"Bảo bối đang làm gì đấy?" Tịch Yến Thanh vừa ăn sáng xong, hắn ghé vào buồng ngủ định nói với La Phi một tiếng rằng mình chuẩn bị lên núi nhặt chút củi vụn, lại thấy La Phi đang cặm cụi nghiên cứu một miếng vải sặc sỡ. Y cắt miếng vải thành các dải nhỏ đủ màu sắc, rộng khoảng một phân, dài gần mười lăm phân.
"Em đang cắt vải vụn thành các dải dài để buộc vào chân vịt và ngỗng, không để chúng chạy lạc. Hôm nay em thả chúng ra bãi cỏ kiếm ăn, tình cờ gặp một đàn vịt nhà khác, bọn chúng trộn vào nhau loạn hết cả lên." Cũng may hai đàn vịt nuôi khác thời điểm, có con to con nhỏ nên hai nhà mới nhận đúng vịt ngỗng của mình, bằng không thật khó để phân biệt.
"Đúng là nhiều ý tưởng, vậy lát nữa tôi buộc vải giúp em rồi mới đi, em làm một mình vất vả." Tịch Yến Thanh đếm đếm: "Phải cắt bao nhiêu dải? Buộc cả đàn gà nữa à?"
"Không cần đâu, đàn gà nhiều như vậy buộc không xuể. Với lại gà sẽ không đi xa ổ đâu." Bọn họ nuôi hơn hai trăm con gà, nếu để chúng bay tán loạn, lùa về cũng đủ mệt chết, cho nên riêng đàn gà không cần buộc vải màu, cứ đóng chặt cổng lớn để chúng chạy trong sân mà thôi.
La Phi tính toán cắt hơn ba mươi dải vải, hai người cùng ra sân bắt từng con vịt con ngỗng rồi buộc vải đánh dấu, bỗng trong phòng có tiếng khóc oe oe, La Phi vội chạy vào xem Tiểu Hổ bị làm sao.
Biết Tiểu Hổ chỉ là tè dầm, Tịch Yến Thanh cười cười hôn lên má nó một cái rồi vác rìu lên vai, đeo bao bố có gói bánh cuộn La Phi làm cho hắn, rời nhà lên núi. Trên đường lên núi hắn thuận tiện ghé qua chỗ ở của Cảnh Dung và Lạc Dũng, hỏi bọn họ có muốn đi cùng không. Cảnh Dung nghĩ sau khi xuống núi vẫn kịp đi chăn dê nên quyết định đi cùng.
Thấy tiết trời hôm nay khá đẹp, La Phi thay tã cho Tiểu Hổ rồi địu con trước ngực ra vườn làm một số việc vặt, y tưới nước cho giàn đậu vừa nảy mầm, thả chút cỏ khô vào chuồng dê.
Xong xuôi mọi việc cũng đã đến giờ Tiểu Hổ đói bụng, La Phi cho nó uống chút sữa dê hâm nóng rồi lùa đàn vịt và ngỗng ra bãi cỏ gần nhà.
Tiểu Hổ ngơ ngác nghe tiếng vịt kêu cạc cạc, bàn tay nhỏ xíu của nó nắm chặt vạt áo trước ngực La Phi.
Mặt trời càng lúc càng lên cao, nắng càng lúc càng gắt, La Phi vội tìm chỗ râm mát tránh nắng. Gần bãi cỏ thả vịt vừa vặn có một cây liễu lớn, y ngồi dưới gốc cây chơi đùa với Tiểu Hổ, tạm thời không có ý định đi đâu.
"Một chú ong mật nhỏ, bay từ tây sang đông, vù vù vù vù vù, không ngại mưa cũng chẳng sợ gió..." La Phi nhéo cái mũi nhỏ xíu của Tiểu Hổ: "Ha, con lại ngủ gật rồi phải không? Sao cứ thế mà ngủ luôn rồi? Cẩn thận lát nữa ong mật nhỏ bay tới đậu lên cái mũi của con."
Tiểu Hổ há cái miệng nhỏ ngáp dài, nó dựa vào ngực La Phi cứ thế ngủ thiu thiu.
La Phi nhìn đàn vịt vàng phơi nắng trên bãi cỏ xanh ngắt, cảm thấy trong lòng mỹ mãn tuyệt đối. Nhưng ngay vào lúc này một thứ gì đó bay vèo qua trước mặt y, nó có màu đen đen, có vẻ là rơi từ trên cây xuống. La Phi cúi đầu thấy trên mặt Tiểu Hổ là một CON! SÂU! LÔNG!
A A A A A A A!!! Tổ sư cha con sâu lông nhà mi! Mi dám đậu lên mặt con trai ta!!!
A A A A A A A!!!
La Phi điên cuồng gào thét trong lòng! Y muốn nhảy dựng lên ngay lập tức!
Y muốn hét lên nhưng sợ làm Tiểu Hổ khóc tỉnh! Nhưng nỗi sợ và sự bài xích sâu lông không phải một sớm một chiều có thể thay đổi! Vì thế tuy nội tâm đang hét lên, trên mặt La Phi lại bày ra bộ dạng tráng sĩ thề chết không đầu hàng, y không dám nấn ná lâu vì sợ sâu lông làm đứa nhỏ dị ứng, nghiến răng run tay nhặt con sâu lông, viuuuu! Dùng lực như muốn ném nó sang một vũ trụ khác!
La Phi phát lời thề, đây là hành động dũng cảm nhất y từng làm suốt hai kiếp người! Và sẽ là lần duy nhất!
Sau đó y đã vượt qua nỗi sợ sâu lông? Không hề!
Một giây sau khi sâu lông bị ném bay, La Phi đứng phắt dậy lùa toàn bộ vịt ngỗng bỏ chạy. Y như kẻ điên một tay giữ chắc Tiểu Hổ, một tay khua loạn về phía đàn vịt. Bàn tay vừa sờ vào con sâu lông bị y vẩy đến mức muốn trật khớp.
Vì thế khi Lạc Thiên Khải đang định bước tới hỏi thăm đường, thấy La Phi đột nhiên nhảy dựng lên mà không hề báo trước, xung quanh là vịt ngỗng chạy tán loạn, hắn bỗng hoang mang không hiểu chuyện gì.
Người kia có phải bị bệnh ngốc không?
Đàn vịt ngỗng đang kiếm ăn ngon lành, thình lình bị chủ nhân vừa chạy vừa đuổi, chúng cũng hoang mang cạc cạc ầm ĩ. La Phi thấy vậy thì gắt lên: "Đm chúng bay! Thôi thôi ăn cái gì nữa mà ăn, chạy loạn đi đâu thế bên này cơ mà!!!"
Không chạy loạn mới là lạ, chủ nhân ơi ngài phát điên cái gì thế cạc cạc cạc...
Vịt ngỗng chạy tán loạn, La Phi nhặt một cành cây lùa phía sau.
Tiểu Hổ đang ngon giấc lúc này bị xóc đến tỉnh, nó sợ đến mức tè dầm.
Là nước tiểu hàng thật giá thật.
La Phi cảm thấy dưới bụng vừa ướt vừa ấm ấm...
Nó vừa tè vừa khóc!
"Oe oe oe..." Tiểu Hổ bị đánh thức giữa chừng, có chút bất mãn.
"Nín đi nín đi, cha đưa con về nhà thay tã! Ôi toàn là ông cố bà cố tổ thế này!" La Phi đuổi theo đám vịt ngỗng chạy loạn, thấy cách đó không xa có người đang đứng nhìn thì không kịp suy nghĩ gì mà hét lên: "Ai u vị công tử này, có thể nhờ ngươi giúp một tay được không? Mau lùa chúng nó chạy sang bên này, đừng để chúng chạy về phía ngươi, được không?"
"Hả? Bảo ta lùa vịt?" Lạc đại thiếu gia từ bé tới lớn chưa từng bê thứ gì nặng hơn chậu hoa cảnh, nghe vậy thì bĩu môi: "Dựa vào cái gì mà ta phải làm? Bẩn chết đi được."
"Sao lại dựa vào cái gì? Ngươi đã lớn từng này, không biết khi hoạn nạn giúp nhau là chuyện nên làm sao!" La Phi vốn bị sâu lông dọa đến bức bí, một bụng lửa giận chưa có chỗ xả, thấy người này tỏ vẻ khinh bỉ không chút thân thiện, miệng y lập tức phun tào: "Đúng là chỉ được cái to xác!"
"Ha cái tên này, đúng là mắc bệnh ngốc rồi."
"Ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!" La Phi đứng tại chỗ trừng mắt nhìn người nọ trong chốc lát, không ngờ rằng, thấy chủ nhân không còn điên cuồng vừa chạy vừa la hét, đám vịt ngỗng đi lạc cũng hết kích động, lần lượt cụp cánh lạch bạch chạy về đàn. La Phi lùa chúng thành một vòng tròn vội vàng quay về. Trước khi đi không quên lườm Lạc Thiên Khải thêm một cái.
Chứng kiến một màn này, Lạc Thiên Khải tức đến xì khói, cái gì mà cả nhà hắn đều ngốc???
Trách không được, ai cũng nói vùng nông thôn chỉ toàn điêu dân! Trông cũng đẹp mắt mà tính cách chẳng ra sao!
La Phi muốn lùa vịt ngỗng về nhanh để thay tã cho Tiểu Hổ, y sợ để lâu con sẽ bị hăm nên quyết định không về nhà mà rẽ về phía La gia ở cách đó một đoạn. Trên đường y nhớ lại bộ dạng người lạ mặt vừa rồi, có vẻ không giống thôn dân lân cận mà là một tên thiếu gia phú quý nào đó sống ở thành trấn.
Thôi mặc kệ hắn, dù sao cũng không phải người quen!
Tới La gia La Phi vội chạy vào buồng thay tã cho Tiểu Hổ, sau đó ru nó ngủ thêm một giấc. Tranh thủ con ngủ y lập tức giặt sạch tã bẩn vừa rồi, mang ra vườn phơi nắng.
Trời nắng rất to, chỉ cần phơi một lúc là khô, vào nhà thấy Tiểu Hổ vẫn đang ngủ, La Phi thở phào một hơi, bấy giờ y mới có thời gian ngồi xuống uống hớp nước. Đương nhiên y không biết công tử phú quý y vừa chạm mặt kia lúc này đang hỏi thăm đường tới nhà y.
"Nhị ca, hôm nay huynh về đúng lúc lắm, muội còn đang muốn đi tìm huynh đây." La Như vừa nói vừa mang giá y của mình ra: "Huynh xem này, chỗ này bị rách rồi." Bộ giá y này của La Như quả là bạc mệnh khi có một chủ nhân với trình độ may vá tệ đến mức Lý Nguyệt Hoa suýt thắt cổ vì tức, chủ nhân của nó cắt khâu năm lần bảy lượt, đường kim mũi chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa được mặc thử lên người thì chủ nhân của nó quệt phải dằm gỗ trên bàn, rách một mảng to.
"Nương lại mắng cho một trận hả?" La Phi cầm bộ đồ kiểm tra, suy nghĩ cách vá lại vết rách.
"Mắng đâu mà mắng." La Như chợt hạ giọng thì thào: "Muội còn chưa dám nói với nương!"
"Chậc, cũng may muội chưa để nương biết." La Phi nói: "Chỗ này không khâu được rồi, ta nói chứ La Như này, muội quệt chỗ nào không quệt lại để rách đúng mông vậy?"
"Muội làm sao biết được!" La Như hờn giận nói. Tuy là nhị ca của mình nhưng nó cũng thấy ngượng.
"Chỗ này khâu vào sẽ rất cộm."
"Cộm? Cộm là cái gì?" La Như há hốc mồm.
"À có nghĩa là, nhìn rất lộ, người ngoài sẽ nhận ra ngay lập tức." La Phi nói: "Phải thêu chút hoa vào đây, hoặc là phượng hoàng nhỏ gì đó, hơn nữa nên thêu nhiều chi tiết xung quanh để trông tự nhiên. Bằng không giữa mông nở ra một đóa hoa hoặc một con phượng hoàng thoạt nhìn rất kì cục." Ngày thành thần La Như sẽ mặc bộ giá y này, người người nhà nhà nhìn chăm chăm cái mông của nó, Lạc Dũng chắc sẽ phát điên mất.
"Thôi huynh giúp muội đi... Nhưng đừng để nương biết." La Như tưởng tượng hậu quả sau khi Lý Nguyệt Hoa biết chuyện thì không khỏi run rẩy.
"Yên tâm, nhưng Tam Bảo à muội phải giúp ta trông Tiểu Hổ, nếu không Nhị ca không có thời gian thêu thùa đâu." La Phi tính toán: "Hay là thế này đi, ngày mai không có việc gì buổi sáng ta sẽ đưa Tiểu Hổ sang đây, muội giúp ta trông nó, ta giúp muội thêu lại giá y. Dù sao sắp tới nương cũng bận việc bên nhà mới, buổi chiều mới về nhà, muội thấy thế nào?"
"Được được được, để muội trông Tiểu Hổ cho." La Như bế cháu lên: "Vậy từ hôm nay bắt đầu nhé, để muội dỗ nó ngủ, nhị ca huynh nhanh nhanh vá giúp muội đi, kim chỉ để chỗ kia kìa, có cả chỉ thêu đủ màu mới mua, huynh xem có đủ dùng không?"
"Đủ rồi, muội cứ vào buồng đi." La Phi phất tay. Bộ giá y này La Phi từng hứa sẽ thêu hoa đẹp nhất làm quà cưới cho La Như, vị muội muội này của y, việc gì cũng tháo vát riêng khâu vá là vụng thối. Chỉ còn mấy ngày nữa là thành thân, lúc này nó mới may xong giá y của mình, thời gian đâu để La Phi thêu hoa giúp?
"Cô cô ru Tiểu Hổ ngủ nhé, Tiểu Hổ ngoan nào." La Như ôm đứa nhỏ trong lòng cảm thấy kì diệu vô cùng, thấy cháu đang ngái ngủ nên nó kìm lại ý định thơm nựng, chỉ đi qua đi lại bồng bồng để đứa nhỏ ngủ say.
La Phi rốt cuộc cũng cảm thấy thế giới này đã khôi phục trật tự, y bắt đầu thêu một chiếc đuôi công. Vị trí này không phù hợp để thêu phượng hoàng, mà thêu hoa lại quá đơn điệu. La Phi thấy bộ giá y này có tà váy rất xòe nên có thể thêu một con công.
Quan trọng nhất chính là, rốt cuộc cũng được thoát khỏi tiếng khóc quấy của Tiểu Hổ.
La Tiểu Phi! Ngươi tốt xấu gì cũng là cha ruột của Tiểu Hổ! Lương tâm ngươi vứt đi đâu rồi?
Lương tâm cái rắm! Lão tử tạm thời mặc kệ nó đã!
La Phi vừa nhanh nhẹn vừa tỉ mỉ thêu chiếc đuôi công, La Như ôm Tiểu Hổ nói: "Nhị ca, muội ra giữ cửa cho huynh nhé, chẳng may nương về sớm muội sẽ ra ám hiệu cho huynh."
Hai huynh muội lén lút như kẻ trộm.
La Phi đồng ý với kế hoạch này, La Như liền bước ra ngoài. Nó ôm Tiểu Hổ quay về Tịch gia một chuyến, dắt con dê sữa chuẩn bị vắt sữa cho Tiểu Hổ ăn. Đã sắp đến giờ cháu đói.
"Nhị ca, trước cổng nhà huynh có người lạ." Dắt dê về tới La gia, La Như chạy vào thông báo cho La Phi.
"Hửm? Người nào cơ?" La Phi ngạc nhiên.
"Không biết, hắn nói muốn tìm Tịch ca. Hắn còn tưởng muội là thê tử của Tịch ca cơ, xem ra huynh cũng không quen biết người này. Muội thấy nhà mình chỉ có huynh nên không có ý định mời hắn sang đây, cho nên muội bảo Tịch ca còn lâu mới về. Sau đó hắn rời đi rồi."
"Ừm, đã khóa cổng cẩn thận chưa?"
"Khóa kín rồi."
"Vậy được rồi, nếu người kia có việc có lẽ buổi tối hắn sẽ quay lại." La Phi nói: "Tam Bảo, muội làm chút thức ăn đi, ta hơi đói bụng."
"Được thôi, nhị ca muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được, thanh mát chút." La Phi nói xong lại tiếp tục thêu, cái đuôi công lộng lẫy đã sắp thành hình.
La Như rất hài lòng với tiến độ này, nó nhanh chóng xắn tay vào bếp. Lúc này Tiểu Hổ chợt tỉnh ngủ vì đói, bắt đầu khóc ré lên. La Phi thấy La Như đang dở tay đành đứng dậy hâm sữa cho Tiểu Hổ, dù sao vết rách kia cũng đã được thêu đè lên, cho dù Lý Nguyệt Hoa nhìn thấy cũng không nhận ra, cùng lắm có thể bảo La Như muốn trang trí thêm cho giá y là được.
Tiểu Hổ ăn no nằm chơi một lát lại thiếp đi, La Phi quay lại tiếp tục thêu.
Chớp mắt đã trôi qua một buổi chiều, Tiểu Hổ đã uống thêm hai cữ sữa. La Phi đương nhiên chưa thể thêu xong trong hôm nay, đến khi Tiểu Hổ dùng hết số tã y mang theo, hai cha con quyết định bế nhau về nhà. Mà lúc này Tịch Yến Thanh và đám Cảnh Dung đều đã xuống núi, vốn Tịch Yến Thanh định làm đến khi mặt trời lặn nhưng Cảnh Dung vẫn chưa thả dê, mà số củi bọn họ nhặt được đã quá nhiều, có nhặt thêm cũng không thể mang hết về, cho nên cả ba trở về sớm hơn dự định.
Trước cửa có một người lạ mặt, hắn nhìn thấy Tịch Yến Thanh thì tỏ ra vui mừng, không phải Lạc đại thiếu gia - Lạc Thiên Khải khăng khăng đòi kết giao với Tịch Yến Thanh thì là ai?
Lạc Thiên Khải thấy Tịch Yến Thanh bước lại gần thì nở nụ cười niềm nở như người quen lâu năm: "Tịch huynh đệ, cuối cùng cũng chờ được ngươi trở về rồi."
Tịch Yến Thanh hơi chững lại: "Huynh đài quen biết ta sao?"
"Cả trấn Tùng Lâm có mấy người không biết đến Tịch huynh đệ? Món kem ngươi bán trên trấn rất nổi tiếng mà." Lạc Thiên Khải thân thiết cười nói: "Thất lễ rồi, ta quên tự giới thiệu. Bỉ nhân họ Lạc, tự Thiên Khải, là đại thiếu gia của nhà họ Lạc trên trấn Tùng Lâm."
"Lạc huynh đệ hữu lễ rồi. Không biết ngươi tìm về tận đây có chuyện gì?"
"Ta định về thôn Hoa Bình sống một thời gian, mới hỏi các thôn dân quanh đây nghe nói Tịch huynh đệ sắp tới sẽ có nhà cho thuê, ta cố ý tới đây hỏi xem có thể cho ta thuê ở được không?"
"Nào nào nào, đừng khóc nữa!" Tịch Yến Thanh còn chưa kịp mở miệng đáp lời, cách đó không xa bỗng có tiếng dỗ dành trẻ con bằng giọng nói bất đắc dĩ, người nọ một tay ôm một đứa nhỏ, một tay dắt theo một con dê: "Về đến nhà rồi đây..." Không phải người cha vĩ đại La Phi thì là ai?
"Ây dà, lại là tên ngốc này sao?" Lạc Thiên Khải nhìn về phía La Phi, hắn nhíu chặt hàng lông mày buông lời khinh miệt, lại không ngờ Tịch Yến Thanh đứng sau lưng vừa nghe thấy vậy thì lập tức sa sầm mặt mũi.
Nói ai ngốc? Cái tên này chán sống rồi sao?
"Thanh ca, sao đứng hết ngoài cổng thế này? Mở cửa, mở cửa nhanh! Tiểu Hổ lại tè dầm rồi." La Phi rảo bước lại gần: "Ai u, sao người này lại ở đây?" Y nhìn sang Lạc Thiên Khải bằng ánh mắt không chút thiện cảm.
"Hắn hỏi chúng ta có định cho thuê lại gian nhà cũ này không. Nhưng ta vừa quyết định để hắn tự sinh tự diệt đi." Tịch Yến Thanh mở cổng nhà.
"Ơ, Tịch huynh đệ, chuyện này là sao?" Lạc Thiên Khải có chút nuốt không trôi. Vừa quyết định? Nói cách khác nghĩa là vừa rồi hắn vẫn đang cân nhắc? Vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
"Đứng trước mặt lão tử dám nói thê tử ta bị ngốc, còn muốn kết giao cùng ta? Rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc?" Tịch Yến Thanh cười gằn một tiếng lạnh lùng, ôm La Phi bước vào nhà.
Lạc Thiên Khải: "..."
Chuyện xui rủi này đâu ai muốn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT