.
Hắn cần tìm lại sự yên bình cho bản thân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT