"Vẫn còn giận sao?" Một tay Tịch Yến Thanh bê một bát quả đỏ đỏ, một tay chọc chọc vợ yêu đang quay lưng không chịu nhìn hắn. Tên nhóc này, hở tí là dỗi, mỗi khi dỗi là tuyệt giao với hắn cả ngày.
"Tôi xin lỗi được chưa? Tôi thực sự không biết em sợ mấy con sâu lúc nhúc ấy đến vậy!" Tịch Yến Thanh cũng bất đắc dĩ. Sáng sớm hắn lên núi còn tưởng sau khi quay về La Phi sẽ nguôi giận, không ngờ tên nhóc này lại bướng bỉnh vậy, quần áo của hắn thì giặt sạch, nhưng cơm tối nhất định không nấu.
"Nếu em bơ tôi, chỗ quả này tôi sẽ ăn hết một mình đấy nhé." Tịch Yến Thanh chìa cái bát ra trước mặt La Phi: "Quả này còn ngon hơn quả thù lù cơ."
La Phi lập tức vểnh tai nghe ngóng.
Ngon hơn cả thù lù á?
Thế thì sao nào! Là quả Tịch đại lão hổ hái, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn có biết không? Bản lĩnh đâu rồi!
Nhưng Tịch đại lão hổ vừa có đồ ngon liền nghĩ đến ngươi, đối xử với ngươi rất tốt nha...
Nói cũng đúng...
La Phi hơi quay đầu ngó vào cái bát, nước miếng lập tức chảy đầy! Là một loại quả y chưa từng thấy, đỏ đỏ, mọng mọng, chỉ lớn bằng viên bi, thoạt nhìn khá ngọt!
Tịch Yến Thanh thấy La Phi rốt cuộc đã phản ứng lại bèn cầm một quả đưa tới bên miệng y.
La Phi thè lưỡi liếm thử, sau đó cắn một quả! Nước ngọt của quả ứa đầy miệng y.
"Đây là quả gì?" Lừa nhỏ được dỗ ngọt, lúc này mới chịu lên tiếng.
"Đây là quả nam việt quất, lão gia bên kia hay gọi nó là quả oa oa, tiếng địa phương thì gọi là tam nguyệt pháo, tứ nguyệt pháo, rất nhiều tên. Nhưng tên khoa học là nam việt quất." Tịch Yến Thanh lại đút cho La Phi thêm một quả: "Thế nào? Ngon không?"
"Ừm, không ngờ lại mềm mọng như vậy." La Phi cũng nhét một quả vào miệng Tịch Yến Thanh sau đó giật mình "ô?" một tiếng: "Đang mưa à?"
"Ừm, trên đường xuống núi bắt đầu mưa lâm râm, cũng may không to lắm." Có điều quần áo vẫn bị ẩm, bởi vì hắn cũng không mang theo ô hay áo che mưa gì đó...
"Vậy anh mau thay quần áo đi, em lấy thức ăn cho anh, ăn xong mới ấm người lên được." Ở nơi này chỉ có thể phát tài, không được phép phát bệnh, phát bệnh chỉ sợ khó mà chữa trị.
"Tôi còn tưởng em chưa nấu cơm." Về đến nhà hắn đã đói bụng, mở nắp nồi chẳng thấy thức ăn đâu nên cho rằng vợ lo giận dỗi không buồn làm cơm.
"Nấu rồi." La Phi bĩu môi: "Nhưng em vẫn tức nên giấu đi, giờ em đi lấy cho anh."
La Phi bê bánh bột mì hấp và cháo vào phòng, còn có một đĩa rau trộn nhỏ và một đĩa thịt chân giò đã thái sẵn mà Mộc Linh cho bọn họ. Y bày lên cái bàn cạnh giường, Tịch Yến Thanh chỉ cần ngồi ra mép giường là có thể ăn. Dưới gầm giường được nhóm lò, cảm giác khá ấm áp, Tịch Yến Thanh ăn bánh bột mì, lại múc thêm thìa cháo, cảm thấy trong lòng vừa ấm vừa mềm nhũn. Cho nên mới nói, chàng vợ nhỏ này đúng là không uổng công hắn chiều chuộng, ngoài miệng biệt nữu, trong lòng lại rất chu đáo.
