Ban ngày, công việc đã được giải quyết ổn thỏa cho nên tối nay hai người đàn ông khá rảnh rỗi vừa ăn cơm tối xong liền cùng Chu Mỹ Liên và Hàn Băng Nghi đi dạo.
Cả nhà 4 người lên một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội, Hàn Trạch Dương phụ trách lái xe, ghế phụ là của cô còn hai vợ chồng Hàn Mặc Lâm ngồi ở ghế sau.
Vì đã được cấp phép rời khỏi quân khu, nên chiếc xe băng băng chạy ra cổng lớn rồi đi thẳng ra phố Hòa Mã. Con phố này được mệnh danh là nơi được khách du lịch ghé đến nhiều nhất và nổi tiếng đa dạng các mặt hàng.
Nơi này cách khu quân đội khoảng nửa tiếng đi xe cho nên rất nhanh xe đã dừng lại trước con phố.
Cô nàng Băng Nghi nhanh chân chạy đến khoác lấy cánh tay của anh trai mình kéo đi trước còn hai vợ chồng Thượng tá chầm chậm đi theo sau.
“Đã rất lâu rồi, gia đình mình mới có cơ hội cùng nhau đi dạo phố như thế này” Chu Mỹ Liên nhẹ nhàng khoác tay chồng mình, tâm trạng đặc biệt vui vẻ lên tiếng.
“Đúng vậy, cơ hội này thật hiếm có mà” Ông Hàn tiếp lời vợ, tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay người phụ nữ.
Sau đó, hai vợ chồng không hẹn mà cùng quay sang nhìn nhau cười hạnh phúc. Nhưng đúng khoảnh khắc lãng mạn của đôi vợ chồng lại bị đứa con gái bảo bối này vô tư mà phá mất.
“Ba mẹ, con và anh hai đi lên phía trước xem một chút, hai người cứ từ từ đi dạo nhé”
Thông báo cho bố mẹ xong cô nàng liền khoác lấy tay anh trai mà chạy đi mất chưa kịp nghe hai người họ nói cái gì.
“Hazzz, con bé này đã 23 tuổi đầu rồi mà vẫn cứ vô tư như đứa con nít 3 tuổi vậy. Con gái cưng của anh mà cứ thế này, em sợ không ai chịu lấy nó đâu đấy” Chu Mỹ Liên than vãn với chồng, ánh mắt vẫn nhìn con gái ở phía xa kia, khẽ lắc đầu.
“Em nói sao chứ? Anh thấy con gái bảo bối nhà chúng ta rất xinh đẹp lại còn giỏi giang, sao có thể không ai chịu lấy được, chỉ có nó không chịu gả cho người ta thôi” Thiếu tá ấy vậy mà không ngần ngại tâng bốc con gái mình lên tận 9 tầng mây.
Hàn phu nhân chán ghét lườm chồng một cái.
“Con gái anh tất nhiên là anh phải khen rồi, chả lẽ lại tự đi chê con mình sinh ra?”
“Được rồi, được rồi. Đừng tức giận nữa, lâu lắm rồi vợ chồng mình mới có cơ hội để được đi dạo như thế này, chỉ nói chuyện vui thôi được không?”
Ông Hàn từ khi cưới bà về chưa bao giờ để vợ phải tức giận vì những chuyện vặt vãnh như thế này, rất nhanh liền ngon ngọt mà dỗ vợ.
Chu Mỹ Liên tất nhiên cũng không muốn tức giận vì chuyện nhỏ nhoi này, chỉ là cố tình giận để được chồng dỗ mà thôi. Hai vợ chồng tuy đã qua cái tuổi yêu đương mãnh liệt như hồi còn trẻ nhưng tình cảm họ dành cho nhau vẫn vô cùng mặn nồng như hồi mới yêu, nó chỉ ngày một lớn hơn chứ không một chút thuyên giảm. Vì thế trong quân khu, Thiếu tá Hàn được mệnh danh là “người đàn ông yêu chiều vợ nhất”.
Cả gia đình đi đạo chầm chậm gần hết cả con phố, trên đường đi Chu Mỹ Liên có thấy một cửa hàng bán đồ gốm, bà liền cùng chồng vui vẻ ghé vào lựa đồ. Sau khi lựa được một cái bình cắm hoa chạm trổ những đường nét hoa văn tinh tế thì hai vợ chồng liền rời đi.
Khi bốn người lên xe trở về đến quân khu đã là chuyện của 2 tiếng sau, khi vừa về đến, ông Hàn dặn vợ và con gái nghỉ ngơi sớm sau đó mới trở lại phòng làm việc của mình, Hàn Trạch Dương cũng theo ba rời đi.
Hai mẹ con cô quyết định ở thêm ngày mai nữa sau đó sẽ trở về nhà. Lúc vừa rồi, trước khi trở về phòng, mẹ cô cũng đã thông báo cho hai người đàn ông kia. Tuy không nỡ rời đi nhưng mẹ con cô cũng phải trở về vì công việc còn đang dang dở.
Hàn Băng Nghi lấy đồ vào nhà tắm thay quần áo rồi lên giường nằm bấm điện thoại một chút, do hôm nay đi bộ quá nhiều làm chân cô có hơi đau, cơ thể mệt mỏi rất nhanh sau đó cô nàng liền đắp chăn chìm vào mộng đẹp.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Đêm qua cô ngủ rất ngon nên sáng nay vừa 5h sáng đã nghe thấy tiếng kẻng tập hợp để chạy bộ. Cô quyết định rời giường đi vệ sinh cá nhân luôn, xong xuôi cô ra hành lang đứng nhìn xuống dưới sân huấn luyện thì thấy các chiến sĩ người để trần, mặc quần lính, chân mang giày vải quân đội chạy theo hàng vòng quanh sân. Người nào cũng mồ hôi chảy ròng ròng, đầu ướt sũng nước, trông vô cùng khỏe khoắn và mạnh mẽ, cơ thể toát ra hormone đầy vẻ nam tính.
Bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này cô lại nhớ đến người đàn ông tên Lục Thần Vũ kia, không biết cái dáng vẻ lúc anh cởi trần chạy bộ mỗi sáng như thế này trông sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ đến đây cô bất giác mỉm cười, chắc hẳn sẽ đẹp trai lắm, còn có cơ bụng 6 múi săn chắc kia của anh nữa. Chưa được tận mắt diện kiến nhưng cô nhìn những chiến sĩ kia cũng có thể tưởng tượng ra được sau lớp áo của người đàn ông cô thích trông sẽ như thế nào.
Trong cái đầu nhỏ nhắn của cô nàng giờ đây lại toàn hình bóng của người đàn ông, cô nghĩ “nếu muốn được sớm nhìn tận mắt, sờ tận tay cơ bụng sau lớp áo ấy thì phải nhanh chóng biến anh ta thành người đàn ông của riêng cô”.
Chắc chắn chỉ có cái cách đó nhưng để thực hiện được thì sẽ phải đi qua một con đường rất khó khăn. Nghĩ vậy, tâm trạng sáng sớm còn vui tươi khi nãy của Hàn Băng Nghi tụt dốc không phanh.
Cả ngày hôm qua đã đi dạo hết quân khu nên hôm nay không còn chỗ nào để khám phá khiến cô cảm thấy ngày hôm nay trôi qua một cách nhàm chán. Mẹ thì đã đến nhà bếp trò chuyện với mấy cô đầu bếp, mấy lần đến đây, người phụ nữ này ấy vậy lại nói chuyện rất hợp với họ.
Cô nàng quyết định chạy đi tìm Hàn Trạch Dương.
Đi đến sân huấn luyện liền thấy các chiến sĩ đang chống đẩy từng cái còn anh trai cô thì đang đếm.
“56….57.…58.…”
“Lý Hào, hạ thấp trọng tâm xuống. Cậu có muốn tôi cho cậu chống đẩy lại từ đầu hay không?”
“69.…70.…71.…”
Cô nàng nhỏ nhẹ, rón rén từng bước chân đi đến phía sau anh trai, đầu ngón tay khẽ chạm vào lưng người đàn ông.
“Anh…”
Hàn Trạch Dương quay người lại, mặt hiện rõ sự ngạc nhiên khi thấy em gái ra đây.
“Em sao lại ra đây? Mau trở về, ở đây nắng lắm…”
Hàn Trạch Dương để cô núp dưới cái bóng của mình để che đi cái nắng đang rọi xuống người cô nàng, như vẫn sợ cô gái nhỏ bị chiếu nắng mà để tay che trên đầu em gái.
“Ở kí túc xá một mình rất chán, mẹ đi đến nhà bếp nói chuyện với mấy cô đầu bếp ở đó rồi” Cô nàng khẽ thở dài.
“Anh không đi chơi được với em, vẫn đang còn bận huấn luyện”
“Anh bận thì bận tiếp đi, em không làm phiền anh nữa” Nói rồi, cô gái nhỏ đùa vui dơ tay chào theo kiểu quân đội rồi chạy đi.
“Con nhóc này…” Hàn Trạch Dương mỉm cười.
Vừa mỉm cười vui vẻ, quay lưng lại anh liền thay đổi sắc mặt khi thấy cả đám lính đằng sau, mắt ai cũng nhìn theo bóng lưng cô gái vừa rời đi mà không một cái chớp mắt, đã thế lại còn nhìn với ánh mắt tràn đầy si mê.
Cô gái này người nhỏ nhắn xinh đẹp, tóc bồng bềnh dài ngang lưng xoăn nhẹ ở đuôi, da trắng như sữa bò, body lại chuẩn như người mẫu. Trong đây trước giờ toàn là đàn ông với nhau chạm mặt cả ngày nhìn đến phát ngán, hiếm khi có một bóng hồng mà lại còn xinh đẹp thế này, tất nhiên phải ngắm nhìn lâu một chút rồi. Điều này vô cùng hiếm có khó tìm ở cái nơi toàn là đàn ông.
“Này, các cậu muốn bị phạt hả?” Anh quát lớn.
Mấy cậu lính đang mải mê nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp kia, giọng nói của Thiếu úy Hàn vang lên làm họ giật nảy mình.
“Thiếu úy à, cô gái ấy là em gái của anh sao?” Một người trong số họ lên tiếng.
“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu?” Hàn Trạch Dương lườm tên kia một cái sắc lẹm.
“Thì là….cô gái nhỏ xinh đẹp thật đấy” Tên kia nghĩ gì liền nói ra chẳng một chút suy nghĩ.
“Này, đừng có mà mơ đụng đến em gái tôi. Tôi không muốn con bé yêu ai làm trong ngành này”
“Vì sao ạ?” Một người khác lên tiếng.
“Nhiều chuyện, có muốn bị phạt không? Nghỉ ngơi xong rồi thì giờ chuyển sang gập bụng đi. Nhanh lên”
“Rõ”
Nghe lệnh của Đại đội phó, cả trung đội liền nhanh chóng thực hiện, không ai dám mở miệng nói thêm một câu nào.
...<Hết chương 16>...