Đã một tuần trôi qua kể từ hôm cô ở bệnh viện được Lục Thần Vũ đưa về, cũng chính hôm ấy cô đã quyết tâm gạt bỏ liêm sỉ của bản thân để xin bằng được số điện thoại cũng như facebook của anh.

Ngày hôm qua, cô nằm úp trên giường, đôi chân trắng nõn, thon dài khẽ đung đưa nhịp nhàng, trong tay cầm chiếc điện thoại, màn hình hiện lên cuộc trò chuyện có cái tên Lục Thần Vũ.

Thật ra từ hôm có được số điện thoại và facebook của anh, cô đã muốn nhắn ngay lúc đó tỏ thành ý muốn mời anh ăn một bữa cơm nhưng lại sợ anh sẽ ngay lập tức từ chối nên cô đành cố kìm chế lại đến ngày hôm nay mới quyết định nhắn cho anh.

Cứ gõ được một tin lại xóa đi, xóa xong lại gõ cứ như vậy đến năm, sáu lần Hàn Băng Nghi vẫn không thể gửi đi được một cái tin nhắn cho người kia. Thế là đành bỏ cuộc, xuống giường ra phòng bếp mở tủ lạnh lấy một chai sữa để uống.

Một tay cầm chai sữa, tay kia vẫn cầm điện thoại tiếp tục suy nghĩ xem nên nhắn gì để làm quen với người đàn ông ưu tú kia. Cuối cùng, quyết định gõ chữ gửi đi một câu <Chào anh>.

Vừa ấn nút gửi đi, cô khẽ thở dài ra một hơi, suy nghĩ cả 7749 câu trong đầu, cuối cùng cũng chỉ nhắn được câu “chào anh” đơn giản đến thế. Thế là cả ngày hôm đó, chỉ cần điện thoại vang lên một tiếng thông báo, Hàn Băng Nghi liền “phi” như bay đến cầm điện thoại kiểm tra xem có phải Lục Thần Vũ trả lời lại không.

Kết quả, chờ cả ngày đến tận chiều tối anh mới trả lời lại <khỏe rồi chứ?>. Cô gái nhỏ trong lòng âm thầm nở cả một vườn hoa, đôi mắt lấp lánh, không chần chừ gì mà trả lời lại ngay.

<Khỏe rồi, cảm ơn anh>

Cô ngừng lại suy nghĩ một chút rồi lại tiếp tục gõ xuống bàn phím, gửi đi thêm một tin nhắn nữa.

Lần này, anh trả lời lại rất nhanh.

<Không cần đâu, hôm đó người khác thấy cô bị như vậy cũng sẽ làm như tôi mà thôi>

Cô gái nhỏ này thấy người ta không đồng ý liền mặt dày chuyển qua năn nỉ luôn rồi, cảm thấy giống bạn gái làm nũng với người yêu nhiều hơn.

Rất nhanh, điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin nhắn mới đến.

<Được rồi>

Chỉ có hai chữ đơn giản nhưng lại khiến ai kia vui như mở hội, quăng điện thoại lên bàn, nhảy lên giường tung gối, la hét vui sướng.

<Cô chọn rồi gửi địa điểm qua cho tôi là được>

<Được a>

Thế là ngày hẹn đã được định ra như thế, cô quyết định dẫn anh đến quán quen mà cô với Châu Anh hay ghé qua. Sau đó liền gửi định vị địa chỉ quán qua cho Lục Thần Vũ.

Bên kia, anh liền rất nhanh nhận được định vị địa chỉ quán của cô, Lục Thần Vũ đã trở về quân đội được một tuần kể từ hôm được nghỉ phép 2 ngày, không nghĩ đến cô gái này lại nhắn tin cho anh mời ăn cơm, thấy anh không chịu còn chuyển qua năn nỉ. Anh vậy mà đồng ý ngay khi thấy cô gái nhỏ kia liên tục nhắn tin đến. Thế là liền cùng cô hẹn ăn cơm, dù gì thì tối mai không phải tập luyện, có thể đi rồi trở về.

Đến ngày hẹn, cô mở tủ đồ lấy hết những cái váy bản thân cảm thấy ổn nhất đứng trước gương ướm thử từng cái vào người. Cuối cùng cũng quyết định mặc một chiếc váy trắng cổ vuông, tay bồng dài đến đầu gối, mái tóc dài màu nâu trà sữa xoăn nhẹ ở đuôi thêm một chiếc kẹp nơ cùng màu với váy, make up nhẹ nhàng và xách thêm một chiếc túi nhỏ, đeo giày cao gót và rời khỏi nhà.

Cô đến nơi thì còn 10p nữa mới đến giờ hẹn với anh, nhưng khi mở cửa bước vào, đã thấy anh ngồi sẵn ở bàn im lặng chờ đợi. Nhìn anh ngồi ở đó, cô cũng không quá ngạc nhiên vì hôm gặp nhau vì sự nhầm lẫn ấy cô đã chứng kiến và biết được anh là một người rất đúng giờ, luôn đến sớm hơn giờ hẹn với đối phương, chính điều này đã ghi điểm tuyệt đối trong mắt cô ngay lần đầu gặp mặt của cả hai.

Người đàn ông ấy vẫn ngồi quay mặt ra ngoài cửa kính nhìn xe chạy qua lại cho đến khi Hàn Băng Nghi đến gần và lên tiếng gọi thì anh mới quay lại.

“Thần Vũ” Cô khẽ gọi.

Chính cô cũng cảm giác được bản thân gọi tên anh có chút thân mật so với quan hệ của cả hai hiện tại nhưng khi gọi cả họ lẫn tên của anh cô lại thấy có chút không được tôn trọng, dù gì thì anh vẫn lớn tuổi hơn cô, nên cô chỉ đành gọi “Thần Vũ” không thôi.

Người đàn ông nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, khẽ liếc mắt đánh giá vẻ bề ngoài hôm nay của cô gái nhỏ, chiếc váy và màu tóc rất hợp với làn da trắng như sữa bò của cô, gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, miệng khẽ mỉm cười, ở cô toát lên vẻ dịu dàng, thướt tha.

Lục Thần Vũ nghe cô nàng gọi tên mình một cách nhỏ nhẹ trong lòng lại sinh ra cảm giác ấm lòng đến lạ, chưa bao giờ anh nghĩ cái tên của mình lại được một người khác giới gọi nhẹ nhàng đến vậy.

“Mời cô ngồi”

Anh lịch sự đưa tay ra mời cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện, mọi hành động đều giống như lần gặp mặt nhầm hôm ấy.

“Cảm ơn anh” Cô mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tà váy ngồi xuống, bỏ túi xách sang bên cạnh chỗ ngồi.

“Không nghĩ đến cô lại chọn quán này”

Khi Lục Thần Vũ vừa xem địa chỉ định vị cô gửi qua, anh cảm thấy tên quán rất quen, hình như đã từng đến đây một lần, khẽ nhíu mày suy nghĩ nhưng mãi không nhớ ra cho đến khi anh theo địa chỉ tìm đến đây thì mới ngạc nhiên hiểu ra. Vậy mà cô gái này lại chọn cái quán mà cả hai xem mắt nhầm đối tượng.

“Là tôi cố tình chọn, hôm ấy cảm thấy món lẩu bò kim chi ở đây khá ngon”

“Ừm” Anh gật nhẹ đầu, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.

Nhân viên quán đến đưa menu, Lục Thần Vũ nhận lấy rồi lại đẩy qua chỗ cô.

“Cô chọn món đi”

“Được”

Chọn xong món, cô trả lại menu. Trong lúc chờ đồ ăn lên, cô chầm chậm suy nghĩ rồi mở miệng bắt chuyện với anh.

“Anh từ quân đội đến đây à?”

“Sao cô biết?” Lục Thần Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

“Tôi thấy chiếc xe Jeep quân đội ở bãi đỗ xe”

“À” Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Lục Thần Vũ, tôi có thể hỏi anh một câu không?” Cô bất ngờ gọi tên anh.

Vừa rồi còn nhỏ nhẹ gọi “Thần Vũ” bây giờ lại quay sang gọi cả họ lẫn tên. Không hiểu sao chỉ có mỗi cái cách gọi tên anh của Hàn Băng Nghi lại khiến anh có chút khó chịu trong lòng.

“Cô hỏi đi”

Hàn Băng Nghi hít sâu vào một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, bàn tay đang đặt trên đùi khẽ bấu vào nhau.

“Anh hiện tại có đang muốn yêu đương không?”

Anh nhướn mày nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô gái đối diện, không biết có phải do ánh sáng của bóng đèn hay không mà anh thấy mặt cô có chút đỏ lên.

Trước khi hỏi anh câu này, cô đã tưởng tượng ra chục cái biểu cảm của Đại úy Lục khi nghe cô hỏi nhưng lại không nghĩ anh sẽ nhìn chằm chằm vào cô thế này, nó làm cô ngại ngùng mà mặt đỏ hết cả lên như quả cà chua chín.

“Cô nghĩ sao?”

Ủa? Cô đang hỏi anh mà sao thành anh hỏi ngược lại cô rồi?

“Chỉ là….có..có chút thắc mắc” Cô nhỏ giọng, lí nhí nói như chỉ muốn cho chính mình nghe được.

“Không, hiện tại tôi chỉ muốn tập trung cho công việc không có hứng thú với yêu đương”

Cô đơ mất mấy giây, lúc sau mới biết là anh đang trả lời câu hỏi của cô. Cô biết rõ những người như Lục Thần Vũ một khi họ đã quyết tâm để trở thành một quân nhân thì việc bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ nhân dân chính là trách nhiệm, luôn luôn đặt Tổ Quốc và nhân dân lên hàng đầu. Còn những việc khác luôn là việc ngoài lề nhưng khi nghe được chính miệng anh nói ra, cô lại có chút hụt hẫng, nó làm trái tim Hàn Băng Nghi đau nhói.

Hàn Băng Nghi cố kìm chế cảm xúc của bản thân hiện tại, ngẩng đầu nhìn anh, miệng khẽ mỉm cười.

Đúng lúc nhân viên đưa đồ ăn đặt lên bàn, cúi người chúc cả hai ăn ngon miệng rồi rời đi.

“Cứ ăn tự nhiên nhé, đừng ngại”

“Cảm ơn anh”

Khi anh đồng ý cùng cô đi ăn, cô đã vui mừng đến nỗi đếm từng giây phút cho đến ngày hẹn. Trên đường đến còn đặc biệt vui vẻ, cố gắng chuẩn bị cho bản thân xuất hiện trước anh thật hoàn mỹ. Nhưng giờ đây lại chỉ vì câu nói “không có hứng thú yêu đương” kia của người đàn ông mà thất vọng, tâm trạng cô gái nhỏ liền trùng xuống.

Sau đó, cả hai tập trung ăn, chỉ lâu lâu anh hỏi hay nói gì đó thì cô mới lên tiếng trả lời lại. Không khí ở bàn ăn liền trầm xuống thấy rõ.

Hơn 1 tiếng sau, cả hai ăn xong và cùng nhau rời khỏi quán. Lúc thanh toán, hỏi nhân viên thì biết Lục Thần Vũ đã trả tiền cho bữa ăn này rồi.

Cô quay sang khẽ trách anh.

“Bữa này đã nói là tôi trả tiền mà. Sao anh lại…?

Anh ngắt ngang.

“Không sao, tôi không quen để phụ nữ trả tiền”

“Vậy là tôi vẫn còn nợ anh một bữa nữa. Hẹn lần sau được không?”

Có khi để anh trả tiền cũng tốt, cô lại có cái cớ hẹn anh thêm lần nữa.

“Được”

Cả hai xuống đến bãi đỗ xe.

“Để tôi đưa cô về”

Cô lắc đầu lịch sự từ chối.

“Không cần đâu, tôi có đi xe đến. Anh còn phải trở về đội mà”

“Vậy được rồi, tôi đi trước đây. Lái xe chú ý an toàn”

“Được, tạm biệt”

“Tạm biệt” Nói rồi anh mở của ngồi vào ghế lái, nổ máy rời đi.

Hàn Băng Nghi đứng im nhìn theo xe anh cho đến khi nó đi khuất, cô ngậm ngùi thở dài. Có lẽ để theo đuổi được người đàn ông này, cô còn phải cố gắng rất nhiều.

Cô lên xe trở về nhà.

...<Hết chương 13>...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play