Đồng hồ điểm 5 giờ chiều, cô tắt máy tính, lấy áo khoác đang vắt trên lưng ghế mặc vào rồi xách túi rời khỏi phòng làm việc.
Xuống bãi đỗ lấy xe thì thấy Châu Anh đang đứng dựa cả người vào thân xe, có vẻ như cô ấy đang đợi cô về cùng.
Cô tiến đến gần đứng đối diện cô nàng, lên tiếng.
“Tan làm không về mà đứng ở xe tớ làm gì vậy? Cậu đang chờ tớ?”
Đây là câu hỏi nhưng cũng là câu khẳng định.
“Chẳng phải là tớ sợ cậu sẽ trốn cái buổi xem mắt mà tớ đã sắp xếp cho cậu sao, để chắc chắn cậu không thể trốn được tốt nhất là đứng đây giám sát cậu”
Cô nàng nói xong, hất mặt nhìn cô, biểu cảm kiểu “cậu đừng hòng mà trốn được”
Cô thấy bạn thân chỉ lo mình trốn mà phải đứng đây giám sát cho yên tâm liền bật cười.
“Mấy buổi gặp mặt trước cậu sắp xếp tớ đã trốn một buổi nào chưa?”
Châu Anh suy nghĩ sau đó nhìn cô mà gật đầu đồng tình. Đúng là cô không hề trốn một buổi nào nhưng sao đã hẹn nhiều đến thế rồi mà vẫn không làm nên cơm cháo gì là sao vậy?
“Được rồi, ra lấy xe của cậu về đi, tớ cũng về đây”
Cô mở cửa xe ngồi vào ghế lái, bỏ túi sang ghế bên cạnh. Chuẩn bị đạp chân ga rời đi liền nhớ ra, kéo cửa sổ xuống ngó đầu hỏi Châu Anh.
“Này, cậu hẹn với người kia lúc mấy giờ thế?”
“18h30p” Sau đó giơ tay nhìn đồng hồ.
“Chỉ còn một tiếng nữa thôi, cậu mau về chuẩn bị đi, cố lên. Lần này tớ đợi tin tốt từ cậu”
“Ok, bai, Về cẩn thận”
Cô vẫy tay rồi kéo cửa sổ lên, đạp chân ga phóng thẳng ra đường lớn.
Về đến căn hộ của mình, cô vào thang máy bấm tầng 15.
“Ting”
Cửa thang máy kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Hàn Băng Nghi bước ra đứng trước cửa nhà, đưa tay chạm vào nút cửa để nhận diện dấu vân tay. Bước vào nhà, điện tự động bật lên làm căn hộ đang chìm vào trong bóng tối bỗng bừng sáng. Để chìa khóa xe trên tủ giày, cô mệt mỏi vươn vai đi vào phòng bếp rót một cốc nước để uống. Dòng nước mát lạnh trôi vào cuống họng rồi xuống dạ dày khiến cô vô cùng sảng khoái.
Đồng hồ treo trên tường đã điểm 17h30p, cô vội vàng vào phòng lấy đồ bước vào phòng tắm. Hơn 20 phút sau, cô quấn khăn tắm quanh người rồi bước đến tủ lựa đồ mặc vào buổi hẹn tối nay. Tuy cô không hề thích buổi hẹn được sắp xếp này nhưng vẫn phải mặc lịch sự, cô không thể để lại ấn tượng xấu trong mắt đối phương vào lần đầu gặp mặt được.
Loay hoay một lúc lâu cũng lựa được đồ, cô cầm vào phòng tắm để mặc, sau đó make up nhẹ nhàng và dùng máy làm xoăn tóc. Đúng 18h10p cô cầm theo chìa khóa, đóng cửa nhà xuống bãi đỗ lấy xe đi đến điểm hẹn là nhà hàng Memory.
Từ nhà cô đến nhà hàng lái xe chỉ mất 10 phút. Đậu xe xong, cô vào nhà hàng.
Châu Anh nói rằng xem mắt cần phải có cảm giác thần bí, thế là không hề tiết lộ gì về người đàn ông kia, cô ấy chỉ nói anh ta rất đẹp trai, cao to, thích mặc áo sơ mi đen. Cô ấy tự tin nói rằng, anh ta có vẻ ngoài xuất sắc, chỉ cần cô liếc mắt là có thể nhận ra.
Bên trong nhà hàng tấp nập người, không còn một cái bàn trống nào. Băng Nghi mặc chiếc váy trắng tao nhã, nhìn ngó xung quanh.
Ánh mắt cô quét qua một lượt, tình cờ khóa chặt vào người đàn ông ngồi bên cửa sổ. Anh có dáng người cường tráng vạm vỡ, mặc áo sơ mi đen, góc nghiêng thâm thúy, để đầu đinh.
Cô do dự mấy giây, trong đầu nghĩ chắc là anh ấy…
10 phút nữa là tới giờ gặp mặt. Từ trước đến nay cô luôn có quan niệm về thời gian nên bất kể là hẹn với ai cô đều đến sớm và cũng không quen việc để người khác chờ đợi mình. Không ngờ lần này đối phương còn đến sớm hơn cả mình.
Băng Nghi mím môi chầm chậm bước đến, ấn tượng đầu tiên thật tốt.
Cô đứng lại, người đàn ông vẫn còn nhìn bên ngoài cửa sổ, chưa phát hiện ra cô đã đến. Thấy vậy, cô liền lịch sự mở miệng trước.
“Chào anh”
...<Hết chương 2>...