Thấy vết bớt hoa mai trên tay Hàn Húc ngày càng đỏ sậm, trong khi vết của y chẳng thay đổi gì, La Phi suýt thì quên nó cũng có thể đổi màu, chỉ là vì sao nó lại đổi màu vào lúc này? Là vì đứa nhỏ trong bụng vừa đạp? Hay đây chỉ là sự trùng hợp?

Tịch Yến Thanh cũng chưa hiểu nguyên do, chính vì thế hắn càng thêm bất an. Hắn lập tức cho La Phi uống viên đan dưỡng thai mà Thạch Thích điều chế.

Uống xong thuốc La Phi cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng Tịch Yến Thanh vẫn không yên tâm, hắn vội chạy đi mời Lương đại phu.

"Thế nào rồi Lương bá, đứa nhỏ có ổn không ạ?" Tịch Yến Thanh nắm chặt tay La Phi, vẻ mặt thoạt nhìn trấn tĩnh nhưng trong lòng cực kỳ căng thẳng.

"Vẫn ổn, có gì không ổn ư?" Lương đại phu bắt mạch, quan sát sắc mặt La Phi: "Nhị Bảo à, cháu cảm thấy chỗ nào khó chịu?"

"Không sao ạ, cháu thấy rất khỏe." La Phi cảm giác từ sau khi mang thai y còn ăn ngủ tốt hơn trước đây. Nhìn món gì cũng thèm, đến giờ là díp mắt, nhịp sống vô cùng điều độ. Tóm lại y rất hạnh phúc!

"Tịch tiểu tử cháu đừng hoảng loạn quá, Nhị Bảo rất ổn. Đứa nhỏ cũng khỏe mạnh." Lương đại phu chẳng cần kê đơn thuốc: "Về sau chỉ cần chú ý, đừng để nhiễm lạnh, cũng đừng để nóng trong, không có chuyện gì đâu."

"Vậy là tốt rồi, làm cháu sợ muốn chết. Đột nhiên thấy vết bớt hoa mai của y đổi màu nên cháu rất lo, chỉ sợ đứa nhỏ và Nhị Bảo xảy ra chuyện gì." Tịch Yến Thanh nghĩ thầm, nơi này chưa có kỹ thuật tiên tiến, không thể siêu âm cho đứa nhỏ nên không thể trách hắn. Hắn thực sự rất căng thẳng!

"Bớt hoa này sao, trước đây khi Nhị Bảo chưa mang thai, nương của nó đã tới hỏi ta rồi. Khi ấy ta cũng khuyên nhủ, thứ này không có gì đáng ngại. Ta cũng từng gặp người có vết bớt nhạt như Nhị Bảo, họ vẫn sinh đẻ bình thường. Tuy không hỏi kĩ khi nào vết bớt sẽ đổi màu nhưng ta thấy cha con bọn họ đều rất khỏe mạnh." Lương đại phu nói: "Cứ nghe lời ta, các ngươi đừng lo lắng thái quá, chú ý an dưỡng là được."

"Nhất định rồi ạ, làm phiền Lương bá lặn lội xa xôi." Tịch Yến Thanh đỡ Lương đại phu đứng dậy: "Để cháu tiễn người về."

"Lần này anh yên tâm chưa?" Thấy Tịch Yến Thanh đã quay trở về, La Phi cười trêu: "Cứ lo xa!"

"Vậy mà gọi là lo xa? Là do em bình thản quá mà thôi." Tịch Yến Thanh dém lại góc chăn giúp La Phi: "Ngủ đi, bây giờ yên tâm rồi."

"Ừm, gối đầu chuyên dụng của em đâu? Lấy cho em!" La Phi ngoắc ngón tay.

"Tuân mệnh!" Tịch Yến Thanh cởi áo ngoài nằm xuống cạnh La Phi, cẩn thận vòng một tay ôm y, cánh tay còn lại để y gối lên. Bọn họ dần chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết La Phi sinh ra "thói xấu" này từ bao giờ, lúc nào cũng phải nằm nghiêng gối lên cánh tay hắn mới có thể ngủ ngon.

Quả nhiên không bao lâu sau y đã ngủ say, hô hấp ấm nóng phả lên cánh tay Tịch Yến Thanh.

Kể từ hôm đó Tịch Yến Thanh cũng sinh ra vài "thói xấu", không có việc gì cũng thích xoa đầu La Phi xem y có sốt không, thường xuyên hỏi y có chỗ nào khó chịu không,...

Hắn ghi tạc lời dặn của Lương đại bá, không để nhiễm lạnh, không để nóng trong, đại khái chính là không được mắc cảm mạo!

Ừm, dù sao đây là cách lý giải của hắn.

Tịch Yến Thanh tính toán chuẩn bị lên trấn tìm Thạch Thích.

Vốn hắn đã định hỏi thăm Thạch Thích về vết bớt nhạt màu của La Phi. Nhưng hắn bỏ qua chuyện này vì ban đầu bọn họ không quá để tâm đến việc mang thai, sau đó khi đã mang thai bọn họ lại cảm thấy vết bớt hoa không có ảnh hưởng gì. Nhưng hiện tại hắn thực sự rất tò mò.

Nghỉ Tết năm nay, Thạch Thích và Lý Tư Nguyên không đi lại nhiều vì Lý Tư Nguyên không tiện di chuyển, nhưng khách khứa tới thăm không ngớt. Bọn họ quảng giao, quen biết nhiều, năm nào cũng phải tiếp đón rất nhiều người tới chúc Tết.

Mãi tới mùng mười bọn họ mới tạm coi là thảnh thơi, vừa vặn lúc này Tịch Yến Thanh ghé thăm.

"Ngươi nói là, vết bớt hoa mai trên tay La Phi đột nhiên đỏ thẫm sau khi đứa nhỏ trong bụng quẫy đạp?" Nghe xong Tịch Yến Thanh nói, sắc mặt Thạch Thích vẫn như cũ, giống như hắn đang nghe một câu chuyện bình thường như cơm bữa.

"Phải, lúc ấy ta sờ bụng y, cảm thấy đứa nhỏ đạp rất khỏe." Tịch Yến Thanh lại bắt đầu căng thẳng.

"Vậy cũng không liên quan gì đến màu sắc vết bớt hoa mai." Thạch Thích từ tốn đáp lời.

"Nhưng có liên quan đến giới tính đứa nhỏ trong bụng y." Lý Tư Nguyên cười nói: "Tịch đệ à, đứa con cả này của hai người là một bé trai."

"Sao có thể khẳng định như vậy?"

"Thông thường là thế này, vết bớt trên tay tiểu ca thường sẽ có màu, có thể đậm hoặc nhạt, nhưng nhạt màu như của La Phi rất hiếm thấy. Có điều những năm gần đây ta và Thạch đại ca đã gặp vài người giống như vậy, khi mới mang thai vết bớt trên tay bọn họ không hề đổi màu, đến khi đứa nhỏ trong bụng được bốn, năm tháng mới có biến hóa. Cũng có người phải mang thai sáu, bảy tháng vết bớt mới đổi màu. Bình thường nếu vết bớt đỏ sậm thì đứa nhỏ là bé trai, nếu không đổi màu thì là bé gái, nếu chỉ hơi đỏ khả năng cao là một tiểu ca." Lý Tư Nguyên giải thích: "Thấy hai người không hỏi về chuyện này, ta nghĩ có lẽ đã biết rồi."

"Không đâu. Trong thôn bọn họ đều cho rằng vết bớt nhạt màu sẽ khó hoài thai." Tịch Yến Thanh ngẫm lại, lúc ấy nguyên chủ La Phi nhảy sông chẳng phải vì lý do này sao? Có điều hiện tại hắn cảm thấy vô cùng biết ơn, cảm tạ ông trời đã cho hắn và La Phi ở bên nhau.

"Vốn tiểu ca là giới tính khó gặp, tiểu ca như La Phi lại càng hiếm thấy, cho nên đại đa số mọi người hiểu lầm chuyện này cũng là lẽ thường. Nhưng vết bớt nhạt màu không có nghĩa là khả năng sinh nở kém mà nó là dấu hiệu báo trước giới tính của đứa nhỏ. Về khả năng sinh nở, vết bớt đậm hay nhạt không hề liên quan."

"Cảm ơn Thạch đại ca và Lý đại ca đã giải thích nghi hoặc của ta, việc này đã khiến chúng ta lo lắng không thôi suốt bao lâu nay." Tịch Yến Thanh cười nói: "Thật ra biết trước cũng tốt, thuận tiện may đồ cho đứa nhỏ." Trước kia bọn họ không biết sẽ sinh con trai hay con gái nên chỉ dám may đồ trung tính, chưa biết nên thêu hoa văn gì. Lần này La Phi nhất định sẽ rất vui đây, bởi vì y không cần rối rắm nên thêu hình xinh đẹp một chút hay là suất khí một chút nữa.

"Đã lâu ta chưa gặp La Phi. Đợi trời ấm lên một chút ta sẽ về thăm y." Lý Tư Nguyên đứng dậy: "Vậy hai người cứ thong thả nói chuyện, ta đi xem Thường Nhạc dậy chưa."

Tịch Yến Thanh gật đầu, sau đó rút ra một phong thư. Bên trong viết lại chi tiết toàn bộ phương pháp làm kem cũng như một vài ý tưởng của hắn. Có lúc hắn sợ mình sẽ quên mất một vài công đoạn, cũng có lúc La Phi sẽ đưa ra sáng kiến, cho nên hắn phải ghi chép thường xuyên ra giấy.

Trong đầu La Phi thỉnh thoảng sẽ nảy ra ý tưởng, ví dụ như hai ngày trước y muốn bỏ thêm hạt khô vào kem.

Y nhớ trước đây có loại "kem yến mạch", trộn lẫn hạt yến mạch vào kem nên hương vị rất thơm.

Còn có kem đậu đỏ, kem đậu xanh, xay thành bột là có thể làm kem.

Còn có món kem thập cẩm! Tịch Yến Thanh nhớ rõ khi hắn còn học tiểu học từng nếm qua vị này, hắn thích nhất là hạt lạc bên trong.

Nội dung bên trong tờ giấy khá nhiều, nhưng Thạch Thích đọc rất nhanh, đại khái hắn đọc qua một lượt liền ngẩng lên trao đổi chi tiết với Tịch Yến Thanh.

"Mùng tám Phúc Duyệt Lâu đã mở hàng trở lại, lão bản bên đó còn phái tiểu nhị chạy sang hỏi ta đã có kem để bán chưa. Ta định hỏi ngươi có ý tưởng gì mới hay không, ngươi thì hay rồi, cùng một lúc đưa tới rất nhiều sáng kiến thế này." Thạch Thích có chút bái phục, trong đầu hai người này rốt cuộc có cái gì, bọn họ thường xuyên làm hắn bất ngờ. Kem đậu đỏ? Khó thế cũng nghĩ ra được!

"Bởi vì chưa có thời gian nên không thể thử nghiệm, có điều ta nhất định sẽ làm thử ở nhà." Tịch Yến Thanh thậm chí đã chuẩn bị sẵn đậu đỏ: "Nhưng hiện tại ta gặp một vấn đề cần Thạch đại ca trợ giúp."

"Cần bột đánh răng sao?"

"Phải, trời ngày càng nóng lên, thời gian tới có lẽ không thể làm đông kem được nữa. Nhưng ta và La Phi thử nghiệm các món kem mới nhất định phải có điều kiện đông lạnh."

"Chuyện này lúc trước ta và Tư Nguyên đã nghĩ thông rồi, chúng ta dự định sẽ chuyển một ít bột đánh răng về chỗ ngươi. Đến lúc đó các ngươi tự chế tạo băng và làm đông kem."

"Vậy thì quá tốt rồi." Tịch Yến Thanh nói: "Ta sẽ cất nhà mới trong năm nay, đến lúc đó phải đào một hầm băng nhỏ trong viện, chuyên dùng để thử nghiệm các vị kem mới."

"Được đó, nếu có gì cần hỗ trợ Tịch đệ cứ gọi ta một tiếng." Thạch Thích cất gọn phong thư mà Tịch Yến Thanh vừa đưa hắn, sau đó bàn đến việc chia chác lợi nhuận.

Việc chế tạo băng bọn họ đã trao đổi rõ ràng từ năm ngoái, Tịch Yến Thanh và La Phi sẽ hưởng một phần mười lãi ròng. Tuy con số này không tính là nhiều, nhưng giai đoạn đầu có thể nói Thạch Thích là người gánh vác toàn bộ công việc, xây hầm băng, tạo dựng quan hệ, còn phải báo danh với quan phủ--- đúng vậy, muốn bán băng đá bọn họ phải được quan phủ cho phép, giống như các công ty đăng kí kinh doanh ở thời hiện đại.

Tóm lại, Thạch Thích có trọng trách rất nặng nề, nhiều việc phải lo toan, cho nên một phần mười lãi ròng đối với Tịch Yến Thanh mà nói không hề ít. Còn việc bán kem, Thạch Thích dự định sẽ chia phần nhiều hơn cho Tịch Yến Thanh và La Phi, bởi vì bọn họ không chỉ phát minh ra công thức mà còn liên tục đổi mới và sáng tạo nhiều loại kem đa dạng, Thạch Thích quyết định trích hai phần lợi nhuận cho La Phi và Tịch Yến Thanh.

Tịch Yến Thanh đương nhiên không có ý kiến gì, hắn và Thạch Thích cùng kí tên vào bản giao ước.

Vốn Tịch Yến Thanh cảm thấy việc này không cần thiết, nhưng Thạch Thích là người đàng hoàng, hắn lập thành hai bản giao ước, bên trên viết các điều khoản vô cùng chi tiết, Tịch Yến Thanh và La Phi sẽ được hưởng một phần mười lãi ròng bán băng đá, hai phần mười lãi ròng bán kem, sau đó hai bên còn lăn ngón tay.

Không thể không nói, cuộc đàm phán lần này vô cùng trang trọng.

Tịch Yến Thanh cất một bản giao ước, khi rời khỏi Thạch phủ hắn cảm thấy mình đang bắt đầu một cuộc hành trình mới.

"Sao rồi Tịch ca? Mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?" Cảnh Dung hỏi. Hôm nay y và Tịch Yến Thanh cùng nhau lên trấn, y phải đi hỏi thăm các quán ăn để xuất thịt dê.

"Xong xuôi rồi. Ngươi đã hỏi được chưa?"

"Hỏi được rồi, chưởng quầy mấy tiệm ăn đều nói bọn họ đã có đầu mối nhập thịt cố định, hơn nữa trung bình một tháng mới bán được ba con dê, món ăn này không quá đắt khách, nhưng có lẽ vào mùa nóng sẽ bán chạy hơn." Hiếm khi thấy Cảnh Dung tỏ vẻ buồn bực đến vậy: "Trên trấn này chỉ có tổng cộng bốn, năm quán làm ăn khấm khá, bọn họ còn không muốn nhập e là các tiệm khác cũng sẽ từ chối."

"Đã ghé qua Phúc Duyệt Lâu chưa?"

"Ta hỏi rồi, mới chỉ nói chuyện với chưởng quầy, còn chưa gặp được lão bản đâu."

"Đi, ngươi đi theo ta một chuyến. Chưa ăn cơm phải không?" Vốn Thạch Thích mời Tịch Yến Thanh ở lại dùng bữa, nhưng Tịch Yến Thanh nhớ tới Cảnh Dung nên từ chối, hiện giờ bọn họ sẽ tới Phúc Duyệt Lâu ăn một bữa cơm, thuận tiện chúc mừng năm mới bọn họ.

"Ai u, không phải Tịch huynh đệ sao?" Chưởng quầy họ Hồng tinh mắt, Tịch Yến Thanh vừa bước vào cửa ông đã niềm nở chào đón: "Hôm nay có thời gian ghé qua chỗ chúng ta sao? Có mang thêm kem không?" Hồng chưởng quầy ngó nghiêng phía sau lưng Tịch Yến Thanh, kem thì không thấy, chỉ thấy người mà ông vừa gặp lúc sáng.

"Hôm nay không có kem đâu, chỉ đưa một vị bằng hữu tới đây ăn bữa cơm chỗ ngài." Tịch Yến Thanh chọn bàn trong góc yên tĩnh: "Làm phiền ngài cho tiểu nhị bưng hết tất cả những món thịt dê lên bàn chúng ta."

"Chỉ ăn thịt dê?" Chưởng quầy hơi nghi hoặc nhìn Cảnh Dung từ lúc vào cửa không hề mở miệng: "Tịch huynh đệ, ngươi đây là có ý gì?"

"Chỉ muốn thử xem món nào ngon mà thôi, ngài đừng nghĩ nhiều, cứ làm theo lời ta là được. Còn nữa, cho thêm hai bát mì chay." Tịch Yến Thanh quay sang hỏi Cảnh Dung: "Ăn vậy được chưa?"

"Được, có điều gọi tất cả các món thịt dê có phải hơi nhiều không?" Thực đơn nơi này được khắc vào bảng gỗ treo trên tường, trước khi gọi món y đã liếc qua, tổng cộng có năm món ăn được chế biến từ thịt dê, y và Tịch Yến Thanh sao có thể ăn hết? Lạc Dũng thì may ra...

"Không nhiều đâu." Tịch Yến Thanh nói với chưởng quầy: "Hồng chưởng quầy, làm phiền ngài phân phó tiểu nhị giúp ta, lát nữa chỉ bày lên bàn một nửa, nửa còn lại ta muốn gói mang về cho phu nhân nếm thử."

"Được được, vậy hai vị ngồi chờ một lát."

Rất nhanh sau đó đã có tiểu nhị tới rót trà mời khách, còn phục vụ thêm một đĩa điểm tâm.

Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung không hề khách khí, giữa trưa ai cũng mệt mỏi, bọn họ ăn bánh thưởng trà. Cảnh Dung có chút khó hiểu: "Tịch ca, sao phải gọi nhiều thịt dê như vậy?"

Cho dù thực sự muốn gói một nửa mang về cho tề ca y, cũng không nhất thiết phải gọi toàn bộ thịt dê chứ? Kỳ nghỉ Tết vừa rồi bọn họ ăn không ít thịt dê, y không cảm thấy tề ca đặc biệt yêu thích món ăn này, chỉ có thể coi là ăn được mà thôi.

Tịch Yến Thanh nói: "Nếm thử hương vị xem có gì khác với thịt dê do tề ca ngươi làm không?"

Kỳ thật Tịch Yến Thanh muốn nói, nếu thực sự không bán được thịt dê sống, có thể nghĩ cách bán thịt dê đã chế biến. Nhưng lúc này La Phi không có mặt, hắn chưa thể khẳng định đầu bếp ở đây nấu ngon hơn hay La Phi nấu ngon hơn, cho nên chưa dám nói trước.

Tịch Yến Thanh cảm thấy La Phi là người có trải nghiệm sống rất phong phú, y từng nếm rất nhiều đặc sản, từng đi thăm thú nhiều địa phương, y khẳng định có rất nhiều ý tưởng trong lĩnh vực ẩm thực, vì thế khi ở nhà y thường trổ tài làm những món ăn mới lạ. Vậy nếu phát huy khả năng này để chế biến thịt dê thì sao?

Phúc Duyệt Lâu có sườn dê kho, canh dê củ cải, thịt dê xé tay, đùi dê nướng và dê xào lăn.

Theo lời Hồng chưởng quầy nói, đây là những món thịt dê hợp khẩu vị khách nhất, mà những tiệm khác trên trấn hầu như cũng chỉ chế biến theo năm cách này.

Tịch Yến Thanh nhìn bàn đồ ăn trước mặt cảm giác rất ngon mắt, nhưng ăn thử vào miệng mới thấy hương vị không đậm đà bằng món ăn do La Phi nấu. Tuy rằng đều là thịt dê nhưng nơi này chế biến có chút..., hơn nữa bọn họ toàn chọn dê đã già.

Cảnh Dung cũng cảm thấy món ăn ở đây không quá ngon, không thể so sánh với tay nghề La Phi. Chỉ là y không tiện nhận xét thẳng thắn ngay tại đây.

Tịch Yến Thanh ăn thử mỗi món vài gắp, cuối cùng húp sạch bát mì chay, hắn hỏi Hồng chưởng quầy: "Hồng chưởng quầy, mấy quán ăn quanh đây đều nhập thịt dê cùng một mối sao?"

Hồng chưởng quầy đáp: "Cơ bản là vậy. Tịch huynh đệ ngươi hỏi cái này làm gì?"

Tịch Yến Thanh cười nói: "Không có gì, ngài giúp ta tính tiền đi."

Hồng chưởng quầy tính toán rồi thở dài: "Tịch huynh đệ à, lúc trước ta không biết vị tiểu huynh đệ này là bằng hữu của ngươi, có điều chuyện thịt dê mà y nói, ta quả thực không thể tự đưa ra chủ ý. Phúc Duyệt Lâu đã đặt thịt dê từ tiệm thịt Vân Ký hai năm nay, không thể nói đổi là đổi được. Người buôn bán có quy tắc của riêng mình."

Tịch Yến Thanh biết tiệm thịt Vân Ký mà Hồng chưởng quầy vừa nhắc đến. Ban đầu hắn không chọn mua thịt ở chợ phiên mà chính là ghé qua cửa tiệm này, đây là tiệm thịt lớn nhất trấn Tùng Lâm, bọn họ không những có nguồn hàng dồi dào mà giá cả còn rất phải chăng. Về chất lượng, chỉ có thể nói các cửa tiệm quanh đây đều bán thịt na ná nhau, nhưng không rõ có liên quan gì đến chủng loại hay không, Tịch Yến Thanh cảm thấy thịt dê hôm nay không tươi như thịt dê hắn mua về nhà.

"Ta cũng chỉ muốn hỏi thăm giúp huynh đệ của mình mà thôi. Có điều ngài nói đúng, người buôn bán phải có quy tắc riêng." Tịch Yến Thanh cầm các gói thịt dê: "Gần đây không thể đưa thêm kem, nhưng qua mấy ngày nữa sẽ có mẻ mới. Khi nào có Thạch lão bản sẽ liên hệ với ngài. Vậy không làm phiền ngài nữa, ta về trước đây."

"Được được được, rảnh rỗi lại ghé qua nhé." Hồng chưởng quầy tiễn hai người Tịch Yến Thanh ra cửa.

"Hồng chưởng quầy, hai người mà ông vừa tiễn về là ai vậy?" Sau khi Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung rời đi, một nam nhân khoảng hơn hai mươi tuổi bưng chén rượu tới hỏi thăm: "Ta thấy lạ hoắc."

"Lạc đại thiếu gia gần đây ít ghé thăm Phúc Duyệt Lâu, đương nhiên là chưa thấy người này. Người có vóc dáng cao to kia là một vị bằng hữu của Thạch lão bản." Hồng chưởng quầy cung kính đáp lời: "Món kem lần trước của tiệm chính là hắn làm ra."

"Ồ? Thật sao? Vậy ông biết người này sống ở đâu không?"

"Nói là ở thôn Hoa Bình, ta cũng không biết cụ thể."

"Thạch Thích sao lại kết bạn với loại người này nhỉ?" Một tiểu ca dùng vẻ mặt coi thường liếc mắt về phía cửa: "Một bộ dạng nghèo kiết xác."

Hồng chưởng quầy nghe vậy thì nhíu mày, nhưng ông không phản bác. Không phải ông đồng tình với người vừa lên tiếng, mà vị nhị thiếu gia của Lạc gia này, ông không dám động vào. Năm đó Lạc gia nhị công tử được Thạch Thích cứu một mạng, từ đó về sau y một lòng đòi gả cho Thạch Thích. Nhưng cố tình Thạch Thích chỉ say đắm Lý Tư Nguyên khiến Lạc gia nhị thiếu làm loạn một trận. Hiện giờ y đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn chưa xuất giá, cũng không biết đang mơ tưởng đến điều gì.

Lạc gia đại thiếu gia trừng mắt nhìn nhị đệ một cái: "Xem lại cách ăn nói của mình đi, còn tiếp tục như vậy về sau ca sẽ không mang đệ ra ngoài nữa."

Lạc gia nhị thiếu gia lúc này mới quay đầu chuyên tâm dùng bữa.

Tịch Yến Thanh không biết có người đang bất mãn với bộ dạng "nghèo kiết xác" của mình, về đến nhà hắn sắp xếp những thứ vừa sắm cho La Phi. Có kẹo vừng đen, bánh hoa quế, còn có vài thước vải mua cho đứa nhỏ. Là màu vải phù hợp với tiểu tử. Mấy gói thịt dê hắn lại không vội bày ra bàn.

La Phi sờ súc vải: "Sao lại mua thêm vải? Xiêm y đứa nhỏ và tã bỉm em đều may xong xuôi rồi mà."

Tịch Yến Thanh kể lại đầu đuôi những gì Thạch Thích và Lý Tư Nguyên nói: "Vải mới này em may rộng ra một chút, để đứa nhỏ mặc vào mùa thu đông."

Lần trước La Phi chỉ may quần áo mùa hè, bởi vì đứa nhỏ dự sinh vào tháng sáu âm lịch, khi đó trời rất nóng nực.

La Phi tỏ ra hoài nghi: "Thật hay giả vậy?"

Chỉ dựa vào bớt hoa có thể biết trước giới tính thai nhi?

"Dù sao Thạch đại ca và Lý đại ca đã nói rồi." Tịch Yến Thanh cười cười: "Quả nhiên là một con hổ con, sợ nóng, lại hay thèm thịt."

"Nhắc đến thịt..." La Phi ngửi ngửi cánh tay Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, trên người anh toàn mùi thịt dê."

"Vậy mà em cũng nhận ra?" Hắn vừa đi bộ hóng gió một đường trở về: "Vợ à, em có cái mũi của loài chó sao?"

"Em cũng chẳng cầm tinh con chó! Rõ ràng là con trai anh mà, có lẽ là nó ngửi thấy đấy." La Phi sờ sờ cái mũi: "Sao anh lại ăn thịt dê? Chuyện của Cảnh Dung đàm phán thế nào rồi?"

"Không tốt lắm, Cảnh Dung gặp khá nhiều trở ngại. Trên trấn không có nhiều tiệm ăn bán thịt dê, hơn nữa đều đã có mối đặt hàng cố định. Muốn xuất hàng cho bọn họ e là không có khả năng." Tịch Yến Thanh đè lại tay La Phi: "Cho nên tôi vào Phúc Duyệt Lâu gọi tất cả các món thịt dê rồi gói một nửa mang về, lát nữa em ăn thử xem có nảy ra sáng kiến gì không?"

"Bán lẩu đi?"

"Nhưng lẩu chỉ nên ăn vào mùa đông, mà trời rét rau xanh lại khan hiếm. Còn có, em nói nếu thực sự mở một quán lẩu, ai sẽ là người quản lý thích hợp?" Cảnh Dung phải chăn dê, bọn họ cũng không có thời gian trông quán, vậy phải nhờ ai đây?

"Thế làm sao bây giờ? Không bán được dê sao?"

"Bán chứ. Tôi đang nghĩ có nên chế biến thành các món thịt dê khác nhau hay không. Ví dụ làm thịt khô chẳng hạn, có thể tích trữ được lâu, có thể làm đồ ăn vặt nữa."

"Đúng vậy, cái này khả quan hơn!" La Phi nói: "Vừa vặn lần trước Cảnh Dung mang ít thịt dê sang đây, để em thử nghiệm xem sao! Thanh ca, anh ra ngoài lấy thịt dê để rã đông đi."

"Được rồi, còn cần gì khác không?"

"Khoan đã, tạm thời đừng lấy vội. Để ngày mai đi! Ngày mai em muốn đi thăm Hàn Húc, ban ngày sợ không có thời gian làm." Hàn Húc sắp lâm bồn, La Phi vội muốn đi thăm y. Vì không tiện đi lại quá xa nên đã nhiều ngày hai bọn họ không gặp nhau.

Y nhớ rõ lần gần đây nhất nhìn thấy Hàn Húc, bụng Hàn Húc đã to vượt mặt, phình lớn bằng cái chậu rửa mặt, lúc ấy La Phi còn có chút khiếp sợ. Chủ yếu là vì y liên tưởng bản thân mình sau này cũng sẽ như vậy nên có chút căng thẳng khó tả. Cho nên La Phi quyết định đi thăm một chuyến, biết đâu nhìn nhiều hơn sẽ nhanh thích ứng hơn?

Nhưng sự thực chứng minh, La Phi không nên đi thăm Hàn Húc vào ngày hôm đó. Bởi vì Hàn Húc sinh non, ngay buổi sáng hôm sau, ngay vào thời điểm La Phi đứng trước cổng nhà Trần Hoa Chương, Hàn Húc đang trải qua giai đoạn vất vả nhất!

Còn chưa bước vào cổng La Phi đã nghe thấy tiếng thét tê tâm phế liệt của Hàn Húc, điều này dọa y sợ mất mật, sợ đến mức La Phi lập tức bắt lấy cánh tay Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, em, em... cho em trả hàng được không? Em muốn hoàn lại hàng á trời ơi!"

A a a a a a!!! Tiếng hét của Hàn Húc còn thảm thiết hơn tiếng lợn bị chọc tiết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play