"Tại sao lại là mày? Rốt cuộc mày là người hay là quỷ?!" Vương Thiên Vũ nhìn bóng người cao lớn đi vào, sợ tới mức đồng tử co lại. Diệp Phàm không trả lời mà từng bước một tiến về phía Vương Thiên Vũ.

Mỗi bước đi của anh như đều giẫm lên trái tim của Vương Thiên Vũ khiến gã cảm thấy khó thở.

Lúc này, Độc Lang tiến lên cản Diệp Phàm lại. Hắn ta là vệ sĩ riêng của Vương Thiên Vũ, luôn cận kề bên cạnh gã. Lúc này, Vương Thiên Vũ mới thoát khỏi nỗi sợ.

Dưới ánh đèn, gã nhìn thấy cái bóng của Diệp Phàm thì xác định anh là người, không phải quỷ.

"Ha ha, thằng họ Diệp kia, vậy mà dám giả thần giả quỷ với tao. Mặc dù tao không biết năm năm trước tại sao mày thoát chết được, nhưng tao có thể giết mày một lần thì cũng có thể giết mày thêm lần thứ hai!"

Diệp Phàm không nói gì.

Khóe môi anh nhếch lên, để lộ nụ cười nhạt, nhìn Vương Thiên Vũ.

Như thể đang nhìn một người chết.

Độc Lang nhíu mày lại.

Người trước mặt thật bình tĩnh!

Bình tĩnh đến mức khiến hắn ta cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được!

Thời gian như đứng yên, không khí như ngưng đọng. "Nói xong chưa? Vậy chuẩn bị đi chết đi!" Cuối cùng, Diệp Phàm phá vỡ yên lặng.

Đối phó với một thằng hề, giết nhanh giải quyết nhanh, anh không có hứng thú nghe gã lảm nhảm.

Vương Thiên Vũ sửng sốt.

Thằng này điên rồi sao?

Dám chạy đến nhà gã ăn nói dõng dạc như vậy!

"Ha ha, thằng họ Diệp mày giả vờ giỏi thật đấy, cũng không nhìn lại bản thân là cái thá gì mà dám chạy tới chỗ tao giương oai. Đây là nhà tao, kẻ tự tiện xông vào, chết!"

Vương Thiên Vũ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng, quát lên với Độc Lang:

"Giết nó!"

Nhưng Độc Lang không hành động ngay lập tức.

"Nhóc con, tôi không biết cậu là ai, nhưng khuyên cậu thức thời một chút, lập tức rời đi! Biết Kh ủng Bố Chi Vương không? Đó chính là lão đại của bọn này, là một nhân vật mà cậu không thể tưởng tượng nổi đâu, đối nghịch với bọn này chỉ có một kết cục, chết!"

Diệp Phàm cho hắn ta một nguồn áp lực quá lớn.

Có thể không đánh thì không đánh.

"Ồ?" Diệp Phàm nhướng mày.

"Kh ủng Bố Chi Vương không phải thứ tốt lành gì, ở trong nhà tù đã bị tao bóp ch ết rồi. Mày là người của hắn, vậy cũng không cần phải sống nữa."

Độc Lang sửng sốt.

Bị bóp ch ết?

Anh tưởng Kh ủng Bố Chi Vương là con gà con sao? "Hừ, không biết tốt xấu, đi chết đi!"

Còn chưa dứt lời, Độc Lang đã ra tay.

Nắm đấm to như bao cắt đấm về phía thái dương của Diệp Phàm phát ra tiếng gió kinh khủng.

Cú đấm này đã dùng toàn lực của hắn ta!

Thậm chí, cơ bắp của Độc Lang bùng nổ làm nổ tung bộ vest màu đen. Nếu bị đánh trúng, ngay cả một con voi cũng chắc chắn phải chết! Vương Thiên Vũ mỉm cười.

Thằng họ Diệp đấy chết chắc rồi!

Độc Lang đã từng làm lính đánh thuê mười năm ở chiến trường Trung Đông, thực lực vượt trội.

Có chiến tích lấy sức của một người mà tiêu diệt được đội đột kích Hải Báo!

Hắn ta còn từng đi theo Kh ủng Bố Chi Vương mà người ta nghe tên thôi cũng sợ mất mật một thời gian, tiếng ác hiển hách!

Nhưng...

Đối mặt với cú đấm mạnh mẽ này, Diệp Phàm lại cười khinh thường. Anh vươn ngón trỏ ra đã có thể chặn nó lại một cách dễ dàng.

"Sao có thể chứ?!"

Đôi mắt Độc Lang lập tức mở to hơn mắt bò, không dám tin tưởng.

"Mày, quá yếu." Diệp Phàm cười khinh thường.

Ngay sau đó, anh hơi động ngón tay, một kình lực cưồn cuộn chảy vào trong cơ thể Độc Lang...

Răng rắc, răng rắc...... Âm thanh xương cốt đứt gãy truyền ra từ trên người Độc Lang.

Hắn ta còn chưa kịp hét lên thì cỗ kình lực kia đã đến trái tim của hắn ta, trực tiếp bóp nát nó!

Thình thịch... Độc Lang ngã xuống đất, chết!

Vương Thiên Vũ sợ hãi nằm liệt xuống đất, một thứ chất lỏng màu vàng chảy xuống ống quần.

"Người đâu! Mau tới đây!" Gã hoảng sợ, giọng run run gào lên.

Hai người đàn ông mặc đồ đen ban nãy nghe thấy tiếng liền chạy ra, trong tay còn cầm súng.

Bọn họ cũng là vệ sĩ của Vương Thiên Vũ. "Đùng! Đùng!"

Hai người phản ứng rất nhanh, vừa chạy ra nhìn thấy cảnh tượng này ngay lập †ức đưa ra phán đoán, trực tiếp nổ súng.

Nhưng cảnh sau đây khiến cả đời họ khó quên!

Viên đạn bị người tưởng chừng như là phúc hậu và vô hại đó kẹp lấy!

Hơn nữa chỉ dùng hai ngón tay đã có thể kẹp được hết số đạn!

"Có quỷ!"

Hai người áo đen sợ hãi vô cùng, trực tiếp suy sụp, quay đầu sợ hãi chạy đi. Diều Phàm hừ lạnh một tiếng, búng tay một cái.

Hai viên đạn bắ n ra và ngay lập tức xuyên thủng đầu hai người đàn ông mặc. áo đen.

Tiếng hét đột ngột dừng lại. "Mày, mày là ma quỷ, mày đừng có lại đây!" Vương Thiên Vũ nhìn Diệp Phàm từng bước tới gần, hai chân loạng choạng chống xuống sàn, cố đứng dậy chạy đi, nhưng chân đã không nghe theo lệnh của gã nữa.

Đáng chết! Sao lại không đứng dậy nổi?

Nếu có thể đứng lên, nói không chừng còn có một tia hy vọng có thể chạy trốn!

"Không, tao không phải ma quỷ, ở nhà tù bọn họ đều gọi tao là Diêm Vương sống." Diệp Phàm đi đến trước mặt Vương Thiên Vũ, nhìn gã từ trên cao:

"Nói, Ngô Hiểu Đình đang ở đâu?" "Tôi nói, anh có thể tha cho tôi không?" Diệp Phàm nhíu mày lại.

"Bàn điều kiện với tao? Mày không đủ tư cách! Nói, Ngô Hiểu Đình đang ở đâu?”

Nói rồi, anh rút ra một cây kim bạc, cúi người chậm rãi đưa lại gần tròng mắt Vương Thiên Vũ.

"Nói, tôi nói! Cô ta tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn Đế Hào, hơn nữa hôm nay cô ta còn bất ngờ bắt được con em gái đã trốn năm năm của anh, muốn kén rể cho em gái anh."

Vương Thiên Vũ không nhịn được, vội vàng nói.

Lòng Diệp Phàm trầm xuống.

Sát khí trên người dâng lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ biệt thự biến thành hầm băng.

Anh đã tìm thấy em gái mất tích rồi!

Nhưng con bé đang ở trong tay ả đàn bà độc ác Ngô Hiểu Đình kia, e là lành ít dữ nhiều!

"Diệp Phàm, không, không, không, ngài Diệp, ngài không thể giết tôi, tôi chính là cậu hai nhà họ Vương. Nếu giết tôi, cha tôi sẽ không tha cho anh đâu! Anh của tôi là người tu luyện, cho dù anh có chạy tới chân trời góc biển ông ấy cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Vương Thiên Vũ cầu xin, còn không quên lấy người nhà ra đe dọa.

Diệp Phàm nhíu mày.

"Nhà họ Vương? Tao còn chưa để vào mắt!"

Cổ tay rung lên, kim bạc đã xuyên vào huyệt đạo nào đó của Vương Thiên Vũ.

Ngay sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Thiên Vũ sửng sốt.

Ha, còn nói là mày không sợ?

Không sợ thì giết tao đi này! Mãi đến khi xác định Diệp Phàm đã rời đi, Vương Thiên Vũ cười dữ tợn.

"Ha ha ha, thằng họ Diệp, rốt cuộc mày vẫn phải sợ nhà họ Vương này, tao nhổ vào mặt!"

Sau đó, gã muốn cầm điện thoại liên hệ với người nhà, bảo họ gi ết chết Diệp Phàm.

Nhưng giây tiếp theo...

Gã đột nhiên cảm thấy máu trong người sôi sục, cơ thể như muốn nổ tung. "A, không, tôi không muốn chết..."

Vương Thiên Vũ hét lên một tiếng, ngã xuống đất quằn quại như một con sâu. Sống không bằng chết!

Vài phút sau, thất khiếu đổ máu, đau khổ chết đi!

Đây chính là thủ đoạn của Diệp Phàm.

Châm có thể cứu người, cũng có thể giết người.

Kẻ thù thì sao có thể buông tha cho được?

Chỉ là không muốn để cho kẻ thù chết quá sảng khoái mà thôi.

Lúc này, tại khách sạn Đế Hào.

Một bữa tiệc sinh nhật không tâm thường đang được tổ chức.

Trong đại sảnh ở lầu một tụ tập rất nhiều người.

Ngoại trừ một nhóm cậu ấm cô chiêu nhà giàu mặc quần áo ngăn nắp thì còn có mười bảy, mười tám kẻ vô gia cư ăn mặc rách rưới đều khoảng 5-60 tuổi.

Trong đại sảnh có một sân khấu nhỏ.

Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy mặc lễ phục dạ hội màu đỏ rượu đứng ở trên sân khấu.

Trong tay còn cầm một con dao găm đang nhỏ máu. Đó là Ngô Hiểu Đình.

Ở bên cạnh cô ta là một cô gái dáng người duyên dáng mặc chiếc váy hoa màu xanh cũ kỹ bị hai người đàn ông to lớn mặc đồ đen ấn trên mặt đất.

Khuôn mặt cô gái đầy máu, có nhiều vết cắt sâu khiến người ta thấy ghê rợn.

"Ha ha, Diệp Tiểu Mạn, mày giỏi thật đấy, vậy mà trốn được tận năm năm, nhưng bây giờ còn không phải vẫn nằm trong tay tao sao?" Ngô Hiểu Đình cười khẩy, nói:

"Có điều, tao là người tốt, thấy mày lẻ loi một mình rất đáng thương nên muốn lập gia đình cho mày, trên lâu đã đặt sẵn phòng tân hôn cho mày rồi đấy, tự chọn một người đi."

Nói rồi, cô ta chỉ tay vào những kẻ vô gia cư đó.

Năm năm trước, chuyện cô ta ngoại tình với Vương Thiên Vũ đã bại lộ, bèn nghĩ cách giết cả nhà Diệp Phàm để tránh phiền phức sau này.

Tiếc rằng Diệp Tiểu Mạn mất tích, vẫn luôn không thể tìm thấy.

Nhưng hôm nay cuối cùng đã bị cô ta bắt được, sao có thể buông tha đây? Nhưng Ngô Hiểu Đình không muốn giết Diệp Tiểu Mạn mà muốn hủy dung cô. Ai bảo Diệp Tiểu Mạn xinh đẹp hơn cô ta chứ?

Cô ta còn muốn để cho những kẻ vô gia cư già này làm nhục Diệp Tiểu Mạn. Quả thực còn ác độc hơn cả việc giết người.

"Phi!"

Diệp Tiểu Mạn nhổ máu về phía Ngô Hiểu Đình.

"Con ả đàn bà độc ác hại cả nhà tao, tao có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày!"

Ngô Hiểu Đình nhìn lễ phục dạ hội bị dính máu, chán ghét nhíu mày lại, cười dữ tợn nói:

"Ha ha, làm sao tao nỡ để mày chết đây? Nếu mày không chọn... vậy cũng tốt, thế thì đừng chọn nữa, để cho mười tám kẻ đó cùng kết hôn với mày!

Nói rồi, cô ta lấy ra một chai chất lỏng màu đỏ ném cho kẻ vô gia cư.

"Đồ trợ hứng cho bọn mày, uống hết cho tao, bảo đảm bọn mày đều sẽ sinh long hoạt hổ, giúp cô cả Diệp nhà chúng ta được tận hứng!”

Nhóm người vô gia cư đó hú lên rồi lao tới.

Ánh mắt mỗi người đều phát sáng, li3m môi. Nóng lòng muốn kéo Diệp Tiểu Mạn lên lầu.

Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh lớn tiếng ồn ào.

"Ha ha, xử nữ đại chiến với mười tám người đàn ông, quả thật là một vở kịch xuất sắc, rất chờ mong!"

Diệp Tiểu Mạn liều mạng vùng vẫy nhưng đều là phí công. "A! Ngô Hiểu Đình, tao thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày, a..."

Tiếng la hét bi thương đó không những không đổi lại lương tâm của những người ở đây mà còn mang đến tiếng cười lớn hơn nữa.

Nước mắt hòa với máu chảy xuống gò má Diệp Tiểu Mạn.

Cô tuyệt vọng! Đúng lúc này, một cơn ớn lạnh thấu xương bao trùm toàn bộ đại sảnh.

Sát khí ngập trời!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play