Tịch Yến Thanh cười cười, lúc này hắn chợt nghe La Phi hỏi: "Quả nam việt quất này cũng hái trên rừng sao?"
La Phi nhớ rõ mỗi khi không phải ra đồng, phần lớn thời gian Tịch Yến Thanh sẽ lên núi. Lần nào xuống núi hắn cũng có chiến lợi phẩm, không phải dược liệu thì là trái cây dại gì đó, hắn luôn tận lực không để trắng tay.
"Đúng, tôi hái trên núi đấy." Tịch Yến Thanh nói: "Tôi đã nhớ kỹ vị trí, nếu em thích ăn thì hai hôm nữa tôi lại vào rừng hái cho em. Tiếc là trái mùa, bằng không tôi sẽ bẻ mấy cành về cắm. Đợi mùa thu nhé, lúc đó tôi lên núi đánh cả gốc về cho em trồng trong sân, chỉ cần chăm nó sống, sang năm em ở nhà một mình cũng tự hái được quả để ăn."
"Anh nhận ra tính ham ăn của em nên cố tình đúng không?" La Phi chọc chọc Tịch Yến Thanh: "Về sau không được lấy sâu dọa em, còn làm em sợ em sẽ nhốt anh ở ngoài! Em đã nói em rất sợ mấy con vật lúc nhúc ấy, như nhện, gián, vân vân thì không sao cả nhưng em lại sợ mấy con sâu bọ lổm ngổm lắm! Giống như chỉ cần vừa nhìn một cái là toàn thân đều ngứa ngáy ấy."
"Ừm biết rồi, sẽ không dọa em nữa." Chốc sau Tịch Yến Thanh đã ăn no, hắn tự cầm bát đũa ra ngoài dọn dẹp: "Em cứ ăn thong thả, tôi ra ngoài thu xếp dược liệu vừa hái hôm nay."
"Để hôm sau sắp xếp cũng được mà?" Trước kia bọn họ đều chờ qua đêm, sáng hôm sau dậy mới thu xếp, cái gì cần phơi nắng thì đem ra sân.
"Hôm nay trời mưa, tôi sợ nếu không dọn ra để tới sáng mai sẽ bị ẩm mốc."
"Vậy em dọn với anh." La Phi bê mâm bát đi rửa, nói với Tịch Yến Thanh: "Há mồm nào, a..."
"Gì đấy?" Tịch Yến Thanh nghi ngờ nhưng vẫn phối hợp mở miệng, sau đó La Phi đút một quả nam việt quất cho hắn, vị ngọt của quả thấm vào tâm can.
Hai bọn họ ngồi xổm thu dọn thảo dược, sau đó nhặt được một chậu đầy bồ công anh. Loài cây này khá phổ biến ở thời hiện đại, còn có người trồng thành những khu vườn lớn. Kỳ thực nó là một vị thuốc tốt, có tác dụng thanh nhiệt giải độc giảm bớt nóng trong. Tịch Yến Thanh phát hiện một bụi ngay dưới chân núi, nơi này cũng không mọc nhiều bồ công anh lắm, hắn tính toán về sau nên nhân giống, có thể chế biến thành đồ ăn cho La Phi, tuy rằng ăn nhiều có lẽ sẽ gây hại cho thân thể, nhưng thỉnh thoảng thêm vào bữa ăn sẽ có tác dụng tốt.
Có lẽ vì đã cắt một lúc lâu, đám bồ công anh thoạt nhìn hơi héo. Nhưng chờ sau khi sắp xếp xong bọn họ vẩy chút nước giếng vào chậu, sáng hôm sau chúng lại tươi mới như vẫn mọc trên cây.
La Phi còn tưởng mưa một đêm sẽ tạnh, không ngờ sáng hôm sau mưa còn lớn hơn đêm trước, không thể ra vườn cắt rau. Cũng may trong nhà có bồ công anh, bọn họ luộc lên chấm tương ăn kèm bánh bao, mỗi người thêm một quả trứng luộc và một bát cháo là đủ dinh dưỡng. Tuy rằng cây bồ công anh có vị đắng nhưng vẫn không thể lấn át vị ngọt trong lòng mỗi người.
Phía đông bắc thôn Hoa Bình mỗi năm bốn mùa rõ rệt. Mùa hè ở đây không oi bức như phía nam, nhưng khoảng tháng bảy tháng tám là thời điểm nắng nóng cao điểm, thời tiết cũng rất khó chịu. Cũng may có trận mưa này làm dịu bớt nhiệt độ ngoài trời. La Phi ngồi trên ghế nhỏ ngoài cửa thêu hoa, khó có được một ngày Tịch Yến Thanh ở nhà bầu bạn với y.
Tịch Yến Thanh mở cuốn sách nhận biết dược liệu mà Lương đại phu cho hắn mượn, ngồi cạnh La Phi nghiên cứu. Hắn học chuyên ngành nông nghiệp, chỉ có thể nhận biết một số ít cây thuốc mà hắn từng tiếp xúc qua, nhưng lượng kiến thức này là chưa đủ, hắn muốn học hỏi nhiều thêm một chút.
Cả hai thoạt nhìn như đang bận rộn công việc của riêng mình, chỉ là đôi lúc ánh mắt bọn họ chạm nhau, sau đó lại cúi đầu cười tủm tỉm, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên ngọt ngào.
Tịch Yến Thanh không nhịn được nữa, hắn buông sách nâng mặt La Phi hôn môi một hồi, lúc này có tiếng "tí tách", thứ gì đó vừa rơi lên trán La Phi.
Tịch Yến Thanh cau mày lau khô nước trên mặt vợ, sau đó hắn ngẩng đầu quan sát, mẹ ơi vậy mà nhà dột!
"Chậu đâu? Mau lấy chậu hứng nước!" La Phi nói.
"Vẫn là lấy thùng đi." Tịch Yến Thanh nhanh chóng bê thùng đặt dưới chỗ dột, hai bọn họ đành phải đổi chỗ ngồi.
"Xem ra phải tranh thủ sửa lại căn nhà này." La Phi có chút bất an nói: "Thanh ca, có khi nào nhà sẽ sập không?"
"Trừ khi mưa giông bão bùng, nếu không sẽ không có chuyện ấy đâu. Cùng lắm là bị ngập nước thôi." Tịch Yến Thanh vuốt má La Phi: "Em sợ sao?"
"Thật ra cũng không ạ. Có điều chúng ta chỉ có nơi này tá túc, đến lúc đó thành người vô gia cư mất." Nơi này tuy rằng cũ nát nhưng La Phi sống một thời gian cũng có tình cảm. Mỗi món đồ đạc trong nhà đều do y lau chùi hàng ngày, nền nhà cũng do y quét, vườn rau do y chăm bón, gà vịt do y nuôi. Hai ngày trước y còn xin Chu đại nương ít hạt giống hoa, đợi chúng nảy mầm sẽ khiến tiểu viện sáng sủa hơn.
"Tôi sẽ tranh thủ sang năm, hoặc muộn nhất là năm sau nữa, chúng ta sẽ cất nhà mới!" Tịch Yến Thanh nắm tay La Phi: "Đi theo tôi."
"Đi đâu?"
Tịch Yến Thanh không đáp lời. Sau khi vào buồng hắn mở ngăn tủ lục lọi, từ một góc bí mật lôi ra hơn hai lượng bạc: "Đây là toàn bộ tiền bán dược liệu của tôi. Tôi gửi chung vào chỗ của em nhé?"
Tuy La Phi là đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có nhưng y vẫn biết cách chi tiêu và quản lý. Trước kia Tịch Yến Thanh vô cùng yên tâm về y, hiện tại hắn càng thêm an lòng.
La Phi ngẫm nghĩ rồi nói: "Thôi anh cứ cầm đi. Chỗ tiền này anh tiết kiệm, chờ tích cóp đủ thì mua bò hoặc là sửa lại nhà. Tiền của em sẽ dùng để sinh hoạt, em sẽ chi tiêu thật khoa học."
Mấy món đồ thêu của y đều được Lý lão bản thu mua, tuy rằng giá cũng chưa tăng nhưng La Phi cảm thấy lợi nhuận mà y kiếm được hoàn toàn đủ cho hai bọn họ sinh hoạt.
Bởi vì Tịch Yến Thanh quản nghiêm nên La Phi không thể may vá buổi tối được nữa. Tịch Yến Thanh sợ ánh sáng kém có hại cho mắt La Phi, ngoài ra ngồi lâu cũng ảnh hưởng cổ và vai gáy cho nên hắn trông vợ rất kỹ. Hiện tại La Phi cũng không giống trước kia mỗi ngày đều liều mạng làm rất nhiều món, y đặt ra chỉ tiêu mỗi ngày một, hai món và không vượt quá ba món, hơn nữa y chủ yếu làm hà bao, so với món đồ nhỏ như túi thơm sẽ đỡ hại mắt hơn. Trừ đi chi phí ban đầu mỗi ngày y sẽ lãi năm đến mười lăm văn tiền, nếu không có việc gì đột xuất, bọn họ vẫn đủ ăn đủ mặc.
Thông thường La Phi sẽ tích cóp mười ngày rồi mang cả lô đồ thêu lên trấn.
"Vợ mình đỉnh thật." Tịch Yến Thanh khen thật lòng, cảm thấy La Phi đem đến cho hắn rất nhiều sự ngạc nhiên.
"Không kiếm được nhiều bằng anh, nhưng vẫn đủ sống. Như vậy tiền anh kiếm được có thể cất hết đi." La Phi nghĩ ngợi, tuy rằng như vậy cũng không tính là giàu có, nhưng ít nhất bọn họ đã có một cuộc sống ổn định.
"Cố gắng dần, chỉ cần hai chúng ta nỗ lực tiến lên, sinh hoạt rồi sẽ trở nên tốt hơn."
"Ừm." La Phi tựa lên vai Tịch Yến Thanh, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi Thanh ca, anh nói xem làm thế nào để nâng giá hà bao của em đây? Ông chủ Lý kia ăn nói khéo lắm, lần nào em cũng phải chịu thiệt. Ông ta cứ trả mãi một giá thôi."
"Cái này đơn giản, em đừng mãi thêu một mẫu quen thuộc." Tịch Yến Thanh đỡ đầu La Phi: "Tôi lấy ví dụ đơn giản cho em nhé. Em nhớ thực phẩm bày bán trong siêu thị không, đồ uống này, còn có mấy thứ văn phòng phẩm linh tinh, có phải chúng luôn được nâng cấp không? Có thể chỉ là thay đổi bao bì, có thể chỉ là thay đổi hương vị, nhưng mỗi lần ra phiên bản mới đều sẽ tăng giá. Người tiêu dùng sẽ không chấp nhận việc một mặt hàng cũ bị tăng giá, nhưng chỉ cần thay đổi khác đi một chút, kể cả giá cao hơn vẫn sẽ có người sẵn sàng mua thử. Đây là tâm lý chung, con người luôn thích theo đuổi những thứ mới mẻ."
"Vậy nếu ông ta nhất định không chịu trả thêm tiền thì sao?"
"Không phải lo, lần tới chúng ta sang phường thêu hỏi thăm một lượt, không thể tất tay vào ông chủ Lý này được." Tịch Yến Thanh nói: "Xem ngày nào đẹp hai chúng ta cùng đi, để tôi thử đàm phán với ông ta."
"Được, nếu thương lượng thành công, chúng ta sẽ có tiền dư dả để mua đồ ăn ngon." La Phi nói: "Anh dọn dẹp đi, em đi kiểm tra xem có gì còn thiếu, nhân tiện lên trấn sẽ mua bổ sung."
Nơi này phàm là thứ gì có thể tự nuôi trồng thì tự nuôi trồng, ví dụ như gạo, bột mì, dầu, xì dầu, dấm, tương đậu nành, rau, gà, vịt,... Có người thậm chí còn tự dệt vải. Nhưng khi bọn họ xuyên tới vừa vặn là mùa xuân, trong nhà không có bất cứ thứ gì có thể thu hoạch, cho nên trước mắt trừ rau dưa, toàn bộ đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt bọn họ đều phải mua ngoài.
Nếu là trước kia La Phi nhất định sẽ rủ Hàn Húc đi cùng, nhưng hiện tại y mới thành thân, vẫn đang hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào với Trần Hoa Chương, La Phi đương nhiên không thể làm bóng đèn phá đám. Cho nên đợi một ngày thời tiết hửng lên, y và Tịch Yến Thanh lập tức khởi hành lên trấn.
Bởi vì lần này đi hơi gấp, La Phi còn chưa làm được nhiều chiếc theo bản thiết kế mới. Lúc này y chỉ mang theo mấy mẫu hà bao có màu và họa tiết giống với lần trước, chỉ có ba chiếc được thêu họa tiết mới, trong đó có hai chiếc thêu chim hoàng yến và một chiếc thêu chim uyên ương. Hoạt tiết chim uyên ương khá cầu kỳ, mỗi ngày y chỉ có thể làm ra một chiếc, còn chim hoàng yến không cần phối màu chỉ quá phức tạp cho nên y thêu được hai chiếc.
Ban đầu mẫu thêu này được La Phi bán với giá mười văn một chiếc, hai chiếc mới này La Phi cân nhắc tăng giá lên ít nhất mười hai văn, nếu có thể bán mười lăm văn thì càng tốt.
Nhưng Tịch Yến Thanh không cho là vậy. Vừa tới sạp vải gặp được ông chủ Lý hắn đã báo giá chim hoàng yến hai mươi văn, chim uyên ương thì hai mươi lăm. Đây là mẫu thêu mới nhất, dù sao cũng chỉ có ba chiếc, ông chủ Lý không thu mua cũng không sao.
Lão Lý là người làm ăn, ông ta kinh doanh lâu năm, thấy những thứ mới mẻ đa dạng sao có thể không động tâm? Buôn bán chính là như vậy, chỉ nhập về mỗi một loại hàng dễ khiến người mua nhàm chán. Nhưng nhập về hàng mới, chỉ cần có một tiểu thư nhà giàu ghé qua xem, cảm thấy thuận mắt sau đó mua về, đến lúc đó một nhóm cô nương giàu có tụ tập đương nhiên càng có chuyện để bàn tán.
Là người ai chẳng có lòng hư vinh, ai chẳng muốn săn lùng đồ tốt?
Nhưng ông chủ Lý cảm thấy không thể nhượng bộ dễ dàng như vậy, cứ thế về sau ông ta sẽ bị dắt mũi không phải sao?
"Ngươi thách giá cao quá, như vậy quả là làm khó ta, ta phải bán ít nhất năm mươi văn mới có lời." Ông chủ Lý nói: "Rẻ hơn chút đi, bớt thêm một chút chúng ta sẽ thỏa thuận như lần trước, ta đồng ý thu mua lâu dài."
"Ngài muốn thu mua lâu dài ta cũng không có hàng để bán, ngài là người làm nghề lâu năm, đương nhiên nhìn là biết mẫu thêu này cầu kỳ thế nào, đặt thêm nhiều cái e là ta phải thêu đến mù mắt." La Phi dựa theo những gì Tịch Yến Thanh chỉ dạy để đối đáp với lão Lý: "Dù sao cũng không có nhiều, vì là hàng hiếm nên mới đắt vậy, ngài đừng ép giá bọn ta nữa. Nếu không ngài đi cả trấn này xem có ai thêu được họa tiết này không?"
"Ài, lão bản nương bên phường thêu Như Ý cũng có tay nghề rất cao mà."
"Bà ta làm được, nhưng cũng chỉ bán trong phường thêu nhà mình, chẳng nhẽ lại mang sang đây cho ngài bán?" Tịch Yến Thanh nói xong thì quay sang La Phi: "Thôi hôm nay không bán nữa, giữ lại mang về, hôm qua chẳng phải Tam Bảo ghé xem mà thích mê thích mệt sao, tặng luôn cho nó đi."
"Tam Bảo..." Hôm qua Tam Bảo ghé xem cái mông anh ấy! La Phi cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng không vạch trần Tịch Yến Thanh. Y triệu hồi La tiểu ảnh đế, bày ra bộ dạng rối rắm khó xử, cuối cùng nói: "Thôi được, dù gì cũng là thân muội, không thể để nó chịu ủy khuất." La Phi thở dài thườn thượt: "Lý lão bản, vậy mấy cái này tôi không bán nữa, ngài thu mấy chiếc mẫu cũ đi."
"Sao có thể vậy?" Lão Lý kỳ thực đang có dự định mới, ông ta muốn yêu cầu La Phi thêu thêm các họa tiết khác cho đa dạng mẫu mã, nhưng chưa kịp nói thì đối phương đã mang tới, ông ta đương nhiên muốn thu mua! Đây là đối phương chủ động, khác với việc ông ta đưa ra yêu cầu, nếu là ông ta đề nghị đương nhiên sẽ không có chuyện thỏa hiệp dễ dàng, nhưng là đối phương mời hàng trước, ông ta buộc phải nhượng bộ.
"Có gì mà không thể? Ngài biết đấy, ta chỉ là rảnh rỗi nhiều thời gian mới ngồi thêu bao thêu túi, thuận tiện kiếm thêm mấy đồng ấy thôi. Nếu ta không làm gì, ca ca nhà ta vẫn có thể nuôi sống ta mà." La Phi nói: "Thôi ngài nhận hàng lần này nhé, chúng ta về đây."
"Đừng đừng, La tiểu đệ, ngươi chẳng có chút lương tâm gì. Ngươi hợp tác với ta là đôi bên cùng có lợi." Ông chủ Lý nghĩ ngợi: "Hay là thế này, ngươi bớt cho ta năm văn mỗi món. Chim hoàng yến ta trả mười lăm văn, chim uyên ương thì hai mươi văn, chỗ còn lại vẫn giữ giá gốc, ngươi xem được không?"
"Ngài xem kìa, ngài mở tiệm to thế này bán vải rồi may y phục, mấy món đồ nhỏ này chỉ đáng tiền uống trà của ngài, có là bao mà phải cò kè?"
"Ôi lại còn tiền uống trà, ta nào dám uống loại trà đắt đỏ vậy." Ông chủ Lý nói: "Thôi được, có điều sau này ngươi có mặt hàng mới nhớ mang ra đây nhé, đừng tuồn sang nhà khác đấy. Đặc biệt là bên Như Ý, ta và lão bản nương bên đó rất kỵ nhau!"
"Ha cái lão đầu to họ Lý này! Ngươi nói gì sau lưng ta thế?" Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Lục Như Ý mang theo một luồng gió thơm mát bước vào tiệm. Người này là vợ của ông chủ phường thêu Như Ý tại trấn Tùng Lâm, phường thêu bọn họ còn có hai thợ may làm công lâu năm.
"Ngươi tới đây làm gì?" Ông chủ Lý ghét nhất bị người khác gọi là lão đầu to! Tuy đầu ông ta to thật, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến ai!
"Ông mở sạp mà không cho khách vào sao?" Lục Như Ý ngắt lời lão Lý, nàng nhìn sang La Phi và Tịch Yến Thanh, lại cúi đầu quan sát hà bao trên tay La Phi: "Tiểu huynh đệ này, chiếc hà bao này không phải do ngươi thêu đi?"
"Đúng vậy tỷ tỷ, là ta thêu, có vấn đề gì sao?" La Phi thấy đối phương mau mồm mau miệng thì có ấn tượng rất tốt.
"Thật sự là trời giúp ta! Ta sang đây cốt để hỏi thăm lão Lý đầu to xem có tìm được ngươi không!" Lục Như Ý nhìn đống hà bao mà La Phi vừa đặt trên quầy vải: "Ôi chao ơi, tay nghề được lắm."
"Ngươi có ý gì? Ta nói cho ngươi biết Lục Như Ý! Không được tranh mối làm ăn của ta!" Ông chủ Lý vội quơ hết đống hà bao trên tay Lục Như Ý: "Tiểu La huynh đệ, ta thanh toán tiền cho ngươi, ngươi về trước đi, có hàng gì mới nhất định phải mang tới tiệm ta đấy."
"Ôi cái lão già này, ta còn chưa nói gì đã vội đuổi người đi?" Lục Như Ý ngẫm nghĩ: "Thôi được, dù sao cũng không liên quan đến ông. Tiểu La huynh đệ ngươi nhận tiền xong đi với ta một chuyến, ta có việc muốn thương lượng với ngươi."
"Việc gì vậy?" La Phi hỏi.
"Việc kiếm tiền đó." Lục Như Ý vỗ bồm bộp lên quầy vải: "Lão Lý đầu to, ông nhanh tay lên chút, ngó cái gì mà ngó? Trả tiền cho người ta đi kìa!"
"Tiểu La huynh đệ, ta đã nói trước rồi đấy, hàng thêu nhất định không được bán cho ả!"
"Chỉ cần Lý lão bản trả thù lao hậu hĩnh đương nhiên chúng ta sẽ hợp tác lâu dài."
Ông chủ Lý trừng mắt nhìn Lục Như Ý một cái, xuất ra hai trăm hai mươi lăm đồng tiền, ban đầu ông ta muốn ép xuống hai trăm văn cho tròn tiền, nhưng có Lục Như Ý ở đây ông ta đương nhiên không thể làm vậy.
La Phi nhận tiền cũng không thiết đếm, nói cảm ơn rồi tạm biệt ông chủ Lý, sau đó đi theo Lục Như Ý vào tiệm Như Ý.
Vừa đi đường Lục Như Ý vừa giới thiệu bản thân, sau đó nàng hỏi lai lịch của La Phi và Tịch Yến Thanh, biết bọn họ là một cặp thì cười nói: "Rất xứng đôi nha."
Tịch Yến Thanh khoái chí! Hắn cười niềm nở hỏi: "Không biết Lục đại tỷ tìm La Phi nhà ta thương lượng chuyện gì?"
Lục Như Ý làm động tác mời: "Hai người vào tiệm ta nói chuyện nhé. Trời nóng, đại tỷ mời các ngươi uống bát nước ô mai."
Sắp giữa trưa, nắng nóng như đổ lửa. La Phi và Tịch Yến Thanh thấy bọn họ mở cổng lớn bán hàng nên cũng không do dự, sau khi bước vào liền tìm một chỗ ngồi xuống, lơ đãng quan sát xung quanh.
Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên La Phi tiến vào đây, chẳng qua lần trước y không gặp vị lão bản nương này.
Lục Như Ý cũng ngồi uống nước ô mai: "Nắng nóng thế này, ta cũng không dông dài. Nói thẳng nhé tiểu La huynh đệ, ta muốn hỏi ngươi có muốn tiếp nhận công việc thêu thùa không?"
"Công việc gì?"
"Nhiều lắm, thêu hoa văn trên y phục, còn có chăn đệm, mũ, đai lưng, hài,... thêu ở đâu mà chẳng là thêu?" Lục Như Ý nói: "Cũng không phải tỷ tỷ mạnh miệng, với tay nghề này của ngươi thì thêu bất kỳ thứ gì cũng sẽ kiếm được nhiều hơn chỗ Lý đầu to? Chúng ta chỉ là tiệm buôn bán nhỏ, không có nhiều khách giàu có, nhưng hầu hết đồ thêu ở trấn này đều do nhà ta tiếp quản, thực sự rất nhiều." Lúc trước nàng nghe khách quen của tiệm kể, hà bao bên tiệm lão Lý đầu to có họa tiết rất đẹp, kỹ thuật thêu lại độc đáo mới mẻ, nàng còn cho là người ta quá lời, mãi đến khi sờ tận tay nàng mới tin là thật. Chỉ là cho dù nàng hỏi thăm bằng cách gì cũng không cậy được miệng lão Lý đầu to, thật may hôm nay nàng đích thân ghé qua một chuyến! Chỉ là nàng không ngờ, tay nghề một vị tiểu ca lại nhỉnh hơn cả phụ nhân là nàng đây.
"Nhưng nhà của ta không ở đây, phải cách tám đến mười ngày ta mới lên trấn một chuyến." La Phi có chút rối rắm, nếu nhận việc thêu chẳng phải cứ hai ba ngày lại phải chạy tới phường thêu?
"Ngươi có thể nhận mấy kiện về nhà làm thử, ta không gạt ngươi, trấn này nhà có tiền nhất là Chu gia và Lạc gia. Chu gia có tới bảy vị tiểu thư, chỉ riêng y phục thôi mỗi năm đã may biết bao bộ, chưa kể những thứ vải vóc khác. Thế nhưng có lẽ do cảm thấy tay nghề thêu thùa chỗ này không quá tốt, cho nên bọn họ thường lên thị trấn đặt làm. Nhưng nếu ngươi có thể nhận hàng về thêu, ta cảm thấy nhất định có thể làm hài lòng tiểu thư."
"Để ta cân nhắc." La Phi nói.
Lục Như Ý cũng không hy vọng có thể thuyết phục La Phi ngay lần đầu tiên, chỉ là trong thâm tâm nàng vẫn mong La Phi sẽ chấp thuận, bởi làm gì có ai chê tiền. Nàng có tài nguyên, nhưng nàng không có tay nghề. Nàng cũng giống ông chủ Lý bên kia, bọn họ đều có những mối khách lâu năm, đáng tiếc chỉ thiếu tay nghề vững, nếu có thể mời La Phi gia nhập đương nhiên sẽ kiếm ăn rất tốt.
La Phi uống hết bát nước ô mai, cảm ơn Lục Như Ý, trước khi ra về còn không quên mua ủng hộ nàng ít chỉ màu. Lục Như Ý có thành ý muốn hợp tác với y nên chỉ bán giá gốc.
Sau khi ra cửa La Phi liền hỏi Tịch Yến Thanh: "Thanh ca, anh nói xem em có nên nhận làm không?"
Tịch Yến Thanh nói: "Cái này tùy thuộc quyết định của em, tôi không can thiệp. Nhưng tôi cảm thấy em không cần nhận đâu, hoặc nếu có thì nhận một ít hàng không cần gấp. Bởi vì thêu hà bao không có áp lực, muốn thêu thì thêu, mệt thì nghỉ, nhưng nếu em nhận đơn đặt hàng thì khác, có lẽ sẽ phải trả hàng đúng hạn. Đặc biệt là quần áo phụ kiện vân vân đều là những mặt hàng theo mùa, nhận công việc này nhất định sẽ có áp lực."
Lúc ấy La Phi còn chưa nghĩ xa đến vậy. Nghe Tịch Yến Thanh phân tích y quả thực có chút do dự, thậm chí thời điểm về đến thôn Hoa Bình y đã đưa ra quyết định, giống như những gì Tịch Yến Thanh nói, y từ chối công việc này, hoặc là chỉ tiếp nhận đơn hàng không gấp.
Nhưng sau đó, một chuyện xảy ra khiến y thay đổi chủ ý.
Tịch Yến Thanh bị thương!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT