Sắc mặt Lê Uyển đỏ bừng, dùng sức lắc đầu, sau đó, cắm lên trên tay hắn, thương lượng nói, “Ngài mới vừa xem, tiếp theo xem đến trang nào?”
Nàng không có kinh nghiệm cắt móng tay, Tần Mục Ẩn sợ nàng bị thương, rũ mắt đọc sách, ánh mắt chuyên chú, nghĩ ngày mai liền đem móng tay nàng cắt tốt.
Lê Uyển không dám quấy rầy hắn, nhắm hai mắt, nghĩ phải nhanh ngủ mới tốt, chính là vì khẩn trương, nàng ngủ không được, đầu ngã trái ngã phải đều không thoải mái, vô luận như thế nào cũng đều ngủ không thoải mái.
Tần Mục Ẩn thấy vậy, đưa sách qua, bỡn cợt nói “Nếu ngủ không được, làm chút chuyện khác hay hơn!”
Đôi mắt Lê Uyển nhắm gắt gao, vẫn không nhúc nhích, da thịt chung quanh khóe mắt không tự chủ run rẩy, lông mi khép lại cũng rung động đến lợi hại, một bàn tay gác ở bên ngoài chăn, đặt ở trên ngực hắn.
Tần Mục Ẩn không dọa nàng, “Nàng ngủ đi, đêm nay không chọc phá nàng!”
Tương lai còn dài còn có rất nhiều thời gian.
Lê Uyển yên tâm, hắn đã nói liền sẽ làm được, chung quy lo lắng thân thể hắn, tay súc trong trong chăn, dần dần dời xuống.
Tần Mục Ẩn không phản ứng lại, tay nàng nhẹ nhàng né qua miệng vết thương đi xuống, Tần Mục Ẩn thấy biểu tình trên mặt nàng phong phú, gác sách xuống, chuẩn bị xem nàng làm như thế nào, tay nàng ngừng ở ngoài quần, móng tay nhẹ miết qua da thịt, đốt nóng cả người lên.
Sau đó, tay nàng trượt đi xuống, hô hấp Tần Mục Ẩn cứng lại, cho rằng nàng sẽ làm chút cái gì, ai biết nàng đã rút về tay, đáy lòng tiếc nuối, lại không rõ dụng ý nàng.
Hắn như lơ đãng hỏi, “Kiểm tra đến thế nào rồi?”
Thanh âm mang theo khàn khàn khác với bình thường.
Hai mắt Lê Uyển còn nhắm, lòng bàn tay căng đến lợi hại, đem tay vòng ra phía sau lưng, trên mặt giãn ra rất nhiều, nếu là sắc mặt lại bình thường một chút, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi nàng làm cái gì.
Nàng không trả lời, Tần Mục Ẩn cũng không hề hỏi, chọc nàng cuối cùng người chịu trách nhiệm cũng là hắn. Ngón tay nhẹ nhàng ấn ở trên băng gạc miệng vết thương, ánh mắt đen tối như mực.
Qua mấy ngày, Tần Hạt Phượng mang theo hai đứa nhỏ tới cửa, nha hoàn Tĩnh An Viện kêu nàng đi qua, vừa lúc, có người bái phỏng Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn đi thư phòng, Lê Uyển vòng qua thư phòng đi Tĩnh An Viện, sau tách ra cùng Tần Mục Ẩn mới bước đi nhanh.
So với lần trước, sắc mặt Tần Hạt Phượng tái nhợt hơn nhiều, dùng son phấn thật dày che đậy mệt mỏi trên mặt, chính là khóe mắt một vòng thâm rõ ràng, hiển nhiên là do ngủ không được tốt.
Tần Hạt Phượng sinh hai nữ hài, bé lớn và đứa nhỏ Dao Dao, bé lớn nay năm tuổi, Dao Dao ba tuổi, hai đứa nhỏ đều béo đô đô, thật sự rất đáng yêu.
Hai tiểu gia hỏa ngồi hai bên tả hữu lão phu nhân, cả hai đều nhu nhi nói với bên lỗ tai lão phu nhân cái gì.
Lê Uyển cao hứng ngồi xuống, hai đứa đều xoay đầu qua, đánh giá nàng, con ngươi trong vắt đều đầy sức sống, đều xuyên một thân quần áo sắc vàng nhạt, búi tóc hai bên, trên búi tóc đính một đóa hoa, nhìn qua chẳng khác nào song bào thai, trắng ngộn, đáng yêu.
Hai đứa nhỏ giống Tần Hạt Phượng đôi mắt cái mũi, miệng tinh xảo, khi nói chuyện, thanh âm thanh thúy dễ nghe, không cao không thấp, Lê Uyển rất thích.
“Bé, các con nhìn xem ai tới?” Tần Hạt Phượng thấy hai đứa không phản ứng, cười ra tiếng nhắc nhở.
Từ khi Lê Uyển vào cửa Bé cùng Dao Dao liền chú ý tới nàng, đây là thẩm thẩm trong miệng mẫu thân nói, làn da thẩm thẩm thực trắng, thực bóng loáng, đôi mắt thật xinh đẹp, so với những người xinh đẹp trong nhà các bé còn xinh đẹp hơn.
Bé Đặng dẫm hai chân lên mặt đất, Dao Dao học theo, uốn éo đi đến Lê Uyển trước mặt, thanh thúy chào hỏi, “Thẩm thẩm hảo!”
Mặt mày Lê Uyển đầy ý cười, lôi kéo các bé dựa vào bên cạnh chân nàng, nàng chưa cùng tiểu hài tử tiếp xúc qua, đời trước hài tử duy nhất tiếp xúc là trưởng tử Thừa Vương, bất quá, khi đó trưởng tử Thừa Vương còn nhỏ, nói chuyện cũng không thế nào nói được rõ ràng, nào có giống hai đứa nhỏ trước mặt này.
Nàng ngọt ngào đáp lại, hai đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, ngẩng đầu, nhìn nàng không chớp mắt.
Lê Uyển cho rằng trên mặt có thứ gì, đưa tay ra sờ sờ, Dao Dao chạy tới bên người Tần Hạt Phượng, sau đó chỉ vào mặt nàng nói, “Mẫu thân, bé muốn ăn đồ ăn màu xanh lục!”
Mặt Lê Uyển lộ vẻ nghi hoặc, Tần Hạt Phượng trả lời bé, mới giải thích, hai đứa nhỏ thật sự kén ăn, chỉ thích ăn thịt, Dao Dao còn đỡ, bé đã năm tuổi, không thể lại béo lên, vì thế, thời điểm ăn cơm liền nói cho mấy đứa nhỏ, ăn rau dưa màu xanh lục người sẽ biến mỹ nhân.
Phỏng chừng các bé cũng không rõ cái gọi là mỹ nhân chỉ xinh đẹp nhiều cỡ nào, nhìn thấy Lê Uyển mới nghĩ tới.
Lê Uyển ngượng ngùng cúi đầu, nhớ tới cho hai đứa nhỏ lễ gặp mặt, phân phó Tử Lan mang lên.
Là hai bộ kim sức, châu hoa kim sắc, kim thoa, vòng cổ kim cùng vòng tay kim.
Tần Hạt Phượng vừa thấy vội vàng chối từ, quá quý trọng, hai đứa nhỏ mỗi đứa một bộ, tính ra không ít bạc!
Lê Uyển không thèm để ý, cầm kim vòng cổ đeo cổ Bé, kim vòng cổ thiết kế xảo diệu, có thể co rút kích cỡ lớn nhỏ, rũ xuống là đồ án nạm hạt châu phú quý.
Mới vừa treo ở trên cổ, bé không quen, khuôn mặt nhỏ nhăn, “Nặng!”
Lê Uyển nhẹ nhàng cười nói, “Bởi vì bé còn nhỏ, trưởng thành liền không nặng, mau cho mẫu thân con nhìn xem có phải thực đẹp hay không?”
Nói, lại đem một cái kim vòng cổ khác đeo cho Dao Dao.
Hai đứa hướng về phía Tần Hạt Phượng cười ngọt ngào, “Một bộ biểu tình mẫu thân mau khen con đi” làm cho ba người ở đây dở khóc dở cười.
Tần Hạt Phượng nhìn Lê Uyển cảm kích, vừa rồi đại bá mẫu đưa lễ cũng thực trọng.
Hôm nay tới hầu phủ cũng là muốn tránh Tưởng gia, nhất thời không tìm được nơi đi mới đến hầu phủ, trong lòng thực băn khoăn, không nghĩ tới thu lễ trọng như vậy.
Lê Uyển nhoẻn miệng cười, trêu đùa hai đứa nhỏ chơi.
Có thể nói Tần Hạt Phượng không thược kiểu người cố tình uốn mình theo người, không cố ý làm thấp đi coi khinh, hơn nữa có hai đứa nhỏ nói chêm chọc cười, một ngày trôi qua cực nhanh.
Ăn cơm trưa, lão phu nhân đi nội thất nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ cũng muốn ngủ một lát, Lê Uyển cùng Tần Hạt Phượng hạ bàn cờ vây, đồ vật lưu hành trong kinh, Tần Hạt Phượng biết, hai người chơi vô cùng vui vẻ.
Có thua có thắng, hơn nữa tốc độ hai người mau, bước đi đều hào phóng, thực mau một ván tiếp một ván.
“Đường đệ muội, còn thỉnh tha thứ trước kia ta không hiểu lễ nghĩa!” Hạ đến một nửa, Tần Hạt Phượng đột nhiên nói lên việc này.
Lê Uyển cứng đờ, tầm mắt chuyển qua trên mặt nàng, vẻ mặt Tần Hạt Phượng chính phái, lời nói mới rồi làm Lê Uyển như gặp phải ảo giác.
“Qua đã qua đã qua, nhớ rõ những cái đó làm gì?” Nàng hiểu Tần Hạt Phượng vì sao xin lỗi, phía trước hai người gặp gỡ, nàng đều là biểu tình không lạnh không đạm, Lê Uyển cũng không phải một kẻ vội vàng để cho người khác xem sắc mặt, cho nên, cũng xa cách Tần Hạt Phượng.
Tần Hạt Phượng ở Tĩnh An Viện đến chạng vạng mới rời đi, thời điểm đi, hai đứa nhỏ tả hữu lôi kéo tay lão phu nhân, vẻ mặt không tha, “Đường tổ mẫu, về sau ngài tới nhà của con đi, phụ thân cùng nhị thúc tam thúc phân gia cũng tới, tổ mẫu, tằng tổ mẫu chúng con cũng ở, thực vui vẻ…”
Lão Phu nhân kinh ngạc liếc liếc mắt Tần Hạt Phượng một cái, Tần Hạt Phượng bình chân như vại.
Tưởng gia lão thái gia đã chết, công công Tưởng quốc kiên Tần Hạt Phượng còn ở, theo lý thuyết không nên phân gia mới đúng, chính là, Tần Hạt Phượng không nói, lão phu nhân cũng không tiện hỏi nhiều, hướng hai đứa nhỏ nhiều lần bảo đảm về sau rảnh rỗi nhất định sẽ đi.
Tần Hạt Phượng vừa đi, lão phu nhân hỏi chuyện Tần Mục Ẩn hai câu, Lê Uyển đáp, thời điểm đi nghe được lão phu nhân nói, “Hỏi Mục Ẩn một chút có biết chuyện Tưởng gia không? Đương gia còn ở, nào có đạo lý phân gia?”
Lê Uyển minh bạch bà là lo lắng cho Tần Hạt Phượng, gật đầu đồng ý.
Không cần nói cùng Tần Mục Ẩn, nàng cho Nhị Chín đi bên ngoài hỏi thăm tin tức.
Tần Mục Ẩn còn ở thư phòng không có trở về, Nhị Chín đứng ở trong phòng, kỳ thật, chuyện Tưởng gia hỏi thăm rất dễ, phân gia là Tưởng gia lão gia nói ra, phía dưới Tưởng gia sáu đứa con trai toàn làm mai, lão phu nhân bởi vì sinh sáu nhi tử, tinh lực không bằng trước, cho nên mới có thể để trưởng tức Tần Hạt Phượng quản gia.
Lần này phân gia nguyên nhân chủ yếu là phía dưới con cháu nhiều, liền có nguyên nhân hài tử nhà ai nhiều, hài tử thiếu tranh nháo lên, tiền tiêu bọn nhỏ hàng tháng cũng có, hài tử nhị phòng ít hơn tứ phòng sáu phòng nên không đồng ý, nói phải lãnh bằng nhau mới được, không biết vì sao sảo đến chỗ lão tổ tông.
Đem lão gia tử mới nói muốn phân gia, cùng ở bên nhau đem cảm tình sức mẻ, không bằng sớm phân gia, về sau huynh đệ vẫn là thủ túc, cũng có thể giúp đỡ cho nhau.
Lê Uyển nhẹ nhàng dựa tay gõ trên vịn ghế, khó trách sắc mặt Tần Hạt Phượng không tốt, mọi nhà đều có cái khó, Tần Hạt Phượng cùng Tưởng Khâm Hiên là đại phòng, phân gia chiếm đầu to, mấy phòng phía dưới phỏng chừng còn sẽ ầm ĩ.
Nhị Chín tiếp tục nói, “Tưởng gia lão gia tử nói, đều là con vợ cả, Tưởng gia tổ trạch để lại cho đại phòng, còn lại gia sản sáu phòng đều phân, hôm nay chính là ngày Tưởng gia phân chia gia sản…”
Lê Uyển minh bạch, Tần Hạt Phượng phỏng chừng là tị hiềm tới, việc này, Tần Mục Ẩn đã trở lại, đi đường đã nhìn không ra trên eo có thương tích.
Nhị Chín chuyên giúp Lê Uyển tìm hiểu tin tức, Tần Mục Ẩn đều biết, thấy Lê Uyển nhíu mi lại, hỏi, “Làm sao vậy?”
Lê Uyển nhìn Nhị Chín cái được rồi, Nhị Chín vội vàng thỉnh an Tần Mục Ẩn lui về phía sau.
Lê Uyển đỡ hắn ngồi xuống, Tần Mục Ẩn thuận tiện đem nàng ngồi ở trên đùi, ôm vào trong lòng ngực mình.
Lê Uyển cũng quen cách này, bình thường nói lên chuyện Tưởng gia.
Tần Mục Ẩn hơi hơi trầm ngâm, nói, “Không cần lo lắng, chỉ là phân chia gia sản phải mất chút thời gian, có lẽ người khác sẽ nói này nói nọ, nhưng ta cảm thấy Tưởng lão gia tử đều thấy rõ ràng! Ngày mai để Toàn An đi qua hỏi Tưởng Khâm Hiên một chút, xem có cần hỗ trợ gì không, Tưởng lão gia tử không ngu ngốc, biết lập trường chúng ta, sẽ không ủy khuất đại đường tỷ!”
Nhiều ít Đại Hộ Nhân gia bởi vì ở cùng một chỗ cuối cùng mang các ý xấu phân cao thấp, bên ngoài nhìn hoà hợp êm thấm, bên trong ngầm đấu đến ngươi chết ta sống, tình cảm huynh đệ cũng không có, thời khắc mấu chốt không bỏ đá xuống giếng đã là giơ cao đánh khẽ. Tưởng gia lão gia tử làm rất đúng, ngay tại thời điểm nảy mầm liền phân ra, mấy huynh đệ đều một mẹ đẻ ra, tình cảm cùng nhau lớn lên, sẽ càng ngày càng tốt.
Lê Uyển ừ một tiếng, không muốn lại rối rắm, hỏi hắn giữa trưa ăn cái gì, Tần Mục Ẩn nói.
Hai người nói chuyện, Tử Lan tới, Lê Uyển vội vàng đứng lên, làm bộ xem cảnh thu rào rạt ngoài cửa sổ.
Sắc mặt lại mất tự nhiên đỏ lên, Tử Lan cũng biết tới không thỏa đáng, chính là, cửa mở, trên eo hầu gia lại có thương tích, hẳn sẽ không xằng bậy, suy nghĩ cẩn thận cúi người, “Hầu gia, phu nhân, Hạ phu nhân tặng thiệp mời tới!”
Lê Uyển tiếp nhận thiệp mời màu đỏ rực, mở ra, bên trên viết hai mươi tháng sau, đại hôn Hạ Kính.
Hôm nay đầu tháng mười, nói cách khác ngày Hạ Kính thành thân là hai mươi tháng mười một, nàng đem thiệp mời đưa cho Tần Mục Ẩn, Tần Mục Ẩn dương tay, “Để xuống đi, việc này biểu đệ đã nói qua với ta!”
Lê Uyển đem thiệp mời đặt một bên, đáy lòng cảm thấy kỳ quái, Tần Mục Ẩn biết nàng muốn hỏi cái gì, “Biểu đệ là vãn bối, tất nhiên mẫu thân cũng sẽ có một phần!”
Lê Uyển an tâm.
Lão phu nhân thu được thiệp mời, đuôi lông mày tất cả đều là ý cười, nhắc mãi cùng Giang mụ mụ, “Hạ kính thành thân, lại sắp tới Hạ Thu, hài tử nhiều, cả ngày đều phải bận trước bận sau!” Hạ thị thật sự bắt bẻ, nghĩ tuyển nhà, lại nghĩ tuyển nhân phẩm, vừa nhà tốt lại nhân phẩm tốt, đâu ra nhiều sự tình như ý như vậy.
Giang mụ mụ cũng cười, “Đúng vậy, còn muốn vội mấy năm mới có thể rảnh rỗi!”
Không khỏi nghĩ đến lão phu nhân cũng vì hầu gia một khoản thời gian vội vã, trong kinh phần lớn mười lăm tuổi bắt đầu nghị thân, cách hai ba năm nhìn xem phẩm tính lại thành thân, hầu gia mười lăm tuổi, lão phu nhân giúp hắn làm mai, hầu gia không gật đầu, cũng không lắc đầu, chính là, khi lão phu nhân hỏi hắn tiểu thư nhà ai, hắn mới bắt đầu cự tuyệt, lại hai năm, từ mười lăm tuổi đến mười bảy tuổi, lão phu nhân sợ tới mức cho rằng thân mình hắn có tật xấu.
Sau lại, lão phu nhân nghỉ ngơi tâm tư, nhưng thật ra bắt đầu giúp đỡ Thừa Vương phi bận trước bận sau, còn may, hắn đồng ý thành thân.
Nghĩ chút vậy, liền không khỏi nghĩ đến Lê Uyển, thành thân cũng một năm, bụng vẫn luôn không có động tĩnh, lo lắng hỏi, “Muốn tìm Trương đại phu bắt mạch cho phu nhân hay không?”
Lão phu nhân đem quần áo thay đưa cho Giang mụ mụ, tà liếc bà một cái, “Không cần, hai người thành thân mới một năm, Mục Ẩn lại hay ra cửa, cách hai ba năm không có lại hỏi Trương đại phu đi!” Tuổi Lê Uyển cũng không lớn, năm nay mới mười sáu, nếu gọi Trương đại phu bắt mạch cho nàng, áp lực trong lòng nàng sẽ lớn, đặc biệt nàng vốn nghĩ nhiều, lại sẽ nơm nớp lo sợ, đối với thân mình không tốt.
Bà cùng lão hầu gia thành thân cũng là mấy năm mới hoài thai, mà trong đó, lâu lâu Nguyên thị lại gọi đại phu xem cho bà, làm cho tâm thần bà không yên, còn cùng lão hầu gia có hiềm khích, nhi tử thành thân mới một năm, không vội!
Vào tháng mười một, trời lạnh lên, Lê Uyển chú ý tới, hai ngày này trên bàn cơm canh bổ nhiều lên, đồ ăn phòng bếp nhỏ trước tiên đều sẽ nghĩ đưa Lê Uyển xem qua, nếu bất ngờ đổi khác! Sẽ trực tiếp nói cùng phòng bếp nhỏ một tiếng là được.
Lý mụ mụ quản phòng bếp nhỏ, Lê Uyển nhìn thức ăn trên bàn, trên mặt bình tĩnh, ăn cơm, nàng ngồi ở trước giá thêu, phân phó Tử Lan đem đơn đồ ăn đưa tới, xong rồi, nói nàng gọi Lý mụ mụ tới.
Sau khi Tử Lan rời khỏi đây, chỉ chốc lát sau Lý mụ mụ tới, Lê Uyển miễn nàng hành lễ, hỏi, “Hai ngày này vì sao trên bàn cơm đồ ăn bổ nhiều?”
Nàng xem qua thực đơn, đồ ăn bổ thân đều là mình dùng, thân mình Tần Mục Ẩn đã tốt lên khá nhiều, không cần lại đại bổ.
Lý mụ mụ kính cẩn nghe theo trả lời, “Là ý tứ Tĩnh An Viện!”
Hai ngày trước, Giang mụ mụ tìm nàng, làm nàng hầm nhiều mấy thứ đồ bổ cho phu nhân bồi bổ thân mình, mới đầu nàng còn không rõ ý tứ Giang mụ mụ, sau từ lời bà ta nói, mỗi ngày biến đổi biện pháp hầm đồ bổ, còn có, canh Lê Uyển đều có uống, thịt nàng cũng có ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT