Đến địa điểm tụ họp, tôi dại ra, tất cả đều là bạn bè của Lục Thời.
Không hề bất ngờ, ai ai cũng nhìn tôi như nhìn khỉ.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao cô ta lại tới?”
“Có thể là đến phá quán đó?”
Lục Thời liếc một cái.
“Thì thầm gì vậy?”
Lục Thời lại liếc nhìn tôi.
“Ăn gì thì tự lấy.”
Trong phòng bao bày ra rất nhiều đồ ăn vặt tinh xảo.
Còn có bánh ngọt, xem ra là có người đón sinh nhật.
Tôi cũng thật sự không hòa nhập với bọn họ được, bèn ngồi bên chỗ đồ ăn ăn uống.
Bánh ngọt rất ngon, vào miệng là tan ra, tôi ăn mỗi miếng một cái.
Đến đoạn cắt bánh kem, tôi đã hoàn toàn no rồi.
Chia bánh kem xong, mọi người lại đề nghị chơi bài.
Có người cầm bài ra chuẩn bị chia bài.
“Cô, chơi không?”
Đây là đang nói với tôi.
Tôi sờ soạng túi trên người rồi lắc đầu.
“Không mang theo tiền, tôi không chơi đâu.”
Dứt lời, mọi người chuyển ánh mắt qua Lục Thời.
Lục Thời cầm lấy điện thoại đang vang lên, lấy ví tiền ra ném đến bên cạnh tôi.
“Mọi người chơi trước đi.”
Tôi nghi ngờ một cách có lý rằng mấy người đó liên hợp lại lừa tôi.
Mới ba ván thôi mà tiền trong ví của Lục Thời đã bị tôi chơi thua sạch.
Lục Thời nghe điện thoại xong đi vào thì thấy tôi lấy ra tờ 100 tệ cuối cùng đưa cho cửa đối diện.
Khuôn mặt anh quả thật hơi đen.
Tôi ngẩng đầu, mím môi: “Lần đầu tiên em chơi, thua là bình thường lắm mà.”
Anh ngồi xuống, khép chân dài lại.
“Không sao.”
Người ở cửa đối diện cười gian: “Cậu Lục, chơi không? Chuyển cho cậu ít tiền này.”
“Lần sau lại hành các cậu sau.”
Anh không chơi, tôi đề nghị.
“Vậy chúng ta về đi.”
“Ngồi thêm một lát.”
Bây giờ anh vẫn không đi, nhìn mấy người chơi bài, dù sao tôi cũng được ăn uống no đủ rồi, bắt đầu ngáp, đưa tay che miệng.
“Chừng nào đi thì gọi em, em chợp mắt một chút.”
“Ừm.”
Rõ ràng là tôi dựa vào lưng ghế sô pha ngủ, lúc mở mắt ra thì lại phát hiện mình gối lên bờ vai rộng lớn.
Nhìn thấy rõ chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay người này, tôi mới biết đây là bả vai của Lục Thời.
Tôi đang muốn ngẩng đầu lên thì có người nói chuyện.
“Cậu Lục, nói với cậu một chuyện, để Tiểu Tư Tư đến công ty của tôi đi.”
“Tiểu Tư Tư?”
“Tống Tư đó.”
Ngón tay Lục Thời đặt trên đầu gối gõ gõ.
“Cô ta thích ở công ty nào thì ở, tôi không có quyền can thiệp.”
“Không có quyền can thiệp à? Chậc, một bản thiết kế thôi, cậu bảo cô ấy sửa ba lần mà vẫn không hài lòng, cậu đã không hài lòng với thiết kế của cô ấy, chi bằng thả cho cô ấy đi đi.”
“Sao cậu biết rõ vậy?”
“Gọi điện thoại cho Tiểu Tư Tư, vốn muốn hẹn cô ấy ăn cơm, nhưng cô ấy nói vẫn đang tăng ca, đồng thời mạnh mẽ lên án hành vi xấu xa của cậu.”
Lục Thời không lên tiếng.
“Không phải cậu có hảo cảm với cô ấy chứ? Tôi chưa từng thấy cậu nghiêm khắc với cô gái nào như thế, cái này gọi là, chuyện bất thường tất có mờ ám.”
Tôi cũng nín thở, câu hỏi này thật sự đã hỏi trúng điểm mấu chốt.
Trong cốt truyện gốc, những gút mắc diễn ra không ngừng giữa Lục Thời và Tống Tư đã khiến cho bọn họ cuối cùng nảy sinh ra tình cảm.
“Xin lỗi nhé, ngay cả dáng vẻ cô ta như thế nào tôi cũng không nhớ nổi nữa.”
Lục Thời đặt điện thoại xuống.
Đối phương cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi cũng lộp bộp một tiếng, lời Lục Thời nói là lời thật lòng sao?
“Đúng rồi, cậu Lục này, cậu có chuyện gì vậy? Lần trước tụ họp, cậu còn mang dáng vẻ sống không còn hy vọng gì, bây giờ mới được mấy ngày mà đã ngọt ngào như vợ chồng son rồi.”
“Đúng đó, không phải lần trước đã ầm ĩ đến mức muốn ly hôn sao? Sao mấy ngày không gặp mà đã ngọt ngào rồi?”
“Đúng, hôm nay nhìn thấy cô ta cũng tới, tôi kinh ngạc muốn rớt cằm luôn, nói thật, hôm nay nhìn cô ta cũng thấy tính tình thuận mắt hơn nhiều rồi.”
Lục Thời cũng không trả lời thẳng vấn đề này, lên tiếng: “Không còn sớm nữa, giải tán đi.”
Tôi làm bộ động đậy, tỉnh lại, phát hiện ra áo khoác trên người mình cũng là của Lục Thời.
“Dậy rồi à, đi thôi.”
Anh cầm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
*
Đi ra khỏi phòng bao, tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.
Chờ đến khi tôi ra khỏi quán bar, Lục Thời đang đứng ở ven đường, cơ thể rõ ràng rất cao lớn nhưng lại hiện ra vẻ cô đơn.
Anh đang nghĩ gì vậy?
Tôi đi qua.
“Lục Thời.”
Anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Anh đột nhiên vươn tay ra, muốn nắm tay à?
Tôi dừng lại hai giây rồi nắm lấy.
“Nắm tay dạo phố hả?”
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh lại khẽ nhăn lại.
“...”
Tôi thấy anh sửng sốt, ủa không phải dạo phố à?
Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh, anh đưa tay ra để đòi điện thoại của anh.
Ban nãy anh để quên điện thoại trong phòng bao, anh dùng điện thoại của bạn gọi cho tôi, bảo tôi mang ra giúp.
Sau khi nghĩ rõ ràng, khuôn mặt tôi đỏ lên.
“Ngại quá, hiểu sai ý anh rồi, anh muốn lấy điện thoại nhỉ.”
Tôi đang muốn thu tay lại nhưng anh lại không buông ra.
“Đi thôi, xe đậu ở trung tâm thương mại trước mặt, phải đi bộ qua đó.”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của anh, trái tim tôi không khỏi tăng nhịp, tôi quay đầu nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn tú nhưng vẫn không có biểu cảm gì cả.
Tôi nghiêng đầu, khuôn mặt đẹp người, vì sao nữ phụ lại bị mỡ heo làm mờ tâm trí, xem thường anh chứ?
*
Buổi tối nằm trên giường, tôi căng thẳng liếc mắt nhìn Lục Thời vừa mới lên giường.
Anh chẳng có chút động tĩnh nào cả.
Ủa?
Cứ ngủ vậy đó hả?
“Có việc gì?”
Thì ra anh chưa ngủ, tôi khẽ động đậy thôi là anh đã cảm nhận được rồi.
“Anh muốn ngủ à?”
“Nếu không thì sao, hay là em muốn làm gì?”
Câu hỏi ngược lại này, sao cứ có vẻ như tôi mang ý đồ xấu vậy?
“Em, em cũng không làm gì cả, em cũng muốn ngủ, nhưng mà trước khi ngủ, em phải tắt đèn trước đã.”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đến gần anh.
Đèn bàn ở bên chỗ anh.
Đôi mắt đang nhắm của anh đột nhiên mở ra, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh thêm một chút, tôi bị dọa sợ, nhào lên người anh, tay còn đặt trên lồng ngực rộng lớn của anh nữa.
Anh hơi nhíu mày, dời tầm mắt xuống.
“Còn không lấy tay ra?”
Lúc này tôi mới ý thức được là mình đường đột rồi.
“Ngại quá.”
Tôi nâng tay lên, vội vàng tắt đèn rồi quay về chỗ của mình.
Nhưng mà nó lạ lắm.
Sao Lục Thời lại trở nên thanh tâm quả dục như vậy? Rõ ràng ở trong sách, là Hứa Miểu bài xích đến gần anh mà.
Đó là vì ly hôn, anh đã hết hy vọng rồi.
Giường khẽ động đậy, Lục Thời đột nhiên đến gần, tôi nằm đưa lưng về phía anh cũng bị anh lật qua lại.
“Thấy em cũng ngủ không được, hay là chúng ta làm chút chuyện khác đi?”
Nơi đầu chạm vào cứng ngắc, thì ra mình đang dựa vào lồng ngực căng đầy của anh.
Anh đột nhiên tới gần làm tôi trở tay không kịp, dựa vào ngực anh, đầu óc cũng có chút đứng máy.
Tôi ngửa đầu lên, hít thở không khí tươi mới.
“Chuyện, chuyện khác gì?”
“Em nói xem? Hay là làm cho xong chuyện mà ban ngày khi ở nhà em chưa làm xong?”
Tôi cảm thấy cả người nóng lên, cũng không dám nói tiếp nữa.
Bàn tay anh nhẹ nhàng ôm eo tôi.
“Không nói lời nào chính là đồng ý?”
Cả người tôi căng cứng, thật ra trông anh đẹp trai như vậy, tôi nhìn lén thôi cũng thấy si mê.
Nhưng nếu làm thật, tôi lại cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị xong.
Cuối cùng, tôi vẫn kiếm cớ tránh khỏi vòng tay anh: “Không được rồi, nóng quá, em phải chỉnh điều hòa thấp xuống một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